Tỉ lệ tuy chỉ có 5% nhưng đã cực kỳ cao, chỉ có điều vào khoảng thời gian này Trần Thương phải rất lâu mới có thể nhận ra, cái tỷ lệ này sẽ có khả năng thay đổi những chuyện xảy ra.
Nếu như tỉ lệ tham gia của anh đạt đến độ cực kỳ cao, tận tâm tận lực đối với một ca phẫu thuật, cố gắng làm được những gì mình đã nói, thì xác suất anh được thực hiện phẫu thuật là rất lớn, cũng giống như khi anh phẫu thuật gãy xương ngón tay.
Chỉ có điều ánh mắt kiểu trợ công này thật sự quá phiền phức, tỉ lệ nhận được kỹ năng cũng quá thấp.
Kỳ thật, nếu nói Trần Thương không muốn ra tay thì không phải, thực chất là Trăn Thương rất muốn tự tay làm.
Nhưng xét đến cùng thì lí do chủ yếu vẫn là vì, Mạnh Hi và Cát Hoài không tín nhiệm anh.
Bởi dù sao anh cũng chỉ là một học sinh, vừa mới tới đây mấy ngày đã động tay vào, chuyện này là hoàn toàn không có khả năng, trong bất cứ chuyện gì, cũng cần một quá trình chầm chậm, từ từ tiến tới đích.
Điều này khiến Trần Thương cảm thấy rất bất đắc dĩ, vì nếu không đụng tay vào, thì sẽ không có cách nào
học tập được cách thức phẫu thuật, nếu chỉ có nhìn... Chỉ có nhìn thì có mà học cái rằm.
Phẫu thuật phẫu thuật, mà không tự tay làm, thì biết học kỹ thuật như thế nào!
Hơn nữa anh cũng không có cách nào để đề cao độ thiện cảm!
Hiện tại độ thiện cảm vẫn chỉ dừng lại ở mức 20 và không có cách nào để làm nó tăng lên.
Trần Thương bắt đầu có chút mê mang, toàn bộ. kỹ năng này phải dựa vào độ thiện cảm mà mình nhận được, độ thiện cảm của bản thân anh mới vừa tròn 20 điểm, thì có thể làm được gì chứ?
Phòng ban ngoại khoa tim với phong cách hoạt động cực kỳ chuyên nghiệp, bỏ qua phẫu thuật cấp hai, mà trên cơ bản khi phẫu thuật đều phải qua cấp ba, phẫu thuật cấp một... Đây không phải là kéo con bê sao!
Càng ngày Trần Thương lại có cảm thấy cuộc sống đang lừa gạt mình.
....
....
Ba người cùng ngồi bên trong phòng làm việc của bác sĩ, vẻ mặt Cát Hoài hưng phấn kể về cuộc phẫu thuật vừa rồi với Mạnh Hi, mà Mạnh Hi tuy là có nghe, nhưng lại không nói lời nào, chỉ chốc chốc lại ngẫu nhiên gật đầu hoặc nói một câu phê bình.
Mà... Những thao tác Trần Thương có thế tham gia vào cực kì hiếm hoi, nên trong anh cũng chỉ còn lại chút cảm nhận ít i.
Cái gọi là không hiểu đừng BB, Trần Thương cực kỳ tỉnh túy quán triệt cái lý luận này.
Thấy phẫu thuật xong cũng đã hết việc phải làm, thời gian cũng không còn sớm nữa, Trần Thương đứng dậy rời đi.
Đang lúc Trần Thương chuẩn bị rời đi, điện thoại trong phòng làm việc của bác sĩ đột nhiên vang lên, Cát Hoài còn chưa kịp nghe, âm thanh điện báo đã ngừng, hẳn là y tá trạm đã nhận.
Điện thoại trong phòng làm việc của bác sĩ cùng. điện thoại của y tá trạm là liên tuyến.
Một phút sau, y tá đi đến, đảo mắt nhìn quanh phòng làm việc một cái, thấy bọn người Mạnh Hi kỳ nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, hôm nay ai trực ban thế?
Mạnh Hi lắc đầu nhìn Cát Hoài:
- Bác sĩ Cát, hôm nay ai trực ban thế?
Cát Hoài vội vàng đi đến trước lịch trực ban nhìn:
- Hôm nay là bác sĩ Diêu, tôi thấy là có lẽ đi thay băng rồi, để tôi gọi hỏi thử:
Mạnh Hi lắc đầu:
- Không cần.
Sau khi nói xong, Mạnh Hi nhìn y tá:
- Sao vậy? Tiểu Lệ.
Y tá tiểu Lệ nói:
- Vừa rồi khoa cấp cứu có đưa tới một người bệnh, ngực đau, hoài nghỉ là tim có vấn đề, để bác sĩ của khoa chúng ta đến gặp xem bệnh một cái.
Mạnh Hi đứng dậy, hướng thẳng đi ra bên ngoài:
- Tôi đi cho.
Trần Thương gật đầu, vội vàng đi theo Mạnh Hi đi ra bên ngoài.
Cát Hoài cũng đi theo Trần Thương.
Đến khoa cấp cứu, y tá vừa trông thấy Mạnh Hi, vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, ngài đã tới, hiện tại người bệnh cũng đang ở trong phòng cấp cứu rồi.
Mạnh Hi gật đầu, đi vào bên trong.
Bác sĩ trực ban thấy Mạnh Hi tới, lập tức hai mắt tỏa sáng, vị nữ tiến sĩ này bây giờ ở Đông Đại Nhất viện có thể nói là nhân vật đang làm mưa làm gió.
Còn chưa nói đến còn có xuất thân danh giáo, gia đình quang hoàn.
Nếu như tỉ lệ tham gia của anh đạt đến độ cực kỳ cao, tận tâm tận lực đối với một ca phẫu thuật, cố gắng làm được những gì mình đã nói, thì xác suất anh được thực hiện phẫu thuật là rất lớn, cũng giống như khi anh phẫu thuật gãy xương ngón tay.
Chỉ có điều ánh mắt kiểu trợ công này thật sự quá phiền phức, tỉ lệ nhận được kỹ năng cũng quá thấp.
Kỳ thật, nếu nói Trần Thương không muốn ra tay thì không phải, thực chất là Trăn Thương rất muốn tự tay làm.
Nhưng xét đến cùng thì lí do chủ yếu vẫn là vì, Mạnh Hi và Cát Hoài không tín nhiệm anh.
Bởi dù sao anh cũng chỉ là một học sinh, vừa mới tới đây mấy ngày đã động tay vào, chuyện này là hoàn toàn không có khả năng, trong bất cứ chuyện gì, cũng cần một quá trình chầm chậm, từ từ tiến tới đích.
Điều này khiến Trần Thương cảm thấy rất bất đắc dĩ, vì nếu không đụng tay vào, thì sẽ không có cách nào
học tập được cách thức phẫu thuật, nếu chỉ có nhìn... Chỉ có nhìn thì có mà học cái rằm.
Phẫu thuật phẫu thuật, mà không tự tay làm, thì biết học kỹ thuật như thế nào!
Hơn nữa anh cũng không có cách nào để đề cao độ thiện cảm!
Hiện tại độ thiện cảm vẫn chỉ dừng lại ở mức 20 và không có cách nào để làm nó tăng lên.
Trần Thương bắt đầu có chút mê mang, toàn bộ. kỹ năng này phải dựa vào độ thiện cảm mà mình nhận được, độ thiện cảm của bản thân anh mới vừa tròn 20 điểm, thì có thể làm được gì chứ?
Phòng ban ngoại khoa tim với phong cách hoạt động cực kỳ chuyên nghiệp, bỏ qua phẫu thuật cấp hai, mà trên cơ bản khi phẫu thuật đều phải qua cấp ba, phẫu thuật cấp một... Đây không phải là kéo con bê sao!
Càng ngày Trần Thương lại có cảm thấy cuộc sống đang lừa gạt mình.
....
....
Ba người cùng ngồi bên trong phòng làm việc của bác sĩ, vẻ mặt Cát Hoài hưng phấn kể về cuộc phẫu thuật vừa rồi với Mạnh Hi, mà Mạnh Hi tuy là có nghe, nhưng lại không nói lời nào, chỉ chốc chốc lại ngẫu nhiên gật đầu hoặc nói một câu phê bình.
Mà... Những thao tác Trần Thương có thế tham gia vào cực kì hiếm hoi, nên trong anh cũng chỉ còn lại chút cảm nhận ít i.
Cái gọi là không hiểu đừng BB, Trần Thương cực kỳ tỉnh túy quán triệt cái lý luận này.
Thấy phẫu thuật xong cũng đã hết việc phải làm, thời gian cũng không còn sớm nữa, Trần Thương đứng dậy rời đi.
Đang lúc Trần Thương chuẩn bị rời đi, điện thoại trong phòng làm việc của bác sĩ đột nhiên vang lên, Cát Hoài còn chưa kịp nghe, âm thanh điện báo đã ngừng, hẳn là y tá trạm đã nhận.
Điện thoại trong phòng làm việc của bác sĩ cùng. điện thoại của y tá trạm là liên tuyến.
Một phút sau, y tá đi đến, đảo mắt nhìn quanh phòng làm việc một cái, thấy bọn người Mạnh Hi kỳ nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, hôm nay ai trực ban thế?
Mạnh Hi lắc đầu nhìn Cát Hoài:
- Bác sĩ Cát, hôm nay ai trực ban thế?
Cát Hoài vội vàng đi đến trước lịch trực ban nhìn:
- Hôm nay là bác sĩ Diêu, tôi thấy là có lẽ đi thay băng rồi, để tôi gọi hỏi thử:
Mạnh Hi lắc đầu:
- Không cần.
Sau khi nói xong, Mạnh Hi nhìn y tá:
- Sao vậy? Tiểu Lệ.
Y tá tiểu Lệ nói:
- Vừa rồi khoa cấp cứu có đưa tới một người bệnh, ngực đau, hoài nghỉ là tim có vấn đề, để bác sĩ của khoa chúng ta đến gặp xem bệnh một cái.
Mạnh Hi đứng dậy, hướng thẳng đi ra bên ngoài:
- Tôi đi cho.
Trần Thương gật đầu, vội vàng đi theo Mạnh Hi đi ra bên ngoài.
Cát Hoài cũng đi theo Trần Thương.
Đến khoa cấp cứu, y tá vừa trông thấy Mạnh Hi, vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, ngài đã tới, hiện tại người bệnh cũng đang ở trong phòng cấp cứu rồi.
Mạnh Hi gật đầu, đi vào bên trong.
Bác sĩ trực ban thấy Mạnh Hi tới, lập tức hai mắt tỏa sáng, vị nữ tiến sĩ này bây giờ ở Đông Đại Nhất viện có thể nói là nhân vật đang làm mưa làm gió.
Còn chưa nói đến còn có xuất thân danh giáo, gia đình quang hoàn.
/819
|