Người chuyên nghiệp xuất chiêu bao giờ mà chẳng nhà nghề.
Long Vương mới chỉ đứng ở đó thôi, đã tạo ra một áp lực khủng khiếp lên Tần Lạc rồi.
Hai tay ông chống nạng, cả thân hình ông như bay lên khỏi mặt đất, râu tóc ông dựng ngược, hai mắt trợn lên trông hung hãn như một vị thần.
Có lẽ để Long Vương diễn vai hung thần thì ông cũng chẳng cần hóa trang làm gì cho thừa.
"Chuẩn bị xong chưa?" Long Vương sa sầm nét mặt xuống hỏi.
"Xong rồi …!" Tần Lạc run sợ đáp lại.
Hắn biết Long Vương sẽ không giết mình, cũng biết rằng bây giờ có hai con đường bày ra cho hắn, một là chết hai là sống, nhưng bất luận thế nào cái khí thế của Long Vương cũng đã làm cho hắn sợ sởn cả gai óc rồi.
Tần Lạc cảm thấy bất lực vô cùng, cứ như hắn làm bất cứ thứ gì cũng là sai vậy.
Uỳnh!
Long Vương đã xuất chiêu rồi.
Nó giống y hệt với tính cách của ông, một Lôi Thần giáng thế.
Một tay chống nạng, tay còn lại cầm nạng đâm thẳng vào ngực Tần Lạc không chút nương tay.
Ông không hề lòe loẹt chiêu thức, mà thẳng trực tiếp đâm trực diện luôn.
Chiêu thức của ông đơn giản mà bá đạo, mạnh bạo như lôi cuồng chớp giật, hung hãn vô song.
Nếu như nói Tần Lạc khi đối diện vớ Ly thì còn có thể quay đầu chạy được, thì với chiêu thức này của Long Vương, hắn chỉ có mỗi một cách đó là … chờ chết!
Đúng vậy, chờ chết.
Bởi vì Tần Lạc đã cảm nhận được rõ ràng rằng, bật luận hắn làm cái gì đều vô dụng cả.
Đỡ không nổi.
Dùng chân đá cũng không xong.
Quay lưng bỏ chạy, vẫn bị đâm trúng vào lưng.
Dĩ nhiên, đứng yên thì lại bị đâm trúng vào ngực. Sự lựa chọn duy nhất của Tần Lạc đó là để cho Long Vương đâm vào ngực hay vào sau lưng mà thôi.
Càng lúc càng gần.
Gần đến quá mức cho phép.
Hắn có thể cảm nhận được cây nạng đang xé gió đâm thẳng vào ngực của hắn, hắn có thể cảm nhận được ***g ngực của hắn cũng đang đau nhói trước mũi gậy đang áp sát tới gần kia. Tuy cậy nạng chưa đâm tới, nhưng đúng là hắn đã cảm nhận được sự đau đớn rồi.
Hắn nhắm mắt lại.
Tiếng xé gió của cây nạng biến mất, sự đau đớn cũng biến mất, thời gian như cô đọng lại, thế giới trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
Vừa rồi hắn trông thấy cây gậy phóng tới như chớp giật, vậy mà bây giờ nó bỗng nhiên chậm hẳn lại, hắn dường như thậm chí còn thấy cây nạng đanh nhích từng bước một đâm tới chỗ hắn, nó chậm như một con rùa vậy.
Tốc độ cực chậm, chậm đến độ nực cười.
Tần Lạc khẽ lách người sang một bên, thế là cái nạng đã đâm sượt qua người hắn một cách dễ dàng.
Khi Long Vương đang định rút cây nạng lại, thì hắn đã đưa tay ra chộp lấy nó.
Nếu như để cho Long vương đâm tiếp một lần nữa, thì hắn sợ mình sẽ bị đâm chết mất.
"Ha ha ha!"
Tần Lạc không hề mở mắt ra, nhưng tai của hắn nghe rõ mồn một tiếng cười ha hả của Long Vương.
"Sư phụ." Tần Lạc buông tay ra, nở một nụ cười tươi hết cỡ.
Hắn thành công rồi.
Hắn đã đỡ được tuyệt chiêu Lôi Đình Nhất Kích của Long Vương.
Trên đời này đã có mấy ai làm được như hắn?
Hoàng Thiên Trọng không, Tần Tung Hoành không, những người khác cũng không thể. Nghĩ tới bản thân hắn đã vượt qua hai tên đáng ghét này, Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy sung sướng vô cùng.
Đàn ông thường hay sĩ diện, chỉ cần so bì với nhau, bất kể là trên giường hay dưới giường, bọn họ đều quyết không thể thua kém đối phương.
Trên giường có lẽ không thể so sánh được, nhưng bên dưới giường thì … Tần Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng để khiêu chiến rồi.
"Cảm giác thế nào?" Long Vương rất hài lòng nhìn vào đứa đệ tử của mình hỏi.
"Nó giống như tất cả các thứ đều trở nên chậm lại." Tần Lạc cố gắng giải thích cảnh giới mà hắn vừa đạt tới: "Nó giống như đoạn phim quay chậm, con chỉ cần nhắm mắt lại là có thể đưa tay ra bắt được cái nạng của sư phụ rồi."
"Đúng đấy! Chính là cảm giác đó đó." Long Vương vui mừng nói: "Đó không phải vì tốc độ của đối phương bị chậm lại, mà là vì tốc độ của con đã tăng lên."
"Tốc độ của con đã tăng lên ư?" Tần Lạc về phương diện y học thì hắn học một biết mười, nhưng về mặt võ thuật thì hắn lơ ngơ ngu ngốc không thể tả nổi, đến cả một câu nói đơn giản như vậy mà vẫn ba ngơ như thằng ngố chả hiểu gì cả.
Hắn chỉ biết là hắn đứng trơ ra như ông phỗng, rồi sau đó đưa tay bắt lấy cái nạng thôi, chứ không hiểu tại sao tốc độ lại tăng nhanh cả.
"Quỷ Ảnh, tốc độ nhanh như vậy, thế mà con vẫn nắm bắt được tốc độ của hắn. Con có biết rằng trong cơ thể của người đại bộ phận động tác thực chất là không cần vận tới sức, nó sẽ loại bỏ hết những động tác dư thừa, mà lựa chọn những động tác đơn giản, hiệu quả nhất để tiến hành tự vệ.
"Thế giới này bất kỳ vật nào cũng đều có điểm đột phá của nó, hoặc ta có thể nói đó là điểm cảnh giới. Nó giống như chân ga của ô tô, động cơ của máy bay, hay là những tử huyệt trên cơ thể. Con đã học vật lý rồi chứ?"
"Dạ chưa!" Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.
"……. Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bỗng trái đất lên. Đây chính là điểm đột phá trong vật lý, chính con đã tìm ra được trạng thái này của con. Vì thế mà tốc độ của con đã tăng lên."
"Nhưng tại sao lại có chuyện như vậy?" Tần Lạc không hiểu, lẽ nào vì hắn đẹp trai, nên mới có thể học được tuyệt chiêu cao cấp này?
Nhưng Hoàng Thiên Trọng và Tần Tung Hoành cũng đâu có xấu trai đâu?
/1521
|