Bác sĩ thiên tài

Chương 1003: Ly không sao chứ?

/1521


Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ sau khi chết hắn sẽ phải ôm cái nhục vào người.

Hắn mà chết rồi thì Lạc Sân sẽ ra sao?

Nếu như không có mình níu kéo, thì quan hệ giữa Lạc Sân và Tần Lạc sẽ phát triển tới đâu? Cả hai sẽ ở bên nhau hay không? Cái thằng khốn Tần Lạc đó sẽ trở thành … cha dượng của mình ư?

Thái độ của Lạc Sân đối với Tần Lạc, cái áo sườn xám của bà bị xé rách được che đậy bởi chiếc áo khoác của Tần Lạc, tất cả đều như những cái gai cắm sâu vào họng của Hoàng Thiên Trọng, làm cho hắn không tài nào gỡ chúng ra nổi.

Hắn là một người đàn ông đa nghi và mẫn cảm, hắn làm sao có thể tin được lời giải thích của Lạc Sân cơ chứ?

Hắn không thể chết.

Không thể chết.

Hắn gào lên thê thảm, cố gắng giãy giụa vùng vẫy.

Nhưng kỳ tích không hề xuất hiện.

Hắn đúng là đã bị trọng thương, sức lực cạn kiệt, còn Khỉ và Chuột lại là hai người rất dai sức, hắn làm sao mà có thể đương cự lại được?

Hắn không cam tâm, nhưng không cam tâm thì đã làm sao? Cuối cùng hắn cũng phải chết thôi.

Hoàng Thiên Trọng nhắm mắt lại.

Như vậy, hắn sẽ không phải nhìn những ánh mắt chê cười của người khác dành cho hắn.

Tiiing……!

Hắn nghe thấy một tiếng kim loại va chạm vào nhau giòn tan, như người ta gõ thìa inox vào ly cà phê vậy.

Hắn biết cơ thể hắn không phải là cốc thủy tinh, và chắc chắn lưỡi dao kia đã không cắm ngập vào người hắn như hắn tưởng.

Hơn nữa không khí trong này bỗng chốc trở nên vô cùng quái dị.

Thời gian bỗng như cô đọng cả lại, không có ai nói gì, không có ai cử động, đến cả hơi thở cũng trở nên nhè nhẹ và chầm chậm.

Hoàng Thiên Trọng mở mắt ra, hắn nhìn thấy Phó Phong Tuyết đang đứng ở giữa cửa, nét mặt vẫn lạnh lùng như xưa.

Ông ta chỉ đứng ở ngoài đó, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khó tả, một áp lực vô cùng toát ra từ ông bao trùm lên toàn bộ căn phòng.

Thế nào gọi là khí thế của bá vương? Đây chính là cái khí thế đó.

Đây không phải những câu chuyện tự sướng ở trong phim truyền hình, mà là việc thật, sự thật thực sự ở ngoài đời.

"Thả hắn ra!" Phó Phong Tuyết lạnh lùng nói.

Cả Khỉ và chuột nghe vậy lập tức buông ngay Hoàng Thiên Trọng ra, không hề phản bác lại lấy một câu.

Long Vương không có ở đây, Phó Phong Tuyết chính là thần của bọn họ.

Không có bất cứ một ai dám cãi lại lời của thần cả.

"Ly, lại đây." Phó Phong Tuyết quay sang Ly ra lệnh.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là có ý gì vậy?

Lẽ nào ông ấy không trông thấy trận đấu vừa rồi hay sao. Lẽ nào Phó Phong Tuyết lại bỏ qua dễ dàng như vậy?

Ly quay sang Tiểu Lý Thám Hoa gật đầu một cái, sau đó nàng liền cất bước đi tới bên Phó Phong Tuyết.

"Con cứ tưởng như vậy là sẽ đuổi được nó đi hay sao?" Phó Phong Tuyết lạnh giọng hỏi.

"Con không thích hắn. Tất cả chúng con đều không thích hắn!" Ly không giấu diếm cảm xúc của mình mà nói ra hết. Trước mặt Phó Phong Tuyết nàng không cần phải nói dối, bởi vì nó không cần thiết.

Và Phó Phong Tuyết cũng đã nhìn ra âm mưu của tất cả thành viên trong Long Tức, đó là âm mưu ép Hoàng Thiên Trọng buộc phải rời khỏi đây.

Tất cả bọn họ đều không thèm quan tâm tới Hoàng Thiên Trọng, và bây giờ là gây sự, đánh hội đồng, thậm chí là muốn lấy mạng của hắn.

Và kết quả là Hoàng Thiên Trọng chỉ có hai sự lựa chọn, một là bị tẩn hội đồng, hai là cuốn chiếu cút khỏi Long Tức.

Tất cả đã nghĩ kỹ cả rồi, nếu như bọn họ cùng đánh hội đồng Hoàng Thiên Trọng, bên trên có muốn kỷ luật xuống thì cũng rất khó xử.

Thế nên bên trên một là đuổi Hoàng Thiên Trọng đi, hai là cho cả cái Long Tức này giải tán.

Nhưng cái chính là đuổi Hoàng Thiên Trọng đi dễ hơn, hay là đuổi tất cả thành viên trong Long Tức dễ hơn? Đây là một câu hỏi rất dễ để trả lời.

"Ngu dốt!" Phó PhongTuyết thẳng thừng mắng.

Nếu như là người khác thì chắc hẳn Ly đã rút đao ra đâm cho mấy nhát rồi. Nhưng đây là Phó Phong Tuyết, và nàng chỉ biết im lặng cúi đầu lắng nghe mà thôi.

"Các người càng làm loạn, thì Long Vương càng không thể quay về được." Phó Phong Tuyết nói.

"Tại sao?" Ly không hiểu hỏi. Bọn họ đuổi Hoàng Thiên Trọng đi là vì muốn đưa Long Vương quay lại. Nhưng tại sao họ càng làm loạn, thì Long Vương càng không thể quay lại?

"Bởi vì các người đều là lính."

"Con không hiểu." Ly nói.

Phó Phong Tuyết nhìn Ly thở dài nói: "Về chuyện mưu mô quỷ quyệt, thì các ngươi còn lâu mới bằng được nó, nó quá quỷ quyệt."

"Con không hiểu thưa chú." Ly vẫn chưa phục nói.

"Người làm lính thì tuyệt đối không được có tư tưởng khác, mà phải một lòng một dạ trung thành với quốc gia, chứ không phải trung thành với một người nào cả. Các người làm như vậy, chẳng khác nào chặng mất đường lui rồi." Phó Phong Tuyết giải thích. Ông cũng rất quý Ly, do vậy nên mới giải thích cho nàng cặn kẽ như vậy.

Long Vương tạm thời bị điều khỏi Long Tức là do ý đồ của bên trên, nhưng thủ hạ của ông lại liên kết bắt nạt sếp mới. Đây sẽ được coi là hành vi gì?

Lẽ nào nói trong mắt bọn họ chỉ có Long Vương mà không có quân pháp? Bọn họ chỉ nghe lời Long Vương, mà không nghe lời của tổ chức, của quốc gia?

Cái tội này quá lớn, bất cứ ai mắc phải đều chắc chắn không bao giờ ngóc đầu lên làm lại cuộc đời nổi nữa.

"Cái gì?" Ly kinh ngạc, nàng chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa như vậy, nàng cho rằng … cho rằng bên trên sẽ trông thấy lòng quyết tâm của các thành viên trong Long Tức, sẽ thấy bọn họ căm ghét sếp mới như thế nào.

Nhưng có trời mới biết được vẫn còn có nguyên nhân sâu sắc như thế này.

"Nếu không thì tại sao nó lại phối hợp tốt với các con đến như vậy?" Phó Phong Tuyết nói: "Nó ẩn giấu thực lực võ công của mình mười mấy năm, các con đi khiêu chiến với nó, đối với nó mà nói thì có đáng là gì cơ chứ?"

"Vậy nghĩa phụ. Nghĩa phụ không thể quay trở lại nữa rồi hay sao?" Ly có cảm giác như mình rơi vào trong hốc băng lạnh lẽo vậy.


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status