Tần Lạc đi xuống lầu, hắn muốn nói chuyện với bà. Tần Lam đi tới, cười tủm tỉm hỏi: "Mẹ cháu và cháu nói chuyện gì vậy? Hai mẹ con lén lút chạy lên lầu nói chuyện gì mà hơn nửa tiếng đồn hồ."
"Không có gì." Đương nhiên Tần Lạc không đời nào nói với Tần Lam chủ đề hai mẹ con nói với nhau, hơn nữa, ông bà cũng đang ngồi ở đây. Về phía bà thật sự không gì đáng ngại nhưng nếu như ông biết "lý tưởng cuộc đời" của cháu nội đích tôn của mình, chỉ sợ rằng ông sẽ nổi giận.
Đương nhiên Tần Lam không tin nhưng không tiếp tục truy hỏi mà chỉ nói tiếp: "Hãy lại đây nói chuyện với bà đi. Bà mới hỏi cô hỏi cháu tới cừng nào thì kết hôn đó? Chuyện này cô sao mà biết được?"
Tần Lạc nghe mà cảm thấy nhức đầu. Hắn quả thật muốn xuống dưới lầu nói chuyện với bà như giờ bị Tần Lam hỏi câu này khiến hắn không dám đi lại gần chỗ bà mình.
Tần Lạc đi tới trước mặt Tần Tranh, nói: "Ông, sức khỏe ông dạo này thế nào?"
"Ừ, tốt hơn nhiều." Gương mặt Tần Tranh nghiêm nghị, trả lời cháu mình mà vẫn không chút thay đổi, trông giống như ông đang nói chuyện với một người lạ nhưng tất cả mọi người đều biết người trong phòng yêu thương Tần Lạc nhất chính là ông già bảo thủ, bản tính quật cường này.
"Để cháu xem chân của ông." Tần Lạc nói.
"Được." Tần Tranh nói đã ít, khi trả lời câu hỏi càng ngắn gọn hơn.
Tần Lạc đẩy xe lăn của Tần Tranh vào trong phòng khám bệnh sau đó giơ tay bắt mạch cho ông.
Tần Tranh nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn gia phó thân xác này cho cháu mình.
"Từ mạch đập mà nói thì có thể thấy sức khỏe của ông khôi phụ khá tốt." Tần Lạc nói sau đó hắn gõ tay xuống đùi Tần Tranh hỏi: "Ông có cảm giác gì không?"
"Không." Tần Tranh trả lời.
Tần Lạc thay đổi phương pháp dò xét mới. Đầu ngón tay hắn tìm vị trí các huyệt đạo ở bắp chân, ấn xuống, hỏi: "Có cảm giác không?"
Tần Tranh nghiêm túc cảm thụ một lát rồi nói: "Như có gì đó đâm vào nhưng không mạnh lắm."
"Thật sao?" Tần Lạc vui mừng hỏi. Trước khi ông hắn rời khỏi Yến Kinh, hắn đã thử châm cứu các huyệt ở chân của ông nhưng hai chân hoàn toàn không có phản ứng. Hắn không ngờ ông hắn chỉ quay về Dương Thành tĩnh dưỡng một thời gian mà đã xuất hiện cảm giác "đau đớn".
Cá thầy thuốc đều biết: không sợ người bệnh phả ứng mãnh liệt mà chỉ sợ người bệnh hoàn toàn không có phản ứng.
Chỉ vì cho tới nay, sau nhiều năm hai chân Long Vương vẫn không có phản ứng nên Tần Lạc đành bó tay.
Tần Tranh chỉ ngón tay vào mấy huyệt đạo, nói cho Tần Lạc biết huyệt đạo nào có cảm giác.
Bản thân Tần Tranh là một thầy thuốc cực kỳ cao minh, đương nhiên ông biết bộ phận nào có phản ứng, cũng có thể nhận ra chính xác các huyệt đạo có phản ứng. Một khi như vậy thầy thuốc và người bệnh trao đổi về tình trạng bệnh tật.
"Sau khi ông quay về vẫn kiên trì châm cứu mặc dù hiệu quả không rõ nhưng vẫn có vẻ đang bình phục dần dần dù chậm. Có lẽ việc này có liên quan tới "Đạo gia nhị thập đoạn cẩm" ngay lập tức Tần Tranh chia sẽ với cháu mình những gì mình đã hiểu. Đây chính là thói quen hình thành đã nhiều năm qua. "Sự sống không dứt, hởi thở không ngừng mà có hơi thở chính là có sự sống. Ông không hiểu chúng đang vận hành như thế nào, cũng không biết chúng xuất hiện từ chỗ nào và kết thúc từ chỗ nào, vòng tuần hoàn như thế nào?"
"Thế nhưng hình như trong cơ thể không gì có thể ngăn cản chúng hoạt động. Có một luồng sự sống này, hai chân ông nhất định sẽ còn đứng lên được."
"Để cháu thử châm xem sao." Tần Lạc bắt đầu cảm thấy ngứa tay. Hắn chạy đi lấy hộp ngân châm. Sau khi trừ độc ngân châm, Tần Lạc cẩn thận vén quần của ông lên.
Ông hắn mặc bộ Đường trang nên ống quần rộng thùng thình nên vén lên rất dễ dàng.
Sau đó Tần Lạc ngưng thần bế khí, cây ngân châm trong tay hắn rung rung rồi nhanh chóng hướng tới vị trí huyệt đạo ngón tay hắn mới ấn vào.
Thái Ất Thần Châm ngũ châm cũng là cảnh giới cao nhất của dùng khí vận châm.
Một khi ngân châm đâm vào da thịt, nguyên khí trong cơ thể Tần Lạc bắt đầu chảy vào trong người Tần Tranh thông qua các huyệt đạo.
Thông qua ngân châm, Tần Lạc vội vàng dẫn dắt khí di chuyển về phía trước, không để chúng di chuyển hỗn loạn khắp nơi.
Khí di chuyển một đường thuận tiện, không gì ngăn cản. Căn bản là không gặp bất kỳ tắc nghẽn hay đứt gãy.
Tinh huống này tương tự với tình hình của Long Vương. Mỗi khi Tần Lạc dẫn dắt luồng khí di chuyển vào hai chân Long Vương gần như cũng không gặp trở ngại nào nhưng không hiểu xảy ra chuyện gì đó mà chúng lại không thể kích thích kinh mạnh một lần nữa hồi phục, khiến khí huyết tự phát vận hành trở lại.
Thế nhưng điều khác biệt chính là cảm giác của Tần Lạc. Khí trong cơ thể của ông hắn hưởng ứng luống khí của hắn xông vào mặc dù rất yếu ớt, đứt quãng hơn nữa khi tụ họp với luồng khí lớn, tràn đầy của Tần Lạc, chúng lập tức bị nuốt trọn nhưng đây chính là mầm mống, là ngọn lửa chũng là niềm hy vọng Tần Tranh có thể đứng dậy.
Sau khi di chuyển một vòng quay vị trí mấy huyệt đạo ở bắp chân, Tần Lạc chỉ huy luồng khí này chạy nước rút, đi gột rửa, đi tưới tắm, cũng như vẫy gọi.
Vòng thứ nhất, trong cơ thể Tần Tranh xuất hiện lác đát những điểm khí nho nhỏ.
Vòng thứ hai, hình thành một sợ tơ mặc dù còn yếu ớt nhưng cũng đã thành hình.
Vòng thứ ba sợi tơ nhỏ bé kia bắt đầu trở nên to, dài hơn. Hơn nữa sau khi tiếp xúc với luồng khí lớn của Tần Lạc đã không còn bị nuốt gọn mà tự hình thành hệ thống riêng, di chuyển sau luống khí của Tần Lạc. Luồng khí của Tần Lạc như một con lươn đi trước dẫn đường còn luồng khí nhỏ này nhu một con giun bám sát ngay ở sau.
Vòng thứ tư …
Vòng thứ năm …
Dường như Tần Lạc không biết mệt mỏi, từng lần một dẫn chúng di chuyển, rất lâi rồi mà không chịu rút ngân châm ra.
Hai mắt Tần Tranh mở to, nhìn mặt và cổ Tần Lạc thấm đẫm mồ hôi hột, lòng thầm đau đớn. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|