"Đi Mỹ? Mày coi tao là thằng ngu à?" Tần Lạc chửi thầm trong bụng.
Bọn người này cũng nham hiểm thật, bảo mình dẫn theo con tin đến Mỹ, một mình lạ nước lạ cái, đến lúc đó không phải là cứ để mặc cho bọn chúng thích làm gì mình thì làm ư?
"Không được, mấy người hãy đến Trung Quốc." Tần Lạc nói.
"Anh bắt buộc phải tới Mỹ." Người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng cố chấp không kém. Hoàng Đế có bát đại chiến tướng, còn Tần Lạc chỉ có một người cô mà thôi.
"…………." Thằng ranh này xuất thân từ ngành bảo hiểm chắc? Biết cò kè mặc cả gớm.
Tần Lạc lúc này thật sự là rất có cảm tình với Hồng Phu. Nếu tất cả những người làm ăn trên thế gian này đều dễ lừa như nàng thì tốt biết mấy.
"Tôi muốn nghe giọng cô tôi trước." Tần Lạc nói. Hắn có phần sốt ruột rồi, còn chưa kiểm hàng mà đã đàm phán với người ta thì chẳng phải đã đi ngược lại với nguyên tắc giao dịch rồi sao?
"Không thành vấn đề." Người đàn ông nói xong thì Tần Lạc liền nghe thấy tiếng bước chân người đi đến.
Tiếp đó thì từ đầy dây bên kia truyền lại giọng nói của Tần Lam: "Tần Lạc … Tần Lạc, là cháu đó sao?"
"Cô ơi, là cháu đây." Tâm Tình của Tần Lạc cũng có phần xúc động. Cuối cùng thì cũng tìm thấy tung tích đồng thời xác định được cô vẫn còn sống. . "Cô hiện giờ ra sao rồi? Bọn chúng có làm thương tổn gì đến cô không?"
"Cô không sao đâu. Tần Lạc, để cho cô nói cho cháu biết đã, nói thế nào thì nói cháu nhớ là đừng có tới đây …."
Tần Lam còn chưa nói dứt lời thì điện thoại đã bị người ta cướp mất.
"Tần tiên sinh, thời gian trò chuyện tâm tình đã hết rồi. Còn bây giờ đến thời gian bàn bạc giữa chúng ta. Trong vòng một tuần anh hãy dẫn theo Ngọc Nữ đến Mỹ … không nên kháng cự. Kiểu gì thì anh vẫn phải tới đây. Một là anh đến để đổi lấy người thân vẫn còn sống sót của mình, hai là đến để nhặt xác người thân mình về."
"Không được, mấy người bắt buộc phải tới Trung Quốc." Tần Lạc cứng cổ nói. "Tôi cũng cho mấy người thời hạn là một tuần. Dù gì thì mấy người cũng sẽ tới. Một là dùng cô của tôi để đổi lại Ngọc Nữ, một người rất có tác dụng đối với mấy người. Hai là, mấy người sẽ lượm xác cô ta ở bên bờ sông của thành phố …. ngày thường tôi cũng khá là kiên nhẫn đấy, nhưng khi tức giận thì lại là ngoại lệ."
"Tôi sẽ không ngại gì nếu anh giết cô ta." Người đàn ông nói xong câu này liền cúp máy, từ đầu dây bên kia truyền lại những tiếng tít tít không ngớt.
Tần Lạc vẫn giữ ống nghe một hồi lâu, nhưng cuối cùng thì vẫn không chịu nổi mà chửi thề: "Mả mẹ chúng mày chứ."
Ly thấy vẻ mặt của Tần Lạc bất ổn liền bước lại gần hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Bọn chúng gọi điện đến, nói rằng cô của tôi ở trong tay chúng."
"Rồi sao nữa?"
"Bảo tôi đem theo con tin đến Mỹ để trao đổi."
"Không được." Ly nói. "Phải bảo bọn chúng đến Trung Quốc."
"Tôi cũng đã nói thế rồi."
"Bọn chúng đồng ý chưa?"
"Bọn chúng đề nghị tôi giết luôn con tin đi."
"……………" Lý há hốc miệng kinh ngạc, cuối cùng cũng không nói ra được lời nào nữa.
Nếu không phải vì mình là con gái thì nàng cũng muốn chửi thề một câu cho bõ tức.
"Chúng ta không thể đến Mỹ." Jesus bước lại gần nói. "Hoàng Đế hiện giờ đang đem theo người khai thác thị trường Mỹ, có thể bản thân hắn ta cũng đang ở Mỹ cũng nên. Nếu chúng ta đến đó, thì bọn chúng chắc chắn sẽ mượn tay Hoàng Đế để giết chết chúng ta … tới lúc đó bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta có khi đến cơ hội phản kích cũng không có nữa."
"Tất nhiên là tôi biết làm thế là không được." Tần Lạc nói. "Nhưng nếu không đi thì cô tôi sẽ làm sao bây giờ?"
"……………."
Jesus và Ly chỉ biết nhìn nhau, cả hai đều không nghĩ ra cách gì tốt hơn cả.
Tần Lạc thấy mình vẫn không thể nào tàn nhẫn được bằng người ta. Người ta có thể nói ra câu "tôi sẽ không ngại gì nếu anh giết cô ta", nhưng mình liệu có thể nói ra được không?
Nếu bọn chúng đúng là sẽ giết cô mình thì phải làm sao đây? Biết ăn nói với ông nội, bà nội, với cha mẹ ra sao? Biết ăn nói với Bối Bối thế nào?
Thấy vẻ mặt uể oải của Tần Lạc thì Ly bước tới giựt giựt áo hắn.
"Gì thế?" Tần Lạc nhìn nàng hỏi.
"Lại đây." Ly nói.
Nói xong, bèn bước thẳng đến phòng của Tần Lạc.
Tần Lạc ngẩn hết cả người.
Chẳng lẽ nàng lại muốn dùng thân thể của nàng để an ủi mình ư? Nhưng …. giờ mình đâu có tâm trí để làm chuyện đó chứ?
Tần Lạc cho rằng mình nên đi theo nàng vào trong và nói cho rõ ràng, tâm trạng hiện giờ của mình rất tệ, không thể lấy đi lần đầu tiên của nàng trong tình huống như thế này được. Tần Lạc có thể nhìn ra được là Ly vẫn còn là một cô gái còn trinh.
Mặc dù tính khí của nàng có phần nóng nảy, tính cách lạnh lùng, khó gần, ra tay thì tàn nhẫn, ác độc, mông xẹp, ngực lép một chút …. Nhưng nàng vẫn là một cô gái tốt.
Đợi sau khi Tần Lạc vào trong rồi, thì Ly nói: "Đóng cửa lại."
Tần Lạc đóng cửa đâu vào đó rồi thì lại càng cảm thấy bủn rủn chân tay hơn.
"Ly, tôi thấy rằng ……"
"Thầy cái gì?" Ly nhìn Tần Lạc với ánh mắt khó hiểu nói.
"Em muốn làm gì vậy?" Tần Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, hỏi.
"Quân Sư đang ở Mỹ." Ly thấp giọng nói.
"Sao cơ?" Tần Lạc vẫn chưa nghe rõ.
"Tôi nói là … Quân Sư đang ở Mỹ." Ly lườm Tần Lạc một cái, lần này nàng nói to hơn trước một chút. "Có thể bảo chị ấy hổ trợ tìm kiếm tin tức của cô anh xem sao. Nếu tiện thì cứu luôn cô ấy ra cũng được."
"Em có thể liên lạc với cô ấy được không?" Tần Lạc vui sướng hỏi. Bây giờ thì hắn mới hiểu vì sao mà Ly lậi cẩn thận như vậy rồi.
/1521
|