Nghệ thuật gia không nhất thiết là phải có tài hoa, nhưng, họ chắc chắn sẽ có một tính khí vô cùng cổ quái.
Khi Kim Đức Thụy đang nhập tâm chụp ảnh mà bị người khác làm phiền thì rất giận dữ, cho dù người phụ nữ này có là chủ của ông đi chăng nữa. Sau khi ông ta hét lên một tiếng "cắt", tiện tay vứt luôn máy ảnh vào tay anh trợ lý vẫn đứng bên cạnh giúp ông chiếu đèn và chuẩn bị đạo cụ, rồi bước đến trước mặt Lệ Khuynh Thành với vẻ mặt không cam long, nói: " Lệ tổng giám đốc, còn việc gì nữa không? Chúng ta đã nói trước với nhau rồi. Cô cứ phiền trong lúc tôi quay thế này. Đến lúc cùng một bộ ảnh mà có hai hiệu quả khác nhau, thì trách nhiệm thuộc về ai đây?"
" Rất xin lỗi." Lệ Khuynh Thành cười nói. " Nhưng, tôi vẫn muốn ông nghe thử ý kiến của anh bạn tôi đây."
" Anh ta?" Ánh mắt Kim Đức Thụy dừng lại trên người Tần Lạc, nhưng chỉ trong phút chốc mà thôi. Rất nhanh ông ấy liền đưa mắt đi chỗ khác.
" Anh ta có thể có ý kiến gì? Giám đốc Lệ, tôi từ trước đến giờ đều cho rằng, nên cho những nhân viên chuyên nghiệp đến làm công việc sở trường của họ."
" Nghe một chút cũng không sao mà." Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc không hề tức giần vì bị người khác khinh thị, vì hắn biết, trên thế giới này, nếu người ta không thể hiện được hết thực lực của mình, thì chỉ có thể làm hòn đá lót đường cho người khác dẫm lên mà thôi.
Luật rừng chính là cá lớn nuốt cá bé, không liên quan gì đến thiện ác cả, không ai có thể thay đổi được.
" Tôi nghĩ rằng, tạo hình của album ảnh người đẹp thành phố của ông không được bắt mắt cho lắm. Hoặc là…" Tần Lạc dừng lại một chút, nói: " có chút xung đột với khái niệm sản phẩm."
Bị Tần Lạc chỉ trích như vậy, Kim Đức Thụy cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích. Ông ta xấu hổ nói: " Không đủ bắt mắt? Anh thì hiểu cái gì? Anh là chuyên gia hay tôi là chuyên gia?"
" Tất nhiên là ông là chuyên gia rồi. Tôi thậm chí còn không hiểu rõ nguyên tắc của quảng cáo nữa là. Nhưng, chuyên gia không thể nói lên điều gì." Tần Lạc phản đối nói: " Ông đứng từ góc độ chuyên gia để suy nghĩ, nhưng, tôi đứng trên góc độ của người thưởng thức những bức ảnh của ông để suy nghĩ. Lẽ nào khán giả lại không có quyền lên tiếng? Tác phẩm của ông là để giành cho khán giả, chứ không phải là giảng viên đại học hay giáo sư xem chứ?"
" Hơn nữa, không ai biết rõ hơn tôi về công dụng của phấn dưỡng da Kim Dũng cả. Nếu ông coi nó là như vậy, thì cũng chỉ có thể ngang hang với những thứ như kem làm đẹp và kem dưỡng da khác. Đây không phải là hiệu quả có một không hai mà chúng tôi muốn."
" Có một không hai? Anh nghĩ là có một không hai dễ làm lắm sao? Nếu anh đã có nhiều ý tưởng như vậy, thì anh hãy tìm một phương pháp có một không hai cho tôi xem xem." Kim Đức Thụy cười nhạt nói, rồi bật một *** bia uống như uống nước ngọt.
Tần Lạc cười nói: " Là tôi nghĩ như vậy. Loại phấn dưỡng da Kim Dũng này là sản phẩm thảo dược làm đẹp hoàn toàn là tự nhiên, vì thế nên nhấn mạnh vào điểm này. Bối cảnh không thích hợp đặt ở bên trong thành phố, mà nên chọn đặt ở trong rừng. Tốt nhất là những rừng lâu năm một chút. Tất nhiên, những khu rừng nguyên sinh thế này không dễ tìm thấy ở gần Yến Kinh, cho nên, có thể tìm những tòa nhà cổ mà vương gia quý phi từng sống cũng được."
Tần Lạc vốn muốn nói là tốt nhất là đi đến rừng rậm Vân Điền, những bức ảnh được chụp ra ở đó sẽ vô cùng tuyệt vời.
Nhưng lộ trình đi đến đó vô cùng gian khổ, hơn nữa quá trình chụp ảnh cũng rất nguy hiểm, nên hắn cũng chỉ còn cách gạt bỏ ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu.
" Còn nữa, phấn dưỡng da Kim Dũng được làm từ những phương thuốc cổ truyền, tôi nghĩ để người mẫu mặc Hán phục cổ hoặc là sườn xám thì có phải là thích hợp hơn một chút không?"
Kim Đức Thụy cau mày nghĩ một chút. Hỏi: " Mặc Hán phục để chụp ư? Đây chính là sáng kiến của anh sao?"
" Đúng vậy. Quần áo và đồ trang sức nên có một điều chỉnh nho nhỏ. Thêm vào một số chi tiết hiện đại nên những trang phục cổ vốn có." Tần Lạc nghĩ hồi lâu, rồi nói: " Đúng rồi. Nữ vương. Phải tìm ra cảm giác như là nữ vương vậy. Chúng ta cần một hình tượng nữ vương cuốn hút mà quý phái."
Tần Lạc vừa nói, vừa tưởng tượng ra những hình ảnh như vậy.
Trong một căn phòng cổ, có một người phụ nữ đầu đội mũ phượng mặc Hán phục đang ngồi trang điểm trước gương đồng, ánh sáng rọi từ cửa sổ, chiếu vào những sợi dây vàng quấn quanh chiếc váy dài của họ.
Toàn thân như được phủ một lớp vàng vậy, một vẻ đẹp cuốn hút mà cao quý thanh lịch.
Thật đẹp biết bao !
Từ trong máu, Tần Lạc vẫn là một người đàn ông vô cùng truyền thống. Rất yêu thích văn hóa cổ đại của Trung Quốc.
Ví dụ như chữ viết từ bút lông, cổ cầm, những phụ nữ cổ Trung Quốc.
" Óc thẩm mỹ của anh thật là khác người." Kim Đức Thụy khinh thường nói. " Tôi vẫn kiên trì sáng kiến của tôi. Người đẹp thành phố, khán giả của các người chính là các cô gái."
Thế là, chia rẽ bắt đầu nảy sinh từ đây.
Tần Lạc quay sang hỏi Lệ Khuynh Thành: " Tôi có phải là cổ đông lớn của quốc tế Khuynh Thành không ?"
" Đúng vậy." Lệ Khunh Thành gật đầu.
" Thế thì hãy để ông ấy làm theo ý của tôi." Tần Lạc nói. Bà nó chứ, đúng là không nể mặt. Chẳng lẽ còn có người hiểu tác dụng của sản phẩm này hơn tôi sao ?
Cái cảm giác mà tôi muốn, chỉ mình tôi mới có thể đáp ứng được.
Lệ Khuynh Thành rất ít khi thấy Tần Lạc mạnh mẽ như vậy, kiên quyết bắt người khác phải làm theo ý kiến của mình.
Đối với cô ấy mà nói, cô ấy rất vui vì nhìn thấy thay đổi này của Tần Lạc.
" Đạo diễn Kim, vị này là cổ đông lớn của quốc tế Khunh Thành chúng tôi. Ông chủ lớn. Hờ hờ, lời nói của ông ấy chính là thánh chỉ đối với chúng tôi. Không dám không nghe theo. Đạo diễn Kim có thế thử làm theo ý của anh ấy được không?"
Kim Đức Thụy giật mình, không ngờ một người trẻ tuổi không có nét gì như vậy mà lại là ông chủ lớn của quốc tế Khuynh Thành.
Nhưng, không thể mất nguyên tắc của mình được. Hơn nữa, tác phẩm như thế này mà đem ra ngoài, không phải là tự mình làm hỏng thương hiệu của mình sao?
Hơn thế nữa, vừa rồi nói ý kiến đó thật là tồi, giờ lại đem đi chụp, mặt mũi để vào đâu cho hết ngượng?
" Tôi sẽ không chụp đâu. Cái ý tưởng tồi như vậy, mấy người cứ tìm người khác đến chụp đi." Kim Đức Thụy từ chối nói.
" Ông có thể từ chối chụp, nhưng, ông không được nói ý tưởng của tôi tồi." Tần Lạc có vẻ không vui nói. Đây chính là ý tưởng chợt lóe lên của hắn. Cứ cho là ông không thích, cũng không nên hạ thấp nó trước mặt mọi người chứ.
" Ông phải chụp." Lệ Khuynh Thành mặt tối sầm nói. Nụ cười đẹp biến mất ngay sau đó, giống như là đột nhiên trở thành một người khác vậy. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|