"Cho mày đi chết đi." Trúc Bản Vô Tâm hai tay cầm chặt đao, thân thể kích động run rẩy.
Mỗi khi gã chuẩn bị chém người thành mấy mảnh, gã đều có tâm trạng như thế này.
Trúc Bản Vô Tâm yêu mến con người nhưng gã không thích người sống chính vì vậy mỗi khi gã chém một người còn đang sống sờ sờ thành mấy mảnh, chúng kiến một thi thể máu thịt lẫn lộn trên mặt đất, tâm tình của gã đạt tới trạng thái khoái cảm cực hạn.
Loại cảm giác này không tới từ tiền bạc kiếm được, không tới từ quyền thế đạt được, không tới từ trên cơ thể phụ nữ. Loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi bàn tay hắn đích thân giải phẫu tử thi.
Người gã giết đầu tiên chính là sư phụ Miyamoto Accord của gã. Khi nhìn thi thể của lão già sư phụ Miyamoto Accord thường ngày cực kỳ hà khắc với gã, hơi chút mắng chửi, nằm ngổn ngang trên mặt đất, gã cười điên cuồng hàng nửa tiếng đồng hồ.
Đó chính là niềm vui đầu đời của gã. Niềm vui tiếp theo của gã chính là khi gã vung đao chém chết cha mẹ và em gái mình.
Khi người bị gã giết càng là người thân cận của gã, cảm giác thành công, sung sướng càng dạng trào hơn bao giờ hết.
Đó không chỉ là giết người mà còn cắt đứt tình thân, quan niệm thế tục và hết thẩy là quan hệ huyết thống.
Tâm pháp của Nhất Đao Lưu chú trọng việc xa rời tình cảm. Sư phụ của gã không làm được nhưng gã đã làm được.
Chính vì vậy gã có thể giết chết sư phụ Miyamoto Accord, chính thức luyện thành "Nhất đao tứ trảm".
Gã thanh niên trước mắt Trúc Bản Vô Tâm này không được coi là một bữa tiệc lớn. Trong ý nghĩ của gã, tên này chỉ đáng coi là món ăn khai vị mà thôi.
Trúc Bản Vô Tâm tin tưởng rằng chỉ một đao này, gã thanh niên trước mặt mình sẽ trở thành một đống thi thể.
Thậm chí Trúc Bản Vô Tâm đã tính tới góc độ của kỹ thuật cắt. Gã hiểu rằng gã thanh niên này sẽ biến thành chín miếng thịt. Thân trên năm miếng, thân dưới bốn miếng.
Trúc Bản Vô Tâm nhắm mắt lại vẻ hưởng thụ. Gã thích cảm nhận cảm giác đao cắt vào da thịt, chém vào xương.
Giống như dùng một con dao nhỏ cắt một miếng bìa cát tông, âm thanh xoèn xoẹt khiến con người ta có cảm giác rất hưng phấn.
Gần.
Rất gần.
Trúc Bản Vô Tâm hoàn toàn tin vào đao pháp của mình. Ngoại trừ Hoàng Đế, không kẻ nào có thể chống đỡ được Nhất Đao Tứ Trảm của gã.
Mặc dù Bá Tước được xưng là "Hoàng Đế đệ nhị", ông ta muốn né tránh Nhất Đao Tứ Trảm của gã cũng cần phải trả một cái giá rất đắt.
Đương nhiên kết quả cuối cùng là: Bá Tước giành thắng lợi.
Vù …
Trúc Bản Vô Tâm mở mắt, âm thanh có gì không đúng.
Gã không nghe thấy âm thanh lưỡi đao cắt da, thịt, xương mà là tiếng đao chém vào không khí. Gã không có cảm giác lưỡi đao cọ xát, bị cản lại.
Trường đao lướt qua ngực Tần Lạc. Ngoại trừ cắt đứt vạt áo mà Tần Lạc không kịp thu vào, đương nhiên không gây nên tổn thương cho da thịt Tần Lạc.
"Sao mày có thể làm được như vậy?" Trúc Bản Vô Tâm không thể nào chấp nhận chuyện xảy ra trước mắt mình.
Đao chém vào không khí? Điều này sao có thể xảy ra?
Nên biết rằng mặc dù sư phụ Miyamoto Accord truyền thụ Nhất Đao Tứ Trảm cho gã nhưng cũng không thể tránh khỏi một đao này.
Tên này là thần hay là quỷ vậy?
Chỉ cần kẻ nào là người, kẻ đó tuyệt đối không có khả năng tránh được.
Bá Tước muốn tránh được đã phải nỗ lực điên cuồng trong khi gã thanh niên này như biết trước quỹ tích đường đao của mình, chỉ cần ốn éo thân thể né tránh.
Gã này khiến người ta có cảm giác như là chính Hoàng Đế. Lúc trước, khi Trúc Bản Vô Tâm gã khiêu chiến với Hoàng Đế, một đao tích tụ đủ sát khí hoàn toàn thất bại, một đao hoàn toàn chém vào không khí khiến Trúc Bản Vô Tâm rơi vào cảm giác không biết cần phải làm gì nữa.
Đao thứ hai và đao thứ nhất vẫn giống nhau. Đao thứ ba vẫn giống như hai đao trước …
Hoàng Đế nói: Ta cho ngươi ba cơ hội. Đây là điều khác biệt so với những người khác.
Vì vậy Trúc Bản Vô Tâm đầu hàng và trở thành một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế.
Nhưng gã thanh niên này sao có thể giống như Hoàng Đế? Gã này sao có thể xứng so sánh với Hoàng Đế?
"Mày hỏi tao, tao biết trả lời mày như thế nào đây?" Tần Lạc thầm mắng trong lòng.
Nếu như Tần Lạc hắn mà biết, nhất định hắn sẽ nghiên cứu kỹ hiện tượng này.
Lúc này cũng giống như khi đối mặt với Quỷ Ảnh, khi đối mặt giữa sự sống và cái chết, loại dự cảm rất kỳ lạ một lần nữa xuất hiện trong người hắn.
Tất cả đao ảnh hư ảo đầy trời trở nên rõ ràng, hoàn toàn chân thật. Tất cả hiện tượng giả tạo đều biến mất, chỉ có một thanh đao, một thanh đao đang bay lượn bổ tới người hắn …
Vì vậy Tần Lạc đã uốn éo cái mông né tránh. Thằng khốn kia lại dám định chém thắt lưng hắn thành hai đoạn … vì vậy hắn đã an toàn, còn một đao này của Trúc Bản Vô Tâm đã thất bại.
Đây là sự thật. Bây giờ hắn phải giải thích với người ngoài như thế nào đây?
Hơn nữa cho dù có giải thích thì có ai tin tưởng không? Mày dám coi mình là Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ sao? Tất cả điều gì cũng nằm trong tay mày, nay cả Tôn Hầu Tử cũng không thoát khỏi lòng bàn tay mày sao?
"Đây chính là thực lực." Tần Lạc đứng thẳng người, tay hất trường bào, vênh mặt, kiêu ngạo nói. "Thì ra mày chỉ biết mấy chiêu đốn củi này. Nếu mày không ngại, hãy thử lại xem."
Nói xong Tần Lạc còn thể hiện phong thái của một đại gia, hắn chìa tay làm thành tư thế mời chào.
Trúc Bản Vô Tâm còn đang sững người ngạc nhiên, Tần Lạc đã quay người chạy tới chỗ Ly.
Lão già bất tử kia dám ức hiếp Ly của chúng ta. Lão tử đây nhất định phải liều mạng …
Lúc này Trúc Bản Vô Tâm mới kịp phản ứng, một lần nữa gã vung đao chém tới.
… …
Chiếc bào càng lúc càng tiến tới gần. Tử thần càng lúc càng tiến gần.
Tần Lam kinh hãi, đau đớn nhắm hai mắt lại.
Từng giọt nước mắt to chảy xuống gò má nhưng không cách nào thay đổi sự thật đang diễn ra trước mắt.
Điều càng khiến Tần Lam đau lòng muốn chết chính là thằng nhóc kia lại chạy tới cứu mình.
Nó là con trai duy nhất của anh trai mình, cũng là cháu nội duy nhất của cha mẹ mình, nó là người nối dõi duy nhất của Tần gia. Nếu như có chuyện gì xảy ra với nó, mình sẽ ăn nói với Tần gia thế nào đây?
Cho dù chết Tần Lam tuyệt đối không thể cam lòng.
"Ông có biết tại sao cô ta lại phản bội ông không?" Ly hỏi to.
Thân thể Bá Tước cứng đơ. Động tác của tay ông ta chậm lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Ly.
Hình như chỉ cần Ly dám nói một câu vô lễ, Bá Tước sẽ xông lên cắt thân thể nàng thành từng mảnh nhỏ.
"Bởi vì … ông chỉ là một thằng lùn." Ly cười châm biếm nói tiếp: "Trên đời này không có người phụ nữ nào lại yêu một kẻ lùn."
"A …" Bá Tước gầm lên tức giận.
Trên đời này Bá Tước thù ghét nhất hai chuyện. Thứ nhất người nào chạm đến vết thương lòng của ông: chuyện người phụ nữ kia. Thứ hai người nào dám nói tới hình dáng thấp lùn của ông ta.
Đó là người phụ nữ Bá Tước yêu thương nhất trên đời này nhưng cô ta lại yêu một người đàn ông khác. Hơn nữa cả hai còn có âm mưu giết chết ông ta, bỏ thuốc độc mãn tính vào trong thức ăn của ông ta.
Khi Bá Tước phát hiện ra âm mưu này, ông ta đã giết chết nhân tình của cô ta ngay trước mặt cô ta sau đó ông ta bỏ cô ta vào nồi đun chín, ăn tươi.
Trong khi đó thật sự Bá Tước không cao, chỉ khoảng một mét năm mươi mà thôi. Đương nhiên nếu như ông ta cởi giày thì chỉ còn một mét bốn mươi sáu, giống như rất nhiều nam ngôi sao điện ảnh và truyền hình, Bá Tước đã ngầm lót bên trong giày để tăng chiều cao.
Thế nhưng ả phụ nữ này dám nói ông ta là một gã lùn. Không giết ả sao có thể giải được mối hận đây?
"Ta đã thay đổi ý định." Bá Tước cười nhạt nói: "Ta muốn ăn thịt mày."
Lúc này Bá Tước chuyển thành người tấn công.
Bá Tước cầm theo chiếc bào nhanh chóng vọt tới chỗ Ly. Thân thể Bá Tước nhỏ bé khiến sức gió ngăn cản giảm đi rất nhiều. Ngay khi Bá Tước khởi động tốc độ, thân thể ông ta đã biến mất ngay tại chỗ.
Ly thoáng nhếch miệng, chỉ có người thân thiết với nàng mới biết là nàng đang mỉm cười.
Bá Tước tấn công mình, Tần Lam nhất định phải được cứu …
"Anh ấy nhất định có thể cứu cô mình quay về." Ly thầm nghĩ trong lòng.
Ly đương nhiên không đứng yên một chỗ thúc thủ chịu trói. Nàng hiểu rất rõ thực lực của Bá Tước. Nếu như nàng để cho Bá Tước chiếm thế chủ động, chỉ cần một đòn tấn công, ông ta có thể đánh bại nàng. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|