Dương Phụ không để cho Ngô Thiên Trạch lái xe đưa mình về mà chỉ bảo gã để xe lại.
Đợi tới khi Ngô Thiên Trạch ngồi tắc xi đi khỏi. Dương Phụ mới tự mình lái xe tới một sơn trang ở ngoại thành Dương Thành.
Sơn trang này không có tên nhưng được canh phòng rất nghiêm ngặt.
Xe của Dương Phụ bị đừng lại kiểm tra rất nghiêm ngặt. Sau khi gọi điện thoại chứng minh có vị khách này, Dương Phụ mới được phép lái xe vào bên trong.
Dương Phụ lái xe vào bãi đỗ xe. sau đó đi tới một biệt thự nhỏ cổ kính.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đang đứng chờ Dương Phụ ở trước cửa ra vào. Khi nhìn thấy Dương Phụ đi tới, ông ta chủ động tiến tới chào hỏi. thái độ cung kính: "Dương thiếu gia tới".
"Lâm thư ký. làm phiền ông ra ngoài nghênh đón" Dương Phụ có vẻ rất khách khí với người đàn ông trung niên này, chủ động đi tới bắt tay ông ta.
Lâm thư ký cười nói: "Lãnh đạo đang chờ cậu ở trong thư phòng".
"Cám ơn Lâm thư ký. Lúc nào ông rảnh, chúng ta đi ra ngoài uống mấy chén".
"Sau này hãy nói" Lâm thư ký nói với vẻ không coi trọng cho lắm.
Dương Phụ cười, sau khi quay mặt đi, sắc mặt anh ta cực kỳ âm trầm.
"Quần áo lụa là" Khi Lâm thư ký đóng cửa, trong đầu ông ta nghĩ tới mấy từ này.
/1521
|