Bác sĩ thiên tài

Chương 1154: Phun một bát súp nấm

/1521


"Không phải là M, là Mèo. Hãy nói lại lần nữa."

"…."

"Garbo, em hãy nhìn xem đây là cái gì? Đúng, em đang ôm cái gì trong lòng vậy?"

"…."

"Garbo thông minh nhất. Em hãy nói cho anh biết, nó tên là gì, được không?"

"…Tần…Tần…"

"….."

Điều đáng tiếc là cho dù Tần Lạc có gợi ý như thế nào đi nữa thì Garbo cũng không chịu lập lại cái từ kia. Thậm chí sau khi Garbo nhận ra thái độ kỳ lạ của Tần Lạc, nàng chỉ ôm chặt chú mèo đen vào lòng, co rúm người lại, dè dặt, đáng thương nhìn Tần Lạc mà gọi tên của hắn.

Điều này khiến Tần Lạc vừa thất vọng vừa tiếc nuối nhưng hắn không thể ép buộc Garbo quá mức.

"Từ từ rồi sẽ tới mà." Tô Tử vỗ vỗ vào mu bàn tay Tần Lạc, an ủi hắn: "Lúc này mới được mấy tiếng đồng hồ, tiến bộ như thế này đã được coi là kỳ tích rồi. Anh nên biết Garbo trước đó chỉ gọi tên của anh. Khi ở Thụy Điển, em ngủ cùng cô ấy, cô ấy cũng không nhớ em là ai mà."

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói: "Anh chỉ hy vọng đó không phải là hành vi vô thức của cô ấy, giống như khi chúng ta ăn một cái kẹo ngon nhưng sau khi ăn xong thì chợt phát hiện ra không còn cái kẹo nào để ăn nữa."

"Không đâu, không đâu." Tô Tử biết lo lắng của Tần Lạc. Nếu như Garbo chỉ vô thức gọi từ "mèo" một lần, rất có thể sau này sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, vậy mọi thứ sẽ quay về giống như trước, một khi như vậy thì niềm vui mừng ngày hôm nay sẽ biến thành sự mất mát của ngày mai. "Cô ấy thật sự biết loài vật này, cũng biết tên của nó. Điều khiến chúng ta vui mừng. Đây chính là thức cô ấy chủ động đón nhận và học tập. Nếu như cô ấy có thể tiếp tục duy trì, việc Garbo học tiếng vào giao tiếp với người khác không còn là chuyện khó khăn nữa."

"Chỉ hy vọng là thế." Tần Lạc cười vuốt đầu Garbo nói: "Garbo, em phải cố gắng nhé."

Garbo rất biết hưởng thụ, ngả đầu vào đùi Tần Lạc, ánh mắt một lần nữa chăm chú nhìn màn hình ti vi.

Bối Bối đi tới, nói với Tần Lạc: "Cha, cha cũng phải sờ đầu con."

"Được rồi." Tần Lạc vuốt ve cái đầu nhỏ của Bối Bối, cười nói: "Như này được chưa?"

"Rõ ràng con thông minh hơn chị ấy vì sao cha lại nói chị ấy thông minh nhất?" Bối Bối nghiêm túc hỏi Tần Lạc. "Chị ấy cao hơn con nhưng không biết nói mèo Tom, gọi mèo Tom. Con lùn hơn chị ấy nhưng con đều biết nói."

"…."

Tần Lạc ngẩn người, rồi hắn nhìn Tô Tử cùng cười.

"Ghen chính là bản tính của phụ nữ, không liên quan tới vấn đề ít tuổi hay nhiều tuổi." Tần Lạc cười nói.

"Anh muốn nói em không phải là phụ nữ hả?" Tô Tử trừng mắt nhìn Tần Lạc hỏi. Tính cách Tô Tử thoải mái, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, rất ít khi tranh đoạt với người ta. Anh tới, em vui, anh đi, em không quan tâm chính vì vậy câu này của Tần Lạc thật sự có ý chỉ trích nàng.


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status