Lúc này, An Ngạn Quân tỉnh thần tỉnh táo.
Gần nhất ông sỉ mê nghiên cứu phương pháp nên tự kiềm chế không được, trong mắt cũng chỉ có nghiên cứu.
Khi thấy Trần Thương chuẩn bị khâu, liếc mắt ra hiệu cho Đàm Trung Lâm, sau đó chủ động đổi vị trí, bắt đầu trợ thủ cho Trần Thương.
Khâu cơ duỗi bị tổn thương tiết kiệm lực hơn khâu cơ gập một chút, đặc biệt là mu bàn tay.
Bởi vì so sánh thì khả năng dính liền nghiêm trọng thấp hơn một chút.
Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là sẽ không xảy ra dính liền.
Đây là bởi vì làn da ở mu bàn tay khá mỏng, khả năng co dãn lớn, cách cơ duỗi một tầng mô liên kết.
Dù vậy, độ khó vẫn phải có!
Đàm Trung Lâm cũng biết khâu cơ là sở trường của Trần Thương, ông rất muốn biết rõ lần này Trần Thương sẽ quyết định lựa chọn phương pháp gì!
Trần Thương nhìn thoáng qua hỗ trợ An Ngạn Quân, nhẹ gật đầu, An Ngạn Quân thuần thục bắt đầu hỗ trợ.
Trần Thương thì bắt đầu khâu.
Hai mắt An Ngạn Quân tập trung, không chịu bỏ qua bất luận một tia chỉ tiết nào.
Mà Đàm Trung Lâm thì tò mò, đây là phương pháp khâu gì?
Sao mình chưa nghe nói qua?
Chẳng lẽ Trần Thương lại học thêm kỹ xảo khâu nào nữa?
Không đúng! Mình căn bản chưa thấy qua phương pháp này khâu này?
Ngay lúc này, con mắt Đàm Trung Lâm bỗng nhiên co rụt lại, ông chợt phát hiện, Trần Thương khâu lại rất thần kỳ!
Lão Đàm tỉnh thần tỉnh táo, nhìn kỹ.
May mà mu bàn tay có nhiều cơ, Trần Thương khâu nhiều lần, khiến Đàm Trung Lâm càng xem càng tối tăm, càng xem càng trợn tròn mắt, thẳng đến cuối cùng đều mộng!
Mặc dù không biết đây là phương pháp khâu gì, nhưng thật rất lợi hại!
Nhưng càng xem càng lợi hại, càng xem càng cảm giác thâm thúy tỉnh diệu vô cùng.
Loại cảm giác này không nói ra được như thế nào.
Bởi vì... Ông phát hiện lần này có chút không giống lần trước Trần Thương khâu cho Hình Vũ!
Trần Thương lại thay đổi.
Mà lại là... Càng thêm lợi hại hơn.
Lợi hại đến tình trạng ông nói không nên lời, thậm chí Đàm Trung Lâm cảm giác mình cũng không thể. phê bình!
Lần trước mình còn tối thiểu có thể xem hiểu, thế nhưng... Lần này căn bản nhìn không rõ.
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm nhíu mày suy tư.
Nếu như nói lần trước khi trị liệu cho Hình, cảm giác Trần Thương khâu cơ là hạ bút thành văn! Bất luận một loại nào cơ sở chiêu số đều thành thục, một cái cơ có thể dùng hai loại phương pháp khâu, ba cái cơ tuyển lựa bốn loại phương pháp khâu lại, cảm giác cậu nắm rõ các phương pháp khâu như lòng bàn tay!
Lần này: Cơ hồ không có dùng bất kỳ phương pháp nào!
Bất luận phương pháp nào mà Đàm Trung Lâm có thể nghĩ tới đều không phải, nhưng cảm giác lại rất...vô dụng!?
Mấu chốt là vô dụng, nhưng lại khâu tốt như vậy!
Đây mới là điểm cực kỳ mấu chốt!
Trong đầu Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nghĩ đến khi còn bé xem phim võ hiệp, bên trong có một cảnh giới võ công: “Vô chiêu thẳng hữu chiêu!”
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm bỗng nhiên biến sắc, có chút khó có thể tin.
Chuẩn xác mà nói, ông nhìn Trần Thương khâu cơ bốn lần!
Nếu như nói lần thứ nhất là phong mang tất lộ ai dám tranh phong - Ỷ Thiên Kiếm.
Như vậy lần thứ hai chính là đại xảo như quyết - Vô Phong Trọng Kiếm!
Mà lần trước cứu chữa Hình Vũ phảng phất như là tùy ý bẻ một cành cây làm kiếm.
Mà lần này, cậu ta mẹ nó dứt khoát không sử dụng kiếm, thiên hạ vạn vật đều là kiếm, không có kiếm mà thắng kiếm!
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm nhịn không được lúng ta lúng túng tự nói: Mẹ nó... Vô tình!
Gần nhất ông sỉ mê nghiên cứu phương pháp nên tự kiềm chế không được, trong mắt cũng chỉ có nghiên cứu.
Khi thấy Trần Thương chuẩn bị khâu, liếc mắt ra hiệu cho Đàm Trung Lâm, sau đó chủ động đổi vị trí, bắt đầu trợ thủ cho Trần Thương.
Khâu cơ duỗi bị tổn thương tiết kiệm lực hơn khâu cơ gập một chút, đặc biệt là mu bàn tay.
Bởi vì so sánh thì khả năng dính liền nghiêm trọng thấp hơn một chút.
Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là sẽ không xảy ra dính liền.
Đây là bởi vì làn da ở mu bàn tay khá mỏng, khả năng co dãn lớn, cách cơ duỗi một tầng mô liên kết.
Dù vậy, độ khó vẫn phải có!
Đàm Trung Lâm cũng biết khâu cơ là sở trường của Trần Thương, ông rất muốn biết rõ lần này Trần Thương sẽ quyết định lựa chọn phương pháp gì!
Trần Thương nhìn thoáng qua hỗ trợ An Ngạn Quân, nhẹ gật đầu, An Ngạn Quân thuần thục bắt đầu hỗ trợ.
Trần Thương thì bắt đầu khâu.
Hai mắt An Ngạn Quân tập trung, không chịu bỏ qua bất luận một tia chỉ tiết nào.
Mà Đàm Trung Lâm thì tò mò, đây là phương pháp khâu gì?
Sao mình chưa nghe nói qua?
Chẳng lẽ Trần Thương lại học thêm kỹ xảo khâu nào nữa?
Không đúng! Mình căn bản chưa thấy qua phương pháp này khâu này?
Ngay lúc này, con mắt Đàm Trung Lâm bỗng nhiên co rụt lại, ông chợt phát hiện, Trần Thương khâu lại rất thần kỳ!
Lão Đàm tỉnh thần tỉnh táo, nhìn kỹ.
May mà mu bàn tay có nhiều cơ, Trần Thương khâu nhiều lần, khiến Đàm Trung Lâm càng xem càng tối tăm, càng xem càng trợn tròn mắt, thẳng đến cuối cùng đều mộng!
Mặc dù không biết đây là phương pháp khâu gì, nhưng thật rất lợi hại!
Nhưng càng xem càng lợi hại, càng xem càng cảm giác thâm thúy tỉnh diệu vô cùng.
Loại cảm giác này không nói ra được như thế nào.
Bởi vì... Ông phát hiện lần này có chút không giống lần trước Trần Thương khâu cho Hình Vũ!
Trần Thương lại thay đổi.
Mà lại là... Càng thêm lợi hại hơn.
Lợi hại đến tình trạng ông nói không nên lời, thậm chí Đàm Trung Lâm cảm giác mình cũng không thể. phê bình!
Lần trước mình còn tối thiểu có thể xem hiểu, thế nhưng... Lần này căn bản nhìn không rõ.
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm nhíu mày suy tư.
Nếu như nói lần trước khi trị liệu cho Hình, cảm giác Trần Thương khâu cơ là hạ bút thành văn! Bất luận một loại nào cơ sở chiêu số đều thành thục, một cái cơ có thể dùng hai loại phương pháp khâu, ba cái cơ tuyển lựa bốn loại phương pháp khâu lại, cảm giác cậu nắm rõ các phương pháp khâu như lòng bàn tay!
Lần này: Cơ hồ không có dùng bất kỳ phương pháp nào!
Bất luận phương pháp nào mà Đàm Trung Lâm có thể nghĩ tới đều không phải, nhưng cảm giác lại rất...vô dụng!?
Mấu chốt là vô dụng, nhưng lại khâu tốt như vậy!
Đây mới là điểm cực kỳ mấu chốt!
Trong đầu Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nghĩ đến khi còn bé xem phim võ hiệp, bên trong có một cảnh giới võ công: “Vô chiêu thẳng hữu chiêu!”
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm bỗng nhiên biến sắc, có chút khó có thể tin.
Chuẩn xác mà nói, ông nhìn Trần Thương khâu cơ bốn lần!
Nếu như nói lần thứ nhất là phong mang tất lộ ai dám tranh phong - Ỷ Thiên Kiếm.
Như vậy lần thứ hai chính là đại xảo như quyết - Vô Phong Trọng Kiếm!
Mà lần trước cứu chữa Hình Vũ phảng phất như là tùy ý bẻ một cành cây làm kiếm.
Mà lần này, cậu ta mẹ nó dứt khoát không sử dụng kiếm, thiên hạ vạn vật đều là kiếm, không có kiếm mà thắng kiếm!
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm nhịn không được lúng ta lúng túng tự nói: Mẹ nó... Vô tình!
/819
|