Khi phẫu thuật, bỗng nhiên một bóng người trượt vào, Trần Thương không có ngẩng đầu, mà An Ngạn Quân vừa vặn nhìn thấy:
- Chủ nhiệm Đàm?
Đàm Trung Lâm gật đầu cười:
- Ừm ừm, các cậu cứ làm đi, tôi chỉ đến để quan sát.
Vốn dĩ qua quýt nói đại một câu, bỗng nhiên khiến An Ngạn Quân cảm thấy đang bị uy hiếp!
Thắng nhãi này có thể là đến đoạt vị trí phụ trợ!
Quả nhiên, sau khi kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên, trước khi bắt đầu ca phẫu thuật thứ hai, ba người đều cùng nhau rửa tay, sát trùng.
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nói:
- Chủ nhiệm An, mệt không? Nếu không, anh cứ: nghỉ ngơi một chút? Để tôi trợ thủ cho?
An Ngạn Quân nghe xong lời này, lập tức nội tâm xiết chặt, quả nhiên là đến đoạt vị trí.
Có thể để cho sao?
Không thể!
An Ngạn Quân nhàn nhạt lắc đầu:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không mệt, chủ nhiệm Đàm ở xa tới là khách, nhìn xem là được.
Đầm Trung Lâm:..
Trần Thương cũng hiếu kì nhìn thoáng qua Đàm Trung Lâm:
- Chủ nhiệm Đàm, đơn vị không bận việc gì sao?
Đàm Trung Lâm cười nói:
- Không bận, không bận.
Mà lúc này đây, Lý Bảo Sơn bỗng nhiên tiến vào phòng phẫu thuật, trông thấy Đàm Trung Lâm cũng ở đây, lập tức con mắt co rụt lại!
Sao người này lại tới đây?
Chẳng lẽ....
Lý Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, nói thầm một tiếng: Chuyện xấu!
Cái này chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!
Đào chân tường đều đào đến phòng phẫu thuật rồi.
Chuyện như vậy mà cũng có thể làm hay sao?!
Trần Thương thế nhưng là trấn khoa chỉ bảo, sao có thể tùy tiện bị các người cướp đi?
Ông nghe y tá trưởng nói, mấy ngày qua Đàm Trung Lâm đến cũng phải mấy lần...
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn hít sâu một cái, quyết định phải ngả bài với cái lão Hoàng chuột sói này!
Sau khi đi tới, Lý Bảo Sơn giả vờ hiếu kỳ nói:
- Chủ nhiệm Đàm!?
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, xoay người nhìn lại, phát hiện là Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm Lý! Thật là trùng hợp.
Lý Bảo Sơn cười lạnh một tiếng, thật là đúng dịp? Ông chạy đến phòng phẫu thuật của chúng tôi mà còn nói thật là đúng dịp?
Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy! Đúng là trùng hợp thật, tại phòng phẫu thuật của chúng tôi mà cũng có thể gặp được. ông.
Mặt Đàm Trung Lâm đỏ lên:
- Tới giao lưu học tập!
Lý Bảo Sơn thẳng tính, nghe xong lời này, trực tiếp nói:
- Chủ nhiệm Đàm sợ là muốn kéo tiểu Trần nhà chúng tôi đến Nhân Dân tỉnh các ông để giao lưu hả?!
Mấy tiểu y tá bên cạnh trông thấy mấy chủ nhiệm ở đây nói cái gì mà cứ thần thần bí bí, lập tức lỗ tai dựng thẳng lên.
Nghe thấy Lý Bảo Sơn nói vậy, kết quả tiểu y tá lập tức nhìn Đàm Trung Lâm, trong ánh mắt tràn đầy căm thù!
- Ông ấy muốn cướp bác sĩ tiếu Trần nhà tôi à?!
- Cái gì mà nhà cô? Rõ ràng là nhà tôi!
- Được được, bây giờ không phải là lúc để chúng ta nội đấu, bác sĩ tiểu Trần sắp bị đoạt đến Nhân Dân tỉnh rồi! Lúc này, chúng ta đang cùng chung kẻ thù! Liên hợp lại nhất trí đối ngoại!
- Không thể tiện nghỉ cho đám phụ nữ lẳng lơ ở Nhân Dân tỉnh được!
- Đúng rồi!
- Người xấu! Không thể được! Đuổi đi!
- Đúng đấy, không thể tiện nghĩ cho đám kia của Nhân Dân tỉnh...
Một đám tiểu y tá nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn Đàm Trung Lâm tràn đầy địch ý, rất có một bộ dạng như mang mối thù cướp chồng!
....
- Chủ nhiệm Đàm?
Đàm Trung Lâm gật đầu cười:
- Ừm ừm, các cậu cứ làm đi, tôi chỉ đến để quan sát.
Vốn dĩ qua quýt nói đại một câu, bỗng nhiên khiến An Ngạn Quân cảm thấy đang bị uy hiếp!
Thắng nhãi này có thể là đến đoạt vị trí phụ trợ!
Quả nhiên, sau khi kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên, trước khi bắt đầu ca phẫu thuật thứ hai, ba người đều cùng nhau rửa tay, sát trùng.
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nói:
- Chủ nhiệm An, mệt không? Nếu không, anh cứ: nghỉ ngơi một chút? Để tôi trợ thủ cho?
An Ngạn Quân nghe xong lời này, lập tức nội tâm xiết chặt, quả nhiên là đến đoạt vị trí.
Có thể để cho sao?
Không thể!
An Ngạn Quân nhàn nhạt lắc đầu:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không mệt, chủ nhiệm Đàm ở xa tới là khách, nhìn xem là được.
Đầm Trung Lâm:..
Trần Thương cũng hiếu kì nhìn thoáng qua Đàm Trung Lâm:
- Chủ nhiệm Đàm, đơn vị không bận việc gì sao?
Đàm Trung Lâm cười nói:
- Không bận, không bận.
Mà lúc này đây, Lý Bảo Sơn bỗng nhiên tiến vào phòng phẫu thuật, trông thấy Đàm Trung Lâm cũng ở đây, lập tức con mắt co rụt lại!
Sao người này lại tới đây?
Chẳng lẽ....
Lý Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, nói thầm một tiếng: Chuyện xấu!
Cái này chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!
Đào chân tường đều đào đến phòng phẫu thuật rồi.
Chuyện như vậy mà cũng có thể làm hay sao?!
Trần Thương thế nhưng là trấn khoa chỉ bảo, sao có thể tùy tiện bị các người cướp đi?
Ông nghe y tá trưởng nói, mấy ngày qua Đàm Trung Lâm đến cũng phải mấy lần...
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn hít sâu một cái, quyết định phải ngả bài với cái lão Hoàng chuột sói này!
Sau khi đi tới, Lý Bảo Sơn giả vờ hiếu kỳ nói:
- Chủ nhiệm Đàm!?
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, xoay người nhìn lại, phát hiện là Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm Lý! Thật là trùng hợp.
Lý Bảo Sơn cười lạnh một tiếng, thật là đúng dịp? Ông chạy đến phòng phẫu thuật của chúng tôi mà còn nói thật là đúng dịp?
Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy! Đúng là trùng hợp thật, tại phòng phẫu thuật của chúng tôi mà cũng có thể gặp được. ông.
Mặt Đàm Trung Lâm đỏ lên:
- Tới giao lưu học tập!
Lý Bảo Sơn thẳng tính, nghe xong lời này, trực tiếp nói:
- Chủ nhiệm Đàm sợ là muốn kéo tiểu Trần nhà chúng tôi đến Nhân Dân tỉnh các ông để giao lưu hả?!
Mấy tiểu y tá bên cạnh trông thấy mấy chủ nhiệm ở đây nói cái gì mà cứ thần thần bí bí, lập tức lỗ tai dựng thẳng lên.
Nghe thấy Lý Bảo Sơn nói vậy, kết quả tiểu y tá lập tức nhìn Đàm Trung Lâm, trong ánh mắt tràn đầy căm thù!
- Ông ấy muốn cướp bác sĩ tiếu Trần nhà tôi à?!
- Cái gì mà nhà cô? Rõ ràng là nhà tôi!
- Được được, bây giờ không phải là lúc để chúng ta nội đấu, bác sĩ tiểu Trần sắp bị đoạt đến Nhân Dân tỉnh rồi! Lúc này, chúng ta đang cùng chung kẻ thù! Liên hợp lại nhất trí đối ngoại!
- Không thể tiện nghỉ cho đám phụ nữ lẳng lơ ở Nhân Dân tỉnh được!
- Đúng rồi!
- Người xấu! Không thể được! Đuổi đi!
- Đúng đấy, không thể tiện nghĩ cho đám kia của Nhân Dân tỉnh...
Một đám tiểu y tá nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn Đàm Trung Lâm tràn đầy địch ý, rất có một bộ dạng như mang mối thù cướp chồng!
....
/819
|