Baud cũng ngây người.
Mọi người đang nói chuyện thoải mái với nhau, tại sao cô ta đột nhiên nổi giận vậy nhỉ?
Tâm trạng lúc này của Ly không một ai có thể hiểu, ngay cả Tần Lạc.
Ly đi cùng Tần Lạc tới nước Mỹ không phải nhiệm vụ quốc gia giao phó mà chỉ vì hai người là bạn bè. Ly tình nguyện đi cùng Tần Lạc, nói cách khác, cho dù Tần Lạc không đưa nàng đi cùng thì Ly nhất định cũng đi với hắn.
Jesus bỏ đi, Hồng Phu cũng bỏ đi. Mặc dù lúc này nàng ở lại như nhất định Tần Lạc cảm thấy áy náy với nàng.
Bây giờ gã có tên Baud gì đó đột nhiên chạy tới đây nói quân nhân không nên tham dự vào chuyện này, như vậy nhất định Tần Lạc sẽ khuyên nàng rời khỏi đây.
Nàng có thể bỏ đi sao? Không thể nào.
Chính vì vậy Ly mới tranh nói trước Tần Lạc, nhất quyết từ chối đề nghị của Baud.
"Tiểu thư Long Ly, cô hẳn là hiểu rõ. Nếu như cố tình tham gia vào chuyện này, chúng tôi tuyệt đối không thể ngồi nhìn." Baud nói.
"Sau đó thì sao nào, các ngài muốn làm gì?" Tần Lạc không thích giọng nói đầy uy hiếp của Baud.
"Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối không thể cho công dân của đất nước mình bị tổn hại thân thể." Baud nói.
"Rất có ý tứ. Bọn chúng có thể giết tôi. Tôi không thể tự vệ sao?" Tần Lạc cười nhạt nói.
"Tần tiên sinh, đây chính là trách nhiệm của chúng tôi." Baud nói: "Nhưng quân nhân của nước khác tuyệt đối không thể tới nước chúng tôi thực hiện những hành vi mang tính chất tấn công người khác. Đây chính là pháp luật. Các người nhất định phải tuân theo."
"Vậy công dân của đất nước các ngài bắt cóc, vơ vét tài sản của người khác, sao các ngài không quan tâm?"
"Vơ vét tài sản?"
"… bắt cóc nhất định là để chiếm đoạt tài sản, bằng không chúng bắt cóc người làm gì hả?" Tần Lạc khẳng định. Câu nói sau Tần Lạc chỉ buột miệng nói ra mà thôi.
"Theo như tôi biết, các người cũng bắt giữ người của bọn họ." Baud cảm thấy việc tiếp xúc với gã thanh niên trước mặt mình rất khó khăn. Tại sao gã có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác? Chẳng lẽ gã hoàn toàn không làm điều gì sai trái sao?
"Đây chính là sự vu cáo." Tần Lạc tức giận phản đối. "Chúng dẫn theo người phụ nữ này tới Trung Quốc tìm giết tôi. Kết quả nhiệm vụ thất bại, khi chạy trốn, chúng đã bỏ lại người phụ nữ này. Tôi đi cả ngàn dặm đường tới đây trả lại người phụ nữ cho chúng. Bây giờ chúng đã dẫn người đi nhưng lại bắt giữ cô của tôi không chịu thả."
"Đây không phải chỉ là lần trao đổi con tin thất bại sao?" Baud phá lên cười. Gã này nói như mình cực kỳ vĩ đại. Gã là đấng cứu thế hay sao?
"Chúng tôi căn bản không tiến hành trao đổi." Tần Lạc nói: "Chúng không hề có danh dự. Còn nữa, hình như ngài rất thông thạo sự việc này."
"Tiên sinh, chúng tôi là FBI. Mặc dù bị anh chỉ trích là giả mạo nhưng chúng tôi biết bản thân mình là FBI. Chúng tôi biết nhiều cũng là chuyện bình thường."
"Một khi đã vậy tại sao các ngài không ngăn cản? Đó chính là hành vi phạm tội."
"Tiên sinh, việc này không thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi. Những hành động của bọn họ hoàn toàn không gây tổn thất cho đất nước chúng tôi."
"Còn có lợi ích lớn hơn nữa, phải không?"
"Tôi không thừa nhận." Baud nói: "Đương nhiên, anh có thể nghĩ như vậy."
"Các người coi thường người khác quá mức rồi đó." Tần Lạc nói.
"Tần Lạc tiên sinh, cá lớn nuốt cá bé. Từ cổ tới nay vẫn luôn không thay đổi." Baud cười nói: "Tiểu thư Long Ly, hãy đi theo chúng tôi một chuyến. Nếu như cô cố tình ở lại, chúng tôi không thể cam đoan bảo vệ an toàn cho cô."
"Cút!"
"Co hẳn biết là cô giết người, cho dù chúng tôi có dùng thủ đoạn bạo lực để bắt người cũng là chuyện hợp lẽ thường tình."
/1521
|