Trần Thương ngồi trên ghế, nhìn ca phẫu thuật, toàn thân đều là mệt mỏi.
Tỉnh Nhiên dứt khoát ngồi yên trên mặt đất, làm gì còn hơi mà để ý đến hình tượng.
Vương Khiêm cùng Trương Tuyết mặc dù so ra kém hơn hai người, nhưng cũng nhất định không thoải mái.
Cũng phải thủ vững mấy tiếng nữa, 21 giờ 30 phút, ca phẫu thuật này kéo dài hơn mười một tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật “Thời gian dài, độ khó cao, tính chất phức tạp” thuận lợi kết thúc.
Ca phẫu thuật này liên quan đến kỹ thuật của khoa tim mạch, khoa ngoại phổi, kỹ thuật khâu phế quản, khoa chỉnh hình xương ngực, xương sườn bị gãy nên độ khó cao. Tổng hợp lại các kỹ thuật chữa trị cố định, đối với kỹ thuật của toàn bộ đoàn đội có yêu cầu tất cao.
Thế nhưng chính là trong thời gian ngắn lại lập nên một đội ngũ toàn người trẻ tuổi như vậy, quả thực là đuổi Tử thần đi!
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn bốn người trẻ tuổi đang mỏi mệt ở kia, tiếng vỗ tay bỗng vang lên!
Giờ khắc vinh dự này thuộc về bọn họ!
Bọn họ nhận mà không thẹn!
Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, cười cười, tựa hồ cảm giác gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều.
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, người bệnh cần được chuyển đến phòng giám sát để tiện theo dõi, đồng thời là để bắt đầu tiến hành công tác trị liệu.
Chặng đường đi đến hồi kết này sẽ không cần phải chiến đấu khói lửa hay có gì khó khăn.
Đẩy người bệnh từ phòng phẫu thuật ra, thấy bên ngoài có người nhà, chủ thầu đội đốc công và một người đàn ông nhìn bộ dáng có vẻ là một ông chủ, tất cả đều đang nóng nảy chờ đợi
Vừa nhìn thấy có người đi ra từ phòng phẫu thuật, liền vội vàng hỏi:
- Bác sĩ.. Thế nào rồi?
Lý Kiến Vĩ nói:
- Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa mới được, khoảng thời gian này bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng giám sát để theo dõi
Đốc công vội vàng gật đầu:
- Được được được, không thành vấn đề, chỉ cần người không có bị nguy hiểm gì là được!
Một người phụ nữ trung niên với lối trang điểm mộc mạc kéo hai đứa bé quỳ xuống đất đến bịch một tiếng!
- Bác sĩ! Tạ ơn các vị rất nhiều, đã cứu được chồng tôi và cha của các con tôi!
Ngữ điệu nghẹn ngào, giọng nói vô cùng kích động.
- Tạ ơn báo sĩ!
Hai đứa trẻ đều là trai, thẳng nhóc lớn nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, cả hai cũng đều đang quỳ rạp trên mặt đất.
Mấy người bác sĩ thấy thế vội vàng gập lưng, đỡ người nhà bệnh nhân đứng lên.
Người bị thương cũng không phải dân ở đây, anh 1a là người đi làm công xa nhà, nên giọng nói của người phụ nữ trước mặt và mấy đứa nhóc này đều đậm chất chất giọng của vùng phương bắc.
- Không có gì, không có gì mà, đây là công việc mà chúng tôi nên làm!
Lý Kiến Vĩ vội vàng đỡ hai đứa trẻ lên rồi nói.
Đột nhiên Trần Thương lại nhớ đến vẻ mặt người bị thương, dù có đau đớn thế nào nét mặt anh ta vẫn thể hiện rõ sự kiên cường cương nghị, người ta nhìn vào thấy trên mặt anh ta như viết đầy những dòng chữ không cam lòng và quyết tâm, có lẽ chính tình cảm gia đình là động lực lớn nhất để biến người đàn ông này trở nên kiên trì đến vậy.
Bị một cây thép đâm xuyên qua ngực, vậy mà từ đầu đến cuối cũng không thèm rên một tiếng kêu đau!
Trần Thương suy đoán, có lẽ lúc rớt từ trên lầu xuống, vào khoảnh khäc bị cây thép đó xuyên qua ngực, thì trong đầu người đàn ông này không phải chỉ nghĩ đến chính bản thân mình nữa, mà thứ anh ta nghĩ đó là phải kiên trì sống sót, vì bên cạnh vẫn còn ba người anh ta căn che chở bảo vệ.
Cũng vì nhiệm vụ và trọng trách bản thân phải gánh vác, nên anh ta mới một mực kiên trì giữ vẻ trầm mặc, nhất quyết không chịu nói một lời từ bỏ.
Sinh mệnh vĩ đại, thân tình ràng buộc, tất cả những người có mặt ở đây, đều là để người đàn ông này có thể tiếp tục sống.
Trần Thương đã từng gặp qua rất nhiều người, đã cứu rất nhiều người, nên anh biết rõ, nhiều khi, người có thể cứu họ không phải là bá sĩ các anh, mà là chính họ.
Nếu họ là người muốn được sống sót, họ biết kiên trì, chịu đựng đau đớn, cần răng, hay cần nát hàm răng để bắt bản thân phải tỉnh táo, thì nhất định, họ sẽ là người sống sót.
Tỉnh Nhiên dứt khoát ngồi yên trên mặt đất, làm gì còn hơi mà để ý đến hình tượng.
Vương Khiêm cùng Trương Tuyết mặc dù so ra kém hơn hai người, nhưng cũng nhất định không thoải mái.
Cũng phải thủ vững mấy tiếng nữa, 21 giờ 30 phút, ca phẫu thuật này kéo dài hơn mười một tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật “Thời gian dài, độ khó cao, tính chất phức tạp” thuận lợi kết thúc.
Ca phẫu thuật này liên quan đến kỹ thuật của khoa tim mạch, khoa ngoại phổi, kỹ thuật khâu phế quản, khoa chỉnh hình xương ngực, xương sườn bị gãy nên độ khó cao. Tổng hợp lại các kỹ thuật chữa trị cố định, đối với kỹ thuật của toàn bộ đoàn đội có yêu cầu tất cao.
Thế nhưng chính là trong thời gian ngắn lại lập nên một đội ngũ toàn người trẻ tuổi như vậy, quả thực là đuổi Tử thần đi!
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn bốn người trẻ tuổi đang mỏi mệt ở kia, tiếng vỗ tay bỗng vang lên!
Giờ khắc vinh dự này thuộc về bọn họ!
Bọn họ nhận mà không thẹn!
Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, cười cười, tựa hồ cảm giác gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều.
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, người bệnh cần được chuyển đến phòng giám sát để tiện theo dõi, đồng thời là để bắt đầu tiến hành công tác trị liệu.
Chặng đường đi đến hồi kết này sẽ không cần phải chiến đấu khói lửa hay có gì khó khăn.
Đẩy người bệnh từ phòng phẫu thuật ra, thấy bên ngoài có người nhà, chủ thầu đội đốc công và một người đàn ông nhìn bộ dáng có vẻ là một ông chủ, tất cả đều đang nóng nảy chờ đợi
Vừa nhìn thấy có người đi ra từ phòng phẫu thuật, liền vội vàng hỏi:
- Bác sĩ.. Thế nào rồi?
Lý Kiến Vĩ nói:
- Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa mới được, khoảng thời gian này bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng giám sát để theo dõi
Đốc công vội vàng gật đầu:
- Được được được, không thành vấn đề, chỉ cần người không có bị nguy hiểm gì là được!
Một người phụ nữ trung niên với lối trang điểm mộc mạc kéo hai đứa bé quỳ xuống đất đến bịch một tiếng!
- Bác sĩ! Tạ ơn các vị rất nhiều, đã cứu được chồng tôi và cha của các con tôi!
Ngữ điệu nghẹn ngào, giọng nói vô cùng kích động.
- Tạ ơn báo sĩ!
Hai đứa trẻ đều là trai, thẳng nhóc lớn nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, cả hai cũng đều đang quỳ rạp trên mặt đất.
Mấy người bác sĩ thấy thế vội vàng gập lưng, đỡ người nhà bệnh nhân đứng lên.
Người bị thương cũng không phải dân ở đây, anh 1a là người đi làm công xa nhà, nên giọng nói của người phụ nữ trước mặt và mấy đứa nhóc này đều đậm chất chất giọng của vùng phương bắc.
- Không có gì, không có gì mà, đây là công việc mà chúng tôi nên làm!
Lý Kiến Vĩ vội vàng đỡ hai đứa trẻ lên rồi nói.
Đột nhiên Trần Thương lại nhớ đến vẻ mặt người bị thương, dù có đau đớn thế nào nét mặt anh ta vẫn thể hiện rõ sự kiên cường cương nghị, người ta nhìn vào thấy trên mặt anh ta như viết đầy những dòng chữ không cam lòng và quyết tâm, có lẽ chính tình cảm gia đình là động lực lớn nhất để biến người đàn ông này trở nên kiên trì đến vậy.
Bị một cây thép đâm xuyên qua ngực, vậy mà từ đầu đến cuối cũng không thèm rên một tiếng kêu đau!
Trần Thương suy đoán, có lẽ lúc rớt từ trên lầu xuống, vào khoảnh khäc bị cây thép đó xuyên qua ngực, thì trong đầu người đàn ông này không phải chỉ nghĩ đến chính bản thân mình nữa, mà thứ anh ta nghĩ đó là phải kiên trì sống sót, vì bên cạnh vẫn còn ba người anh ta căn che chở bảo vệ.
Cũng vì nhiệm vụ và trọng trách bản thân phải gánh vác, nên anh ta mới một mực kiên trì giữ vẻ trầm mặc, nhất quyết không chịu nói một lời từ bỏ.
Sinh mệnh vĩ đại, thân tình ràng buộc, tất cả những người có mặt ở đây, đều là để người đàn ông này có thể tiếp tục sống.
Trần Thương đã từng gặp qua rất nhiều người, đã cứu rất nhiều người, nên anh biết rõ, nhiều khi, người có thể cứu họ không phải là bá sĩ các anh, mà là chính họ.
Nếu họ là người muốn được sống sót, họ biết kiên trì, chịu đựng đau đớn, cần răng, hay cần nát hàm răng để bắt bản thân phải tỉnh táo, thì nhất định, họ sẽ là người sống sót.
/819
|