Chỉ có điều... Tình trạng từ phía trên xuống của hạch từ không khả quan lắm a.
Giờ khắc này, đối với tình hình của Quách Chí Dũng, trên cơ bản là Đàm Trung Lâm đã hiểu rõ đến bảy tám phần.
Quách Chí Dũng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đàm Trung Lâm, nhất thời cũng rơi vào trầm mặc, cười khổ một tiếng hỏi:
- Chủ nhiệm... Tay của tôi còn chữa được không?
Đàm Trung Lâm ngẩng đầu, quan sát người đàn ông này, tuối tác cũng không lớn lắm, so với Trần Thương cũng không trẻ hơn mấy, thật khiến người ta không biết phải nói thế nào.
Dù sao với tình trạng hiện giờ, không ai có thể cam đoan tình hình hồi phục giai đoạn sau này thế nào.
Ông hít một hơi sâu, trịnh trọng hứa hẹn:
- Chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực!
- Chúng tôi chắc chắn toàn lực ứng phó!
Quách Chí Dũng nghe được câu này về sau, lập tức cảm giác trong lòng ấm áp.
Pháng phất như khi nhìn thấy bọn trẻ bên lề đường, bản thân không tự chủ được đã quyết tuyệt lao ra.
Có một số việc, làm thì làm.
Hối hận hay không cũng không trọng yếu.
Có khi bản năng đã đi trước cả đại não. Chỉ trong một khắc xảy ra ông rất tỉnh táo, không phải làm anh hùng.
Quách Chí Dũng không phải muốn làm anh hùng, mà chỉ theo bản năng của nghề nghiệp.
Mỗi người đều có tín ngưỡng nghề nghiệp của mình.
Giống như Đàm Trung Lâm nói chắc chắn toàn lực ứng phó.
Quách Chí Dũng muốn làm chính là một giáo viên tốt, bảo vệ tốt học sinh của mình.
Cậu không hối hận!
Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của ba đứa trẻ, Quách Chí Dũng cũng không nhịn được cười, giờ khắc này tựa hồ bàn tay be bét máu thịt cũng không đau. chút nào vậy.
Đây chính là sinh mệnh đầu hoạt bát!
Nghĩ tới đây, Quách Chí Dũng nhếch miệng cười nói:
- Xin nhờ chủ nhiệm.
Đàm Trung Lâm gật đầu.
Kiểm tra xong bệnh tình người bệnh, Đàm Trung Lâm tổ chức phòng ban thảo luận phương án trị liệu tốt nhất.
Chu Dương đối bệnh tật hiểu khá rõ, dẫn đầu nói ra:
- Tôi cảm thấy, hiện tại chữa trị trọng yếu nhất là dây thần kinh mu bàn tay, mạch máu, cơ, trừ dây thần kinh cảm giá trụ cột, dây thăn kinh Ulnar bên ngoài, trọng yếu nhất là công năng khu cảm giáo, khu vực thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, đều cần xây dựng lại:
- Mu bàn tay công năng nhất định phải dựa vào những dây thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, cấy ghép mô da hoàn toàn chính xác có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng mà... Tôi cảm thấy lúc này chữa trị người bệnh chúng ta hẳn là giữ lại cấy ghép mô da, hết sức chữa trị bản thể trước.
Phó chủ nhiệm thở dài:
Bác sĩ Chu nói rất đúng, nhưng bây giờ người bệnh tổn thương có chút nghiêm trọng, muốn từng cái chữa trị thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, đây là một công trình lớn, cũng là công trình mười phần tỉnh tế hóa, tối thiểu nhất, trong lĩnh vực này chúng ta cũng không am hiểu, muốn chữa trị tốt thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, độ khó cái này rất lớn.
Loại này thần kinh ngoại biên cùng mạch máu chữa trị thuộc vẽ ngoại khoa tay, cái này so với khâu ngón tay bị gãy khó khăn hơn nhiều lảm.
Xung quanh mạch máu chỉ nhánh phong phú, thần kinh càng là tính vi.
Độ khó chữa trị gia tăng thành cấp số nhân.
Đàm Trung Lâm nghe mọi người thảo luận, sắc mặt hết sức ngưng trọng!
Tốt nhất tiến hành phẫu thuật trong vòng bốn tiếng đầu, dù sao thiếu máu trong thời gian dài, mục đích cuối cùng nhất chỉ có thể là cấy ghép mô da để duy trì hình thái chức năng, nhìn giống một cái mu bản tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Đàm Trung Lâm nghĩ đến Trần Thương.
Tiểu Trần... Cậu sẽ xứ lý tình huống này như thế nào?
Nghĩ tới đây, ông vội vàng đứng lên, chụp lại hình ảnh, tư liệu vết thương của Quách Chí Dũng gửi cho Trần Thương:
- Tiểu Trần, tình huống này, cậu thấy thế nào?
Trần Thương đang phẫu thuật, căn bản không kịp nhìn điện thoại.
Đàm Trung Lâm thấy Trần Thương chậm chạp không trả lời, gấp gáp gọi điện thoại tới.
Liên tiếp gọi mấy cuộc, đến khi Trần Thương nhấc máy mới thôi.
Giờ khắc này, đối với tình hình của Quách Chí Dũng, trên cơ bản là Đàm Trung Lâm đã hiểu rõ đến bảy tám phần.
Quách Chí Dũng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đàm Trung Lâm, nhất thời cũng rơi vào trầm mặc, cười khổ một tiếng hỏi:
- Chủ nhiệm... Tay của tôi còn chữa được không?
Đàm Trung Lâm ngẩng đầu, quan sát người đàn ông này, tuối tác cũng không lớn lắm, so với Trần Thương cũng không trẻ hơn mấy, thật khiến người ta không biết phải nói thế nào.
Dù sao với tình trạng hiện giờ, không ai có thể cam đoan tình hình hồi phục giai đoạn sau này thế nào.
Ông hít một hơi sâu, trịnh trọng hứa hẹn:
- Chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực!
- Chúng tôi chắc chắn toàn lực ứng phó!
Quách Chí Dũng nghe được câu này về sau, lập tức cảm giác trong lòng ấm áp.
Pháng phất như khi nhìn thấy bọn trẻ bên lề đường, bản thân không tự chủ được đã quyết tuyệt lao ra.
Có một số việc, làm thì làm.
Hối hận hay không cũng không trọng yếu.
Có khi bản năng đã đi trước cả đại não. Chỉ trong một khắc xảy ra ông rất tỉnh táo, không phải làm anh hùng.
Quách Chí Dũng không phải muốn làm anh hùng, mà chỉ theo bản năng của nghề nghiệp.
Mỗi người đều có tín ngưỡng nghề nghiệp của mình.
Giống như Đàm Trung Lâm nói chắc chắn toàn lực ứng phó.
Quách Chí Dũng muốn làm chính là một giáo viên tốt, bảo vệ tốt học sinh của mình.
Cậu không hối hận!
Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của ba đứa trẻ, Quách Chí Dũng cũng không nhịn được cười, giờ khắc này tựa hồ bàn tay be bét máu thịt cũng không đau. chút nào vậy.
Đây chính là sinh mệnh đầu hoạt bát!
Nghĩ tới đây, Quách Chí Dũng nhếch miệng cười nói:
- Xin nhờ chủ nhiệm.
Đàm Trung Lâm gật đầu.
Kiểm tra xong bệnh tình người bệnh, Đàm Trung Lâm tổ chức phòng ban thảo luận phương án trị liệu tốt nhất.
Chu Dương đối bệnh tật hiểu khá rõ, dẫn đầu nói ra:
- Tôi cảm thấy, hiện tại chữa trị trọng yếu nhất là dây thần kinh mu bàn tay, mạch máu, cơ, trừ dây thần kinh cảm giá trụ cột, dây thăn kinh Ulnar bên ngoài, trọng yếu nhất là công năng khu cảm giáo, khu vực thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, đều cần xây dựng lại:
- Mu bàn tay công năng nhất định phải dựa vào những dây thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, cấy ghép mô da hoàn toàn chính xác có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng mà... Tôi cảm thấy lúc này chữa trị người bệnh chúng ta hẳn là giữ lại cấy ghép mô da, hết sức chữa trị bản thể trước.
Phó chủ nhiệm thở dài:
Bác sĩ Chu nói rất đúng, nhưng bây giờ người bệnh tổn thương có chút nghiêm trọng, muốn từng cái chữa trị thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, đây là một công trình lớn, cũng là công trình mười phần tỉnh tế hóa, tối thiểu nhất, trong lĩnh vực này chúng ta cũng không am hiểu, muốn chữa trị tốt thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, độ khó cái này rất lớn.
Loại này thần kinh ngoại biên cùng mạch máu chữa trị thuộc vẽ ngoại khoa tay, cái này so với khâu ngón tay bị gãy khó khăn hơn nhiều lảm.
Xung quanh mạch máu chỉ nhánh phong phú, thần kinh càng là tính vi.
Độ khó chữa trị gia tăng thành cấp số nhân.
Đàm Trung Lâm nghe mọi người thảo luận, sắc mặt hết sức ngưng trọng!
Tốt nhất tiến hành phẫu thuật trong vòng bốn tiếng đầu, dù sao thiếu máu trong thời gian dài, mục đích cuối cùng nhất chỉ có thể là cấy ghép mô da để duy trì hình thái chức năng, nhìn giống một cái mu bản tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Đàm Trung Lâm nghĩ đến Trần Thương.
Tiểu Trần... Cậu sẽ xứ lý tình huống này như thế nào?
Nghĩ tới đây, ông vội vàng đứng lên, chụp lại hình ảnh, tư liệu vết thương của Quách Chí Dũng gửi cho Trần Thương:
- Tiểu Trần, tình huống này, cậu thấy thế nào?
Trần Thương đang phẫu thuật, căn bản không kịp nhìn điện thoại.
Đàm Trung Lâm thấy Trần Thương chậm chạp không trả lời, gấp gáp gọi điện thoại tới.
Liên tiếp gọi mấy cuộc, đến khi Trần Thương nhấc máy mới thôi.
/819
|