Trần Thương ngươi cũng quá nhanh đi!”
Tiếng Tăn Duyệt đột nhiên tăng lớn, khiến Trần Thương xem chút không đứng vững, Vương Khiêm, Thạch Na, Vương Dũng, y tá trưởng ở bên cạnh đều cùng nhau quay người, nhìn chăm chắm Trần Thương, trong mắt tràn đầy... Đau tim!
Trần Thương lập tức muốn hôn mê!
Vội vàng khoát tay: “Mọi người hiểu lăm, không phải ý này!”
Trần Thương nhìn Tân Duyệt, xem ra nhiệm vụ này phải kéo dài thời hạn.
Tình yêu gì chứ?
Đàn ông vẫn phải lấy sự nghiệp làm trọng.
Khâu lại năm trăm cái gân bắp thịt, nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Với tư cách là khoa cấp cứu của bệnh viện quốc gia, nên có một cái ưu thế, chính là tài nguyên sung túc.
Trung tâm cấp cứu 120 mỗi ngày đều chạy hết công suất, bệnh nhân căn cấp cứu rất nhiều, không sợ khoa cấp cứu của anh không có bệnh nhân, chỉ sợ khoa cấp cứu của anh không có thực lực.
Bình thường không có tuyên truyền, mỗi ngày tới khâu gân bắp thịt cũng có dăm mười người, hiện tại nếu cố ý tuyên truyền, hẳn sẽ gia tăng không ít.
Tỉnh Nhị Viện không có ngoại khoa tay, để đối diện một bệnh viện chỉnh hình tư nhân Ngô cục dần đần phát triển.
Người ta nhạy cảm nhìn thấu cơ hội buôn bán phát hiện chung quanh không đủ, gắng sức hạ thủ, từ nơi khác đưa vào dụng cụ cùng thiết bị bắt đầu tổ kiến ngoại khoa tay.
Nhưng việc thu phí tự nhiên cũng cao hơn so với bệnh viện, nhưng sinh ý thật sự không tệ, hiệu quả cũng rất tốt.
Nhưng Trần Thương rất hiếu kì một chuyện, đến cùng tỉnh Nhị Viện không tổ kiến ngoại khoa tay là bởi vì không có người, hay là bởi vì cái gì khác?
Thậm chí hẳn đang suy đoán có phải là ông chủ bệnh viện tư nhân kia cùng giới lãnh đạo cấp cao của tỉnh Nhị Viện có bí mật gì không thế cho ai biết hay không?
Chẳng qua là những thứ này không có quá nhiều liên quan cùng Trần Thương.
Vừa dứt lời, bên ngoài có y tá bắt đầu gọi đến.
Trần Thương đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài, bầu không khí trong văn phòng này quá hạn chế, tìm nơi nào để làm nhiệm vụ còn thoải mái hơn một chút.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng đứng ở cửa phòng cấp cứu, trong tay cầm một cuộn giấy vệ sinh lớn cuốn quanh tay trái, lo lắng bất an.
“Bác sĩ! Khâu lại gân bắp thịt căn bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy Trần Thương đi ra, câu đầu tiên mà người bệnh kia hỏi chính là cái này.
Khiến Trần Thương lập tức sửng sốt một chút: Phải xem tình huống cụ thể đã, tới đây tôi xem một chút thử xảy ra chuyện gì”
Người đàn ông kia chắc là đầu bếp, lúc chạy vào trên người vẫn còn mang theo mùi vị của đồ ăn.
Ông ta do dự một chút: “Không phải... Nếu như: đất thì tôi sẽ...”
Trần Thương lắc đầu: “Chúng ta trước xem tình huống một chút lại nói, khâu gân bắp thịt cũng có rất nhiều loại, hơn nữa đến cùng có làm tổn thương thần kinh hay không còn chưa biết”
Người đàn ông cắn răng một cái đi theo Trần Thương vào phòng xử lý, Trần Thương cắt cuốn giấy vệ sinh trên tay trái bị thương của ông ta ra, vết thương dần dần lộ ra, là ngón trỏ bị cắt trúng đốt thứ hai.
Ông ta toét miệng cười: “Lúc chặt thịt chặt phải tay, may mà tôi giảm bớt khí lực, bằng không đầu ngón tay này của tôi sợ là rớt ra luôn rồi”
Trần Thương gật đầu, dùng nước muối sinh lí trước cọ rửa một phen, sau đó lại dùng dung dịch ô-xy tiêu trừ độc, như vậy mới có thể không bị nhuộm màu, sau đó cầm cái kẹp hơi quan sát một chút.
Tiếng Tăn Duyệt đột nhiên tăng lớn, khiến Trần Thương xem chút không đứng vững, Vương Khiêm, Thạch Na, Vương Dũng, y tá trưởng ở bên cạnh đều cùng nhau quay người, nhìn chăm chắm Trần Thương, trong mắt tràn đầy... Đau tim!
Trần Thương lập tức muốn hôn mê!
Vội vàng khoát tay: “Mọi người hiểu lăm, không phải ý này!”
Trần Thương nhìn Tân Duyệt, xem ra nhiệm vụ này phải kéo dài thời hạn.
Tình yêu gì chứ?
Đàn ông vẫn phải lấy sự nghiệp làm trọng.
Khâu lại năm trăm cái gân bắp thịt, nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Với tư cách là khoa cấp cứu của bệnh viện quốc gia, nên có một cái ưu thế, chính là tài nguyên sung túc.
Trung tâm cấp cứu 120 mỗi ngày đều chạy hết công suất, bệnh nhân căn cấp cứu rất nhiều, không sợ khoa cấp cứu của anh không có bệnh nhân, chỉ sợ khoa cấp cứu của anh không có thực lực.
Bình thường không có tuyên truyền, mỗi ngày tới khâu gân bắp thịt cũng có dăm mười người, hiện tại nếu cố ý tuyên truyền, hẳn sẽ gia tăng không ít.
Tỉnh Nhị Viện không có ngoại khoa tay, để đối diện một bệnh viện chỉnh hình tư nhân Ngô cục dần đần phát triển.
Người ta nhạy cảm nhìn thấu cơ hội buôn bán phát hiện chung quanh không đủ, gắng sức hạ thủ, từ nơi khác đưa vào dụng cụ cùng thiết bị bắt đầu tổ kiến ngoại khoa tay.
Nhưng việc thu phí tự nhiên cũng cao hơn so với bệnh viện, nhưng sinh ý thật sự không tệ, hiệu quả cũng rất tốt.
Nhưng Trần Thương rất hiếu kì một chuyện, đến cùng tỉnh Nhị Viện không tổ kiến ngoại khoa tay là bởi vì không có người, hay là bởi vì cái gì khác?
Thậm chí hẳn đang suy đoán có phải là ông chủ bệnh viện tư nhân kia cùng giới lãnh đạo cấp cao của tỉnh Nhị Viện có bí mật gì không thế cho ai biết hay không?
Chẳng qua là những thứ này không có quá nhiều liên quan cùng Trần Thương.
Vừa dứt lời, bên ngoài có y tá bắt đầu gọi đến.
Trần Thương đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài, bầu không khí trong văn phòng này quá hạn chế, tìm nơi nào để làm nhiệm vụ còn thoải mái hơn một chút.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng đứng ở cửa phòng cấp cứu, trong tay cầm một cuộn giấy vệ sinh lớn cuốn quanh tay trái, lo lắng bất an.
“Bác sĩ! Khâu lại gân bắp thịt căn bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy Trần Thương đi ra, câu đầu tiên mà người bệnh kia hỏi chính là cái này.
Khiến Trần Thương lập tức sửng sốt một chút: Phải xem tình huống cụ thể đã, tới đây tôi xem một chút thử xảy ra chuyện gì”
Người đàn ông kia chắc là đầu bếp, lúc chạy vào trên người vẫn còn mang theo mùi vị của đồ ăn.
Ông ta do dự một chút: “Không phải... Nếu như: đất thì tôi sẽ...”
Trần Thương lắc đầu: “Chúng ta trước xem tình huống một chút lại nói, khâu gân bắp thịt cũng có rất nhiều loại, hơn nữa đến cùng có làm tổn thương thần kinh hay không còn chưa biết”
Người đàn ông cắn răng một cái đi theo Trần Thương vào phòng xử lý, Trần Thương cắt cuốn giấy vệ sinh trên tay trái bị thương của ông ta ra, vết thương dần dần lộ ra, là ngón trỏ bị cắt trúng đốt thứ hai.
Ông ta toét miệng cười: “Lúc chặt thịt chặt phải tay, may mà tôi giảm bớt khí lực, bằng không đầu ngón tay này của tôi sợ là rớt ra luôn rồi”
Trần Thương gật đầu, dùng nước muối sinh lí trước cọ rửa một phen, sau đó lại dùng dung dịch ô-xy tiêu trừ độc, như vậy mới có thể không bị nhuộm màu, sau đó cầm cái kẹp hơi quan sát một chút.
/819
|