Gương mặt mới của Chu Sênh Sênh quá trêu hoa ghẹo nguyệt, trong bất cứ trường hợp nào tần suất người đi ngang quay đầu lại nhìn cô khá cao liền khiến người ta nổi điên.
Lục Gia Xuyên đi bên cạnh cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng âm u, đến cuối cùng anh chỉ hận không thể cầm chiếc bao tải trùm cả người cô lại, khiêng trên vai kéo về nhà rồi mới bỏ ra.
Chu Sênh Sênh vẫn chưa để ý đến tâm trạng anh bác sĩ, đắc chí che mặt: “Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em được người ta đối xử thế này, thật sự là rất vui!”
“Em vui là được rồi.” Vị bác sĩ mặt không biểu cảm, lôi di động ra tiếp tục điên cuồng lướt tìm các tin về dự báo thời tiết.
Nhưng dự báo thời tiết thể hiện một tuần sau đó đều sẽ nắng ráo.
Bác sĩ suy nghĩ một chút, thâm trầm viết một hàng chữ trong khung tìm kiếm: Mưa nhân tạo có thể mua ở đâu.
Mà chuyện này, Chu Sênh Sênh hoàn toàn không biết.
So với cô người khao khát muốn giữ lại khuôn mặt này thì Lục Gia Xuyên càng ngóng trông cơn mưa to tiếp theo bao giờ mới đến, tốt nhất là có thể dập tắt gương mặt xinh đẹp bất ngờ này của cô.
Mới mấy ngày trước anh không ngừng ám chỉ, yêu một người thì không cần để ý quá nhiều vẻ ngoài của đối phương, dù cô có trở thành người thế nào anh vẫn luôn nhớ kỹ gương mặt thực sự của Chu Sênh Sênh trên tấm ảnh.
Nhưng hôm nay thì sao?.
Ha ha, hôm nay anh sắp đổi tên thành hoàng tử dấm chua Châu Á thật rồi, trong một tháng ngắn ngủn số lần anh ghen cộng lại có thể quấn được hai vòng quả địa cầu.
Gương mặt này phải đổi thôi!
Ba ngày sau, khi người nào đó nhận ra muốn tạo mưa nhân tạo phải có sự đồng ý của các ban ngành mới có thể thực hiện, liền nhanh chóng loại suy nghĩ này, toàn tâm toàn ý chờ cơn mưa to tiếp theo.
Nhưng một ngày nào đó sau cơn mưa, lúc anh cao hứng phấn chấn chạy về nhà, chợt phát hiện Chu Sênh Sênh đang yên bình ngồi đó, gương mặt không hề thay đổi!
Lục Gia Xuyên khiếp sợ: “Em…, chẳng phải hôm nay có mưa à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao gương mặt em không thay đổi?”
“Em chưa kể cho anh nghe à?” Chu Sênh Sênh ngạc nhiên nhìn anh, “Bên sườn núi nhỏ nhà họ Lưu hình như có thứ gì đó rất đặc biệt, khi em tới đó sẽ không bị đổi mặt nữa.”
“Còn có nơi như thế á???”
“Đúng vậy.” Người nào đó vui vẻ đến mức quên hết tất cả, cười tủm tỉm dưướn người tới hôn anh một cái, “Cho nên anh cứ yên tâm, em tạm thời sẽ không xấu được đâu, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, em sẽ tiếp tục xinh đẹp thế này!”
Yên tâm?
Bảo anh yên tâm kiểu gì?!
Mẹ ơi, cái lỗi này là lỗi kỹ thuật kiểu quái gì?
Trời cao cho cô khả năng thay đổi gương mặt nhưng lại cho cô quyền muốn biến đổi hay không à? Muốn biến thì biến đi, tại sao tự dưng xuất hiện sườn núi đó làm gì!
Lục Gia Xuyên mặt không biểu cảm nhìn vẻ mặt sung sướng của Chu Sênh Sênh, nghiến răng một cái kèn kẹt.
Nhưng bác sĩ Lục đâu phải người dễ bỏ cuộc như thế, sau khi càng ngày càng nhiều kẻ ngấp nghé nhan sắc mơ ước về Chu Sênh Sênh nhà anh, thì anh lại càng điên cuồng tìm cách giải quyết.
Vì thế một ngày nào đó khi hai người đang tản bộ, anh làm như lơ đãng nghiêng đầu hỏi Chu Sênh Sênh: “Em có muốn cùng anh đi xem ca nhạc không?”
“Buổi ca nhạc á?” Chu Sênh Sênh sửng sốt, cười rộ lên, “Sao anh đột nhiên muốn đi xem ca nhạc?”
“Hai ngày trước anh đọc trên mạng nghe người ta nói, giữa hai người người yêu nhất định phải làm một việc, chính là cùng nhau đi xem ca nhạc một lần, oanh oanh liệt liệt theo đuổi thần tượng một lần. Thừa dịp còn trẻ, chúng ta cũng đi một lần làm kỷ niệm.”
Chu Sênh Sênh cười gật đầu: “Cũng được. Thực ra em cũng rất muốn thử cái cảm giác được đi xem ca nhạc, chỉ là hồi đi học nhà em rất nghèo—— “
“Chẳng lẽ giờ em không nghèo à?”
“…”
Cái tên này, đang êm đẹp lại muốn chọc gậy bánh xe đấy?!
Cũng may Lục Gia Xuyên phát hiện ra mình đã nói quá liền nói: “Em nói tiếp đi.”
Chu Sênh Sênh: “Tóm lại vì nhà nghèo, nên em chưa đi xem biểu diễn ca nhạc lần nào cả.”
“Vậy thì chúc mừng em, lần đầu tiên trong cuộc đời được có cơ hội tốt đột nhiên rơi trúng đầu. Hơn nữa bởi vì em gặp may, nên có người bạn đồng hành là soái ca đẹp trai mê hồn nhất thế giới là anh đây.”
Chu Sênh Sênh bật cười ha ha, lúc lâu sau mới nhớ đến chính sự: “Chúng ta xem ở thành phố luôn à?”
“Không, phải sang tỉnh khác.”
“Gặp ai?”
“Tiêu Kính Đằng.”
“…”
Chu Sênh Sênh im lặng một lát: “Lục Gia Xuyên, Anh đang đùa em à?”
“Không đâu. Anh rất nghiêm túc mà.” anh dùng vẻ mặt nghiêm túc thể hiện thái độ của mình.
“Anh ta chẳng phải là thần mưa sao?” Chu Sênh Sênh gằn từng tiếng.
“Ơ, thế à?” anh ra vẻ như không quan tâm lắm, “Chuyện ấy thì anh không biết. Dù sao anh cũng chẳng phải người mê tín, chẳng lẽ em lại tin là anh ấy xuất hiện ở đâu thì nơi đó có mưa à?”
Lúc này đây, Chu Sênh Sênh nhíu mày dò xét nhìn anh, cố gắng lần theo gương mặt anh để tìm ra chút manh mối: “Lục Gia Xuyên, có phải anh rất muốn em đổi mặt đúng không?”
“Sao có thể chứ.” anh chuyển hướng ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Vài giây sau, anh nhận ra cô nàng kia vẫn đang đứng đó, không đi theo anh nữa.
Anh quay đầu: “Không đi nữa à?”
Chu Sênh Sênh nhìn anh: “Khai thật mau.”
Hôm nay cô mặc một bộ váy màu đỏ, làn da trắng nõn như tuyết trong đêm đông, dù có không trang điểm, khuôn mặt kia cũng vô cùng mê hồn.
Khi cô đứng đó nói chuyện với Lục Gia Xuyên thì những người đi đường cũng đều quay ra nhìn cô.
Ven đường có quán ăn, nam nhân viên đang đứng ngoài cửa hô hào mời chào giờ đây cũng quay ta nhìn cô chằm chằm.
Lục Gia Xuyên giận không có chỗ trút, anh quay lại nắm chặt tay Chu Sênh Sênh, vừa lúc quay lại đi ngang qua quán ăn kia, bước chân anh chậm lại, anh nghiêng đầu u ám nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Chu Sênh Sênh không hiểu gì cả: “Sao thế?”
Anh hung dữ liếc người kia một cái, không nói lời nào tiếp tục kéo cô bước đi.
Nhìn thế này Chu Sênh Sênh liền phát hiện ra manh mối.
“Lục Gia Xuyên, anh đang ghen à?”
“Vớ vẩn.”
“Trông anh lườm cậu ta ghê chưa kìa, bất mãn vì người ta cứ nhìn em mãi à?”
“Em mù à? Người cậu ta nhìn là anh mà, vì anh đẹp trai vãi chứ sao.”
“…”
Hai người đi bên nhau, nhìn gương mặt căng thẳng của anh, Chu Sênh Sênh bật cười một tiếng.
Anh giận dữ quay lại nhìn cô chằm chằm: “Em cười gì mà cười?”
“Cười anh khẩu thị tâm phi chứ sao.”
“Tâm phi gì mà phi —— “
“Rất đáng yêu.”
“Gì?”
“Em nói, Lục Gia Xuyên nhìn anh khẩu thị tâm phi thật đáng yêu.” Cô cười tủm tỉm lắc lắc tay anh, ánh mắt sáng lấp lánh, hai gò má cũng phiếm hồng, “Lúc anh ghen cũng thế.”
“… Thần kinh à. Anh chẳng hiểu em nóì gì cả.” anh chuyển ánh mắt, vành tai bắt đầu phiếm hồng.
Chu Sênh Sênh vừa cười vừa trêu: “Hoàng tử dấm chua Châu Á.”
“Im miệng.”
“Bị người ta chọc trúng nỗi đau nên tai cũng đỏ lên hết kìa, đáng yêu thế.”
“Im miệng!”
“Anh nói em im miệng cũng rất đáng yêu.”
Hai người vừa nói chuyện vừa về khu chung cư, dưới ánh đèn mờ người qua lại dưới sân cũng không nhiều lắm, phần lớn là những dì những mẹ đi tản bộ sau bữa cơm tối.
Chu Sênh Sênh vẫn còn đang tiếp tục bài ca đáng yếu, lại chẳng ngờ cô bỗng bị Lục Gia Xuyên bất ngờ kéo vào sau một bụi cây.
“Này?” Cô còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó, môi liền bị chặn.
Cô bị chính mình bạn trai mình cường hôn dưới sân nhà mình sao???.
???
Chu Sênh Sênh hoảng hồn.
Một lát sau, Lục Gia Xuyên mới buông cô ra thở hổn hển, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Còn muốn nói tiếp nữa không?”
Chu Sênh Sênh nháy mắt mấy cái: “Ra vẻ tổng tài bá đạo cũng rất đáng yêu —— “
Bóng đen lại phủ xuống, môi lại bị chặn lại lần nữa.
“Vì không có nhiều kinh nghiệm nên kỹ xảo hôn môi cũng chẳng xuất sắc cho lắm, nhưng dáng vẻ tự tin ấy cũng thật đáng yêu —— “
Lại một lần nữa môi bị chặn lại.
“Bị chọc trúng nỗi đau thẹn quá thành giận thực ra cũng rất đáng yêu —— “
“Chu Sênh Sênh.” Lúc này đây anh không hôn cô nữa, nheo mắt hỏi ngược lại một câu, “Em cứ chọc giận anh mãi, có phải vì muốn anh hôn em không?”
Cô lại chớp mắt cái nữa: “Tự kỷ quá mức cũng rất đang yêu.”
“Em cứ đáng yêu đáng yêu nữa, anh sẽ không chỉ thẹn quá hóa giận đâu đấy.” Bác sĩ nhìn chằm chằm cô.
“Vậy anh còn định làm gì nữa?”
“Làm thế này.” anh không chút do dự vươn tay giữ chặt cô, tay kia thì chạm nhẹ vào nơi nào đó, “Không chỉ thẹn quá hóa giận, mà còn muốn đốt người.”
“…” Chu Sênh Sênh như vừa bị điện giật mà rụt tay về, “Lưu manh!”
Lúc này đây đến lượt Lục Gia Xuyên nở nụ cười, đưa ra lời bình nhẹ tênh: “Da mặt mỏng còn mạnh mồm hơn lão tài xế, người ta súng ống đầy đủ, đạn vừa lên nòng đã lòi ngay đuôi nhát gan ra được, thật đáng yêu.”
“…………”
/79
|