Tăng tốc!
Tăng tốc!
Lại tăng tốc!
Một vòng.
Lại một vòng nữa.
Hết vòng này tới vòng khác.
Quỷ Ảnh đem tốc độ phát huy tới cực điểm, hắn đúng là đã đem hết sức bình sinh ra để tăng tốc rồi.
Đây là lần thứ hai hắn xuất đạo.
Lần đầu tiên là hắn dùng tốc độ tới khiêu chiến với Hoàng Đế.
Hoàng Đế cũng không thể nào theo kịp tốc độ của hắn, cuối cùng Hoàng Đế đành phải từ bỏ cơ hội để tấn công hắn. Nhưng khi hắn định áp sát thì Hoàng Đế liền ra tay ngay.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu vô cùng đơn giản và Quỷ Ảnh đã thua.
Hoàng Đế không hề giết hắn mà chỉ hỏi hắn có một câu: "Muốn chết hay muốn sống? Sống thì hãy làm nô lệ cho ta."
Quỷ Ảnh đã lựa chọn sống làm kiếp nô lệ cho Hoàng Đế, bởi vì sức mạnh kinh khủng của Hoàng Đế đã làm cho hắn khuất phục hoàn toàn.
Chỉ mỗi một lần giao tranh, cũng chỉ mỗi một lần gặp mặt mà hắn đã yêu Hoàng Đế thật sự.
Hắn yêu một cách chân thành, mãnh liệt, và coi tình yêu của hắn như là một tín ngưỡng không bao giờ có thể lay chuyển nổi.
Vậy mà bây giờ lại có một người đàn ông khác theo kịp được với tốc độ của hắn.
Nhưng hắn là ai cơ chứ?
Quỷ Ảnh không phục.
Nhưng đã có kinh nghiệm sau mấy lần thất bại vừa rồi, Quỷ Ảnh không dám ra tay hớ hênh nữa.
Hắn cứ thế chạy xung quanh Tần Lạc, hắn muốn Tần Lạc phải chóng mặt, hoặc là chính bản thân hắn cũng bị chóng mặt. Bất kỳ giá nào một trong hai người buộc phải có một người bị chóng mặt mới thôi.
Tần Lạc lại nhắm hai mắt của mình lại.
Có mở mắt ra cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, bởi vì hắn không thể nào trông thấy bóng hình của Quỷ Ảnh.
Giữa ban ngày có một người cứ chạy đi chạy lại, nhanh đến nổi người ta chẳng thấy bóng hình của hắn ở đâu.
Đây là một cảnh giới gì vậy? Đây là một thực lực sức mạnh ghê gớm gì vậy?
Nhắm mắt vào có lẽ còn tốt hơn mở mắt ra. Ít ra thì vừa rồi Tần Lạc đã tát cho Quỷ Ảnh mấy cái rồi.
"Cứ tiếp tục chạy đi." Tần Lạc thầm nói. Bởi vì hắn không thể nào giải thích nổi trạng thái hiện tại của hắn, nếu bắt hắn buộc phải giải thích thì có lẽ Tần Lạc chỉ biết nói rằng ông trời đã mở Thiên Nhãn cho hắn mà thôi.
Quỷ Ảnh cuối cùng cũng đã xuất chiêu.
Hai chân của hắn chùng xuống, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh là hắn rất khó mà dừng lại được.
Hắn dừng lại phía sau lưng Tần Lạc, vung tay chém vào ót hắn.
Chiêu này vô cùng tàn độc, lại không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, nó như một cơn gió thoảng, chỉ khi bạn cảm giác nhận ra nó, thì nó đã âm thầm đánh tấp vào bạn rồi.
Nếu như bị trúng cú này thì Tần Lạc không chết thì cũng thành thằng đần.
Càng lúc càng gần.
Có lẽ không nên dùng từ gần để hình dung nữa, vì tốc độ của cú đòn quá nhanh, bạn vừa trông thấy cánh tay của Quỷ Ảnh vung lên, thì cú đòn đó đã đánh vào ót Tần Lạc rồi.
Kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện.
Tần Lạc như có dự cảm từ trước, khi cánh tay của Quỷ Ảnh chém bổ vào sau ót của hắn, thì hắn đã né người tránh sang một bên, làm cho cú chém của Quỷ Ảnh đã bay vào hư không.
Động tác của Tần Lạc phải nói là quá nhanh, nhưng nó lại diễn ra như người ta đang quay chậm vậy.
Nhanh tới cực điểm chính là cực chậm, đó là một cách phân giải của chậm.
Tần Lạc xoay người một trăm tám mươi độ, giáng một cú tát cực mạnh.
Bốp ….
Quỷ Ảnh lại một lần nữa bị ăn tát, mặt của hắn lại vằn lên vết năm đầu ngón tay của Tần Lạc.
"Thằng khốn." Quỷ Ảnh gầm lên, hắn không thể nhịn nổi nữa rồi. Hoặc là hắn đã chấp nhận sự thật rằng, hắn đúng là bị Tần Lạc tát vào mặt thật, chứ không còn là ăn may gì nữa.
Do vậy động tác của hắn không dừng lại mà nó tiếp tục, hắn không còn đứng trơ người như khúc gỗ để ăn thêm vài cái bạt tai nữa. Nguồn truyện:
/1521
|