Nhiều năm không mọc mụn, vừa mọc lại đau muốn chết.
Ăn cơm phải nhấc cằm lên xuống, đau.
Nói chuyện phải căng cơ miệng, đau.
Mà đau nhất là khi soi mình trong gương, thấy trên gương mặt đẹp trai bỗng có một con mụn xuất hiện, lúc ấy chỉ cảm thấy đau, đau đến nhức nhối con tim.
Cũng may sau khi chấm chút kem đánh răng lên cằm, Lục Gia Xuyên yên ổn vượt qua cả đêm hôm đó, kem đánh răng mát lạnh phát huy tác dụng giảm đau giảm nóng rất nhanh, có khi anh còn quên luôn sự tồn tại của cục mụn kia.
Vì thế sáng hôm sau khi tỉnh lại, tâm trạng cảm thấy không tệ chút nào.
Nhưng tâm trạng không tồi đó chẳng thể duy trì đến lúc anh đi làm, bởi vì khi anh bước vào toilet rửa mặt, vừa khẽ ngân nga hát vài câu nhạc vừa mở vòi nước, tẩy sạch chút kem đánh răng còn in trên cằm, rồi ngẩng đầu lên soi gương——
Đúng vậy, nốt mụn ấy đã tiêu sưng và cũng không còn đỏ bừng khiến người ta chú ý nữa.
Nhưng sau một đêm những vùng da được thoa bởi kem đánh răng bỗng trở nên đen xì.
……… Đen xì?!
Vòi nước đang chảy ào ào, nhưng Lục Gia Xuyên cứ đứng soi mình trong gương, ánh mắt tối xầm. Bất luận anh có rửa vùng da ấy thế nào, nó vẫn cứ đen xì như thế,.
Bảy giờ sáng, Chu Sênh Sênh còn đang rong chơi trong mộng đẹp, cửa lớn lại bị người ta đập rầm rầm.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, như người mộng du đi ra ngoài cửa, vừa xuyên qua mắt mèo thấy Lục Gia Xuyên đang đứng ngoài kia, nhất thời tim đập thình thịch, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Cô mất ba giây để chải lại mái tóc rối bù xù, khoét sạch những vật thể không rõ ràng bên khóe mắt, tiện thể chỉnh lại chiếc áo ngực, cố gắng ra vẻ bản thân nhìn như cô nàng lười nhác đáng yêu, ngực có khe.
Sau đó cô mở cửa, nở nụ cười ngọt ngào: “Bác sĩ Lục, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trong hành lang người đàn ông kia mặt không biểu cảm đứng ở đó, dáng người cao hơn 1m8 trước mặt mang đến một cảm giác áp lực vô hình, trong đôi mắt tối như mực tràn ngập sát khí khó hiểu.
Chu Sênh Sênh dần dần không chịu nổi, cô lui người về sau hai bước, có chút cảnh giác nhìn anh.
Người đàn ông kia nhìn cô chằm chằm rồi chỉ chỉ vào cằm mình, cả người tràn ngập lửa giận như sắp bùng nổ, nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng đành phải nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Thanh Thanh tiểu thư, cô cố ý đúng không?”
Dụ tôi dùng kem đánh răng trị mụn.
Rồi phá hại dung nhan mỹ miều của tôi.
Chu Sênh Sênh tập trung nhìn khu vực da đen xì kia… bỗng chốc hiểu chuyện.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, chần chừ nói: “Anh… anh bôi kem đánh răng lên mụn bao lâu?”
“Cả đêm qua.”
“Trời ạ… Trong thành phần của kem đánh răng có chất kích thích, có thể giảm nhiệt giảm đau vì mụn trong nhất thời, nhưng nếu bôi lên da trong khoảng thời gian dài, sẽ khiến làn da bị cháy…” Cô đang từ từ giải thích, mắt thấy sắc mặt Lục Gia Xuyên ngày càng khó coi, cô liền vội vàng giải thích, “Tôi còn chưa nói xong anh đã đóng cửa rầm một cái, chuyện này không thể trách tôi được!”
Trong không gian tràn ngập sát khí điên cuồng của tên Tử thần vùng Texas.
Chu Sênh Sênh cân nhắc một chút xem giữ mạng quan trọng hơn, hay cưa trai quan trọng hơn, cuối cùng quyết tâm đưa ra sự lựa chọn, đó là nhanh chóng vươn tay đóng cửa.
Rầm.
Giữ được núi xanh cần gì sợ không có củi đốt.
Trong lòng vô cùng sợ hãi trốn sau cánh cửa, xuyên qua mắt mèo cô lớn tiếng nói: “Bác sĩ Lục, hiện giờ quần áo tôi không chỉnh tề, nên không thể đối mặt nói chuyện với anh được, cũng tránh để anh không kiềm chế được ham muốn mãnh liệt và dục vọng sinh lý khó khống chế của người đàn ông độc thân ba mươi năm nay!”
Cơn lửa giận trong lòng Lục Gia Xuyên còn chưa được phát tiết, đã bị cô nàng kia nhanh tay nhốt ngoài cửa. Anh không thể tin nổi mà đứng đó, nghe cô đứng bên trong lải nhải.
Ham muốn mãnh liệt, dục vọng sinh lý khó khống chế!?
Đối với cô ta sao???
Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra tự tin về bản thân thế chứ?
“Tiết Thanh Thanh tiểu thư, tôi xin cô, từ nay về sau xin cô đoạn tuyệt quan hệ hàng xóm với tôi, chúng ta cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, thì đóng cửa lại rầm một cái quay về nhà.
Mười phút sau, anh chàng kia mặt đeo khẩu trang đi làm, mặt tối rầm. Ngoài trời rõ ràng sáng sủa rực rỡ, nhưng nhìn anh lại như một đám mây đen di động. Đi đến chỗ nào nơi ấy tràn ngập sát khí, trong vòng bán kính mười mét xung quanh không ai dám tới gần.
***
Chu Sênh Sênh xuyên qua mắt mèo nhìn anh chuẩn bị võ trang đầy đủ đi làm thì không nhịn được mà bật cười, nhưng dù có cười, bên khóe mắt vẫn ẩn chứa những giọt lệ nóng bỏng.
Đến cuối cùng vẫn chẳng có cách nào để bước vào cuộc sống của anh lần nữa. Đối với anh, khi yêu ai anh sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu người đó, khi bị người ta vứt bỏ cũng sẽ khó chịu đau lòng.
Người anh thích là Chu An An chứ không phải Tiết Thanh Thanh của hiện tại.
Chẳng phải cô chưa nghĩ đến chuyện sẽ thẳng thắn đối mặt với anh, kể cho anh nghe về bí mật của mình. Dù điều đó có khiến anh hoang mang và sợ hãi, nhưng ít nhất cũng để anh biết rằng, sự biến mất chẳng lời từ biệt của cô không phải vì cô không thương anh.
Chu Sênh Sênh ngồi bệt người xuống, ôm chân vùi mặt xuống đầu gối, bất chợt bỗng nhớ lại lần thay đổi mặt đầu tiên vào năm mười bảy tuổi của mình.
***
Hôm ấy là ngày giỗ ba cô, cô mang hoa tới trước mộ ông.
Mẹ cô đã mất, chỉ còn ba ở lại nuôi cô trưởng thành, nhưng chẳng đợi đến lúc cô trưởng thành, đã bị vận mệnh vô thường kéo ông rời khỏi cô.
Ngày ấy cô vẫn chỉ là một con bé mới lớn, nhờ sự hỗ trợ từ những người dân làng trên xóm dưới mới an táng được cho ba. Người ta luôn nhìn cô với ánh mắt thương hại, trước mặt hay sau lưng đều nghe thấy bọn họ xì xào: “Đứa trẻ Sênh Sênh này, số cũng khổ quá.”
Thế nhưng trước giờ dệt hoa trên gấm thì dễ, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó.
Bọn họ dù có thương hại cô cũng chẳng có ai nguyện ý giúp đỡ cô. Nơi trấn nhỏ này không có ai giàu sang, những người có tiền đồ đều đã rời khỏi trấn bỏ lên thành phố lớn hết rồi, người ở lại đều là những người an phận thủ thường, sống cuộc sống tẻ nhạt vô vị. Bọn họ bận rộn với cuộc sống của bản thân, nên chẳng ai muốn vươn tay ra giúp đỡ cô.
Chu Sênh Sênh tới tiệm net làm công, tới quán cơm dọn đồ, một mình cô làm rất nhiều việc.
Năm mười bảy tuổi, đúng ngày giỗ của ba, cô ngồi trước mộ ông rất lâu, kể cho ông nghe rất nhiều chuyện cuộc sống. Nói là mộ cũng không phải, đó chỉ là một nấm mồ trụi lủi được đắp lên, đến cả bia mộ cũng chẳng có.
Cô cúi đầu nói thầm: “Chờ sau này con có tiền, sẽ đổi cho ba mẹ một ngôi nhà to hơn thế này. Cũng đừng một mình một phòng, hai ngươi cùng nhau ở đi, lên trên đó cũng tiếp tục làm vợ chồng.”
Nhiều năm trôi qua, cho tới bây giờ cô cũng chẳng thể hòa hợp được với những bạn nữ trong lớp. Khi bọn họ còn là viên ngọc quý được nâng niu trong tay ba mẹ, thì cô đã như một đứa con trai, biết đi làm cũng biết đánh nhau. Vì thế những lời cô nói cho ba mẹ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ nói cho Trịnh Tầm nghe.
Khi gặp phải chuyện đau lòng, cô sẽ chạy vào rừng cây ngồi một lúc tâm sự với hai ngôi mộ ấy. Chắc hẳn đây cũng là một nguyên nhân khiến sau này cô trở thành một cô nàng hay lải nhải.
Nhưng ngồi được một lúc, bỗng chốc trời liền đổ mưa cắt ngang câu chuyện cô đang tâm sự với ba mẹ.
Cô vội vàng đội mưa chạy ra khỏi rừng cây, trên đường chạy thì trượt chân té ngã, lộn nhào mấy vòng trên mặt đất, mặt đập thẳng xuống đất, khiến cho hai bên má chảy bê bết máu. Cô không thấy rõ cuối cùng là va chạm vào đâu mà chảy máu, hình như là một tảng đá, trông màu sắc cũng không tầm thường, màu đen tuyền, còn có thể thấy được màu xanh lấm tấm.
Máu của cô lưu lại trên tảng đá, cũng không bị nước mưa cuốn đi, ngược lại cứ dính chặt trên đó, mãi sau cũng chẳng biến mất.
Mưa to quá, Chu Sênh Sênh không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng chạy về nhà.
Sau khi về nhà, cô đổ chút nước đỏ lên miệng vết thương, vừa thay bộ quần áo khác liền cảm thấy đầu đau nhức, có vẻ đã cảm lạnh rồi.
Cô tìm được đống thuốc cảm trong ngăn tủ, cũng chẳng thèm quan tâm xem thuốc đó còn hạn sử dụng không, liền nuốt vội hai viên, rồi ngả người xuống giường, cơm tối cũng chẳng ăn mà ngủ luôn.
Giấc ngủ hôm ấy rất sâu và say, khi tỉnh lại đã là tối muộn ngày hôm sau.
Cô nằm trên giường, theo bản năng xoa xoa hai gò má, kỳ lạ là trên mặt cô không còn vết thương nữa, cô cũng không cảm thấy đau đớn.
Miệng vết thương sao rồi?
Hôm qua rõ ràng chỗ này còn chảy rất nhiều máu mà.
Chu Sênh Sênh khó hiểu chống người ngồi dậy, đầu vẫn mê man như thế, cô sờ lên trán mình, còn vẻ vẫn hơi nóng. Cô cũng không nghĩ nhiều, ngồi thẳng người dậy, đi tới trước gương nhìn.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy người trong gương, cô chỉ muốn gào lên.
Trong gương là hình ảnh một cô gái hai mươi tuổi, gương mặt xa lạ, cô chưa từng nhìn thấy gương mặt này bao giờ.
Cô còn tưởng mình đang ở trong mộng, ngơ ngác đứng ở đó một lúc lâu, sau đó liền vươn tay xoa nhẹ lên gương mặt kia.
Rất chân thật.
Vốn chẳng giống như đang nằm mơ.
Cô làm như mấy nàng diễn viên trong bộ phim truyền hình dài tập trên ti vi, vươn tay nhéo mạnh lên má mình một cái, cảm giác đau điếng khiến kẻ không muốn chấp nhận sự thật đành phải nghẹn ngào chấp nhận: Mọi chuyện đều là sự thật.
Cô khẽ rên một tiếng, liều lĩnh chạy ra khỏi nhà, gõ mạnh lên cửa nhà hàng xóm.
Người mở cửa là Dì Trương đã hơn bốn mươi, vừa thấy cô gái trẻ tóc tai rối bù quần áo xộc xệch, liền nghi hoặc hỏi: “Cô tìm ai?”
“Dì Trương, là con đây, con là Sênh Sênh…” Cô vừa mới mở miệng, nước mắt liền theo nhau mà rơi.
Dì Trương đứng đó mặt hoài nghi nhìn cô chằm chằm: “Sênh Sênh nào cơ?”
“Chu Sênh Sênh. Con là Chu Sênh Sênh hàng xóm của dì đây.” Cô vươn tay giữ chặt tay người đàn bà ấy, gắng gượng đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng, “Hình như con bị bệnh rồi, dì giúp con được không?”
Dường như trong mấy giây ngắn ngủi, Dì Trương đã giật phắt tay về, vẻ mặt cảnh giác lui lại vào trong cánh cửa: “Đừng nói đùa, tôi vốn chẳng quen cô, cô đang nói vớ vẩn gì thế?”
“Con không hề đùa. Con thật sự là Sênh Sênh! Ba con là Chu Minh Thâm, mẹ là Tiết Như Họa… con không dám nói dối, con thật sự là Chu Sênh Sênh mà…” Cô khóc òa lên, nhưng cũng chẳng thể thuyết phục nổi dì Trương.
Một cô gái mười bảy tuổi đang ở những năm tháng rực rỡ nhất, qua một đêm đã biến thành một cô gái hai mươi tuổi xa lạ, mặc cho cô có nói gì cũng chẳng ai tin trên đời này lại có chuyện kỳ lạ đến vậy.
Dì Trương đã hoàn toàn coi cô là kẻ điên, nên chẳng chút nể tình mà đóng cửa lại rầm một cái.
Cô ngồi trước cửa nhà dì Trương cố gắng gõ cửa, cuối cùng đổi lại là lời cảnh cáo giận dữ của bà: “Nếu cô cứ tiếp tục quấy rối ở đây, tôi sẽ gọi công an ngay!”
Trong lúc tuyệt vọng, cô lại gõ cửa mấy nhà dân bên cạnh, đổi lại vẫn là những phản ứng y hệt như dì Trương.
Cô cố gắng nói ra những thông tin về bản thân như tên của ba mẹ mình, sinh nhật của cô, đến những biến cố đã xảy ra với gia đình cô… nhưng không ai chịu tin cô.
Bọn họ đều nói cô bị điên rồi.
Sau đó có người gọi công an, còn nói nhỏ với họ là đưa cô tới bệnh viện tâm thần. Khi xe cảnh sát đến nhà, cô còn liều mạng khóc lóc chứng minh thân phận thật sự của mình, nhưng cả đám người đó vây quanh cô, nhìn cô với những ánh mắt lạnh lùng, có trào phúng, có tò mò và có cả sợ hãi…
Người lớn trẻ con đều đứng quanh quan sát cô, nhưng không một ai chịu tin tưởng cô chính là Chu Sênh Sênh.
Cô buồn bã nhéo nhéo khuôn mặt kia, tuyệt vọng nghĩ, có phải nếu cô cứ kéo thì có thể kéo gương mặt xa lạ kia xuống không? Có lẽ là có người thừa dịp cô ngủ đã đùa cô thì sao? Có lẽ ai đó đã tiêm thuốc gây mê rồi phẫu thuật thẩm mỹ cho cô thì sao?
Cảnh sát tới kéo cô lên xe, cô đang định chạy trốn, nhưng lại bị túm lên xe cảnh sát, đưa về đồn công an.
Người ghi chép lời khai của cô là một cô gái rất trẻ, vì Chu Sênh Sênh xem ra vẫn còn trẻ, mà lại đang khóc, nên bọn họ đã đặc biệt tìm một nữ cảnh sát trẻ tới hỏi chuyện, có ý định muốn trấn an cô.
Nhưng bất luận Chu Sênh Sênh có nói thế nào, vẫn chẳng ai chịu tin lời cô nói là thật.
Sau nhiều lần hỏi chuyện nhưng không có kết quả nữ cảnh sát nhân dân cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, cô ta đặt bút xuống, khép cuốn sổ lại, đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Cô ấy đứng ngoài cửa, nói với người đang ở ngoài: “Sếp Lâm, em nghĩ thần kinh cô bé này có vấn đề.”
“Không phải! Những lời tôi nói đều là sự thật! Tôi thật sự là Chu Sênh Sênh! Vừa dậy đã bị thay đổi gương mặt!” Cô gái trẻ đang ngồi trong phòng thẩm vấn kích động đứng bật dậy gào khóc.
Sếp Lâm cùng mấy vị cảnh sát đứng ngoài cửa nhìn cô với vẻ mặt thương hại, mọi người thảo luận một lúc, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.
“Đưa cô bé tới bệnh viện tâm thần đi.” Sếp Lâm thở dài, “Tuổi còn trẻ đã bệnh nặng thế này, chẳng biết con bé từ đâu chạy tới thị trấn của chúng ta.”
Hôm ấy, từ chiều tối cho đến mãi đêm khuya, có vô số ánh mắt tò mò nhìn chăm chú vào cô, mặc kệ cô có gào khóc thảm thiết thế nào, bọn họ cũng chỉ khe khẽ nói nhỏ: “Xem kìa, cô ta điên thật rồi.”
Cô ở đồn công an một đêm, sáng hôm sau nữ cảnh sát kia tới mang đồ ăn cho cô, còn cả chăn và quần áo, cô vẫn không nhúc nhích. Cô cầm lấy tay cô ta, cố gắng kiềm chế cơn kích động của bản thân, đau khổ cầu xin: “Xin cô hãy tin tôi, tôi thật sự không bị bệnh gì cả. Những điều tôi nói đều là sự thật, tôi không lừa cô.”
Nữ cảnh sát dịu dàng khuyên nhủ cô: “Được, được,được, tôi biết, tôi tin cô.”
Rồi cứ thế cô ta bước ra khỏi phòng giam, khóa chặt cánh cửa sắt, rồi quay sang nói với người khác: “Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã thế rồi.”
Chu Sênh Sênh khóc nguyên một đêm, khi trời vừa sáng, cảnh sát đã lái xe đưa cô tới bệnh viện tâm thần.
Cô tới bệnh viện tiếp nhận điều trị từ bác sĩ, cô kể lại câu chuyện của mình, sau đó nghe thấy bác sĩ tiếc nuối báo cho anh cảnh sát kia biết: “Bước đầu tôi phán đoán đây là căn bệnh tâm thần phân liệt, đã có những triệu chứng biểu hiện nghiêm trọng.”
Cô nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện nhốt cô lại để điều trị, vừa điều trị, vừa thông báo tới công chúng để tìm kiếm người nhà cho cô.
Suốt một tuần, cô bị nhốt trong một căn phòng trắng toát, tiếp nhận cái gọi là phương thức điều trị là giật điện. Bác sĩ không ngừng hỏi những câu hỏi lặp đi lặp lại, không ngừng lấy đèn pin chiếu vào mắt cô, không ngừng bức ép cô dùng thuốc an thần.
Những thứ thuốc an thần đó khiến cô sinh ảo giác, giữa lúc trời đất quay cuồng, cô thấy được ba mẹ mình.
Chu Sênh Sênh đã vô số lần gào thét điên cuồng, chỉ mong ai đó có thể tin tưởng cô, nhưng chẳng ai cả. Những người trong trấn này đã tận mắt chứng kiến cô trưởng thành, nhưng không một ai dám tin tưởng cô gái trước mặt mình đây chính là Chu Sênh Sênh.
Cho đến một tuần sau đó, Chu Sênh Sênh đã hoàn toàn từ bỏ ý định thuyết phục người khác.
Giữa trưa nào đó lần đầu tiên có người tới thăm cô, cách nhau một cánh cửa sắt, chàng trai trẻ đang đứng bên ngoài kia là Trịnh Tầm. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cô mà hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Cô đau khổ mà trả lời: “Tôi là Chu Sênh Sênh đây.”
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã bắt đầu cùng câu chuyện.
“Hồi cấp hai, tôi đá bay cái thùng rác vào đầu Trương Oánh Nhiên xả giận cho cậu, từ đó cậu coi tôi là anh em tốt. Đợt thi cấp ba toàn tỉnh cậu và tôi còn gian lận, cậu ném giấy ghi đáp án cho tôi, cuối cùng lại ném thẳng vào chân ông thầy giám thị, suýt chút nữa là hai đứa chẳng vào được cấp ba. Chúng ta cùng nhau học lớp mười, cùng nhau làm thêm, cùng nhau —— “
Nước mắt chảy dài, giọng cô khàn khàn kể lại kỷ niệm giữa hai người.
Nghe tới đó, Trịnh Tầm liền cắt ngang lời cô: “Thôi, thôi tôi biết rồi.”
Cô vốn chẳng ôm hy vọng cậu sẽ tin, nên vừa nghe cậu nói thế thì đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu nhưng lại sáng rực cả lên.
Hai ngày sau, cô thừa dịp tập thể dục trong sân để khôi phục sức khỏe, liền tìm cách thoát khỏi bệnh viện
Cô không dám quay lại nhìn mà chạy thẳng về nhà, lôi toàn bộ số tiền tiết kiệm bao năm qua, rồi vắt chân chạy như điên đến nhà Trịnh Tầm: “Đi cùng tôi không?”
Hôm đó là đêm cuối cùng cô làm Chu Sênh Sênh thiếu nữ phản nghịch của thị trấn nhỏ.
Cô mang trong mình căn bệnh quái lạ, cho đến mấy tháng sau mới xác định được chắc chắn, mỗi khi trời đổ mưa, cô sẽ thay đổi gương mặt, những gương mặt xa lạ và đáng sợ, những gương mặt khiến cô trở nên bất lực.
*****
[Tác giả]: Chương ngày hôm nay, là chương nói rõ ràng nhất về quá khứ của Sênh Sênh, tính hay lải nhải, sự kiên cường, không dám nói với ai bí mật của mình, đều bắt nguồn từ những lý do trên.
Đọc comment của rất nhiều bạn ở dưới có nói nếu bác sĩ Lục lại thích “Tiết Thanh Thanh” thì có phải anh ấy rất lăng nhăng không?,
Tôi thì nghĩ rằng, anh ấy đang cố chấp coi rằng người mình yêu là “Chu An An”, bởi vậy nên mới liên tục từ chối “Tiết Thanh Thanh”,
Nhưng điều hấp dẫn anh trước giờ vẫn luôn là linh hồn của Sênh Sênh, ba cô gái ấy đều có những nét rất giống nhau, với anh mà nói đều có sự hấp dẫn trí mạng.
Vì vừa mới bắt đầu câu chuyện về gương mặt này, rất nhiều manh mối còn chưa có lời giải đáp, mong rằng mọi người sẽ tin tưởng Dung ca, cùng tôi kiên nhẫn đón chờ hạnh phúc viên mãn phía cuối con đường của cặp đôi này nhé .
Ngoài ra, sáng nay tôi cũng có nói qua weibo rồi, bác tôi nuôi tôi từ bé đang bệnh nặng, tôi thì đang ở Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, chiều nay vừa làm xong thủ tục xin nghỉ ở trưởng, thứ bảy sẽ bay về Thành Đô.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện này nên khóc rất nhiều, đêm cũng chẳng ngủ ngon được.
Sinh ly tử biệt là con đường mà ai cũng phải trải qua, điều tôi nuối tiếc chính là bác tôi đã dành những năm tháng đẹp nhất của mình để chăm sóc tôi, còn tôi ở cái tuổi rực rỡ nhất lại chẳng thể đưa bác đi hết quãng đường cuối cùng, cứ phải trơ mắt nhìn bác đi xa.
Thật lòng mong rằng các bạn đều có cơ thể khỏe mạnh, cả nhà hạnh phúc, cố gắng bảo vệ sức khỏe của bản thân nhé
Tôi sẽ cố gắng đăng chương mới hàng ngày, nếu như không có chuyện đột xuất sẽ không xin nghỉ
Ăn cơm phải nhấc cằm lên xuống, đau.
Nói chuyện phải căng cơ miệng, đau.
Mà đau nhất là khi soi mình trong gương, thấy trên gương mặt đẹp trai bỗng có một con mụn xuất hiện, lúc ấy chỉ cảm thấy đau, đau đến nhức nhối con tim.
Cũng may sau khi chấm chút kem đánh răng lên cằm, Lục Gia Xuyên yên ổn vượt qua cả đêm hôm đó, kem đánh răng mát lạnh phát huy tác dụng giảm đau giảm nóng rất nhanh, có khi anh còn quên luôn sự tồn tại của cục mụn kia.
Vì thế sáng hôm sau khi tỉnh lại, tâm trạng cảm thấy không tệ chút nào.
Nhưng tâm trạng không tồi đó chẳng thể duy trì đến lúc anh đi làm, bởi vì khi anh bước vào toilet rửa mặt, vừa khẽ ngân nga hát vài câu nhạc vừa mở vòi nước, tẩy sạch chút kem đánh răng còn in trên cằm, rồi ngẩng đầu lên soi gương——
Đúng vậy, nốt mụn ấy đã tiêu sưng và cũng không còn đỏ bừng khiến người ta chú ý nữa.
Nhưng sau một đêm những vùng da được thoa bởi kem đánh răng bỗng trở nên đen xì.
……… Đen xì?!
Vòi nước đang chảy ào ào, nhưng Lục Gia Xuyên cứ đứng soi mình trong gương, ánh mắt tối xầm. Bất luận anh có rửa vùng da ấy thế nào, nó vẫn cứ đen xì như thế,.
Bảy giờ sáng, Chu Sênh Sênh còn đang rong chơi trong mộng đẹp, cửa lớn lại bị người ta đập rầm rầm.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, như người mộng du đi ra ngoài cửa, vừa xuyên qua mắt mèo thấy Lục Gia Xuyên đang đứng ngoài kia, nhất thời tim đập thình thịch, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Cô mất ba giây để chải lại mái tóc rối bù xù, khoét sạch những vật thể không rõ ràng bên khóe mắt, tiện thể chỉnh lại chiếc áo ngực, cố gắng ra vẻ bản thân nhìn như cô nàng lười nhác đáng yêu, ngực có khe.
Sau đó cô mở cửa, nở nụ cười ngọt ngào: “Bác sĩ Lục, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trong hành lang người đàn ông kia mặt không biểu cảm đứng ở đó, dáng người cao hơn 1m8 trước mặt mang đến một cảm giác áp lực vô hình, trong đôi mắt tối như mực tràn ngập sát khí khó hiểu.
Chu Sênh Sênh dần dần không chịu nổi, cô lui người về sau hai bước, có chút cảnh giác nhìn anh.
Người đàn ông kia nhìn cô chằm chằm rồi chỉ chỉ vào cằm mình, cả người tràn ngập lửa giận như sắp bùng nổ, nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng đành phải nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Thanh Thanh tiểu thư, cô cố ý đúng không?”
Dụ tôi dùng kem đánh răng trị mụn.
Rồi phá hại dung nhan mỹ miều của tôi.
Chu Sênh Sênh tập trung nhìn khu vực da đen xì kia… bỗng chốc hiểu chuyện.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, chần chừ nói: “Anh… anh bôi kem đánh răng lên mụn bao lâu?”
“Cả đêm qua.”
“Trời ạ… Trong thành phần của kem đánh răng có chất kích thích, có thể giảm nhiệt giảm đau vì mụn trong nhất thời, nhưng nếu bôi lên da trong khoảng thời gian dài, sẽ khiến làn da bị cháy…” Cô đang từ từ giải thích, mắt thấy sắc mặt Lục Gia Xuyên ngày càng khó coi, cô liền vội vàng giải thích, “Tôi còn chưa nói xong anh đã đóng cửa rầm một cái, chuyện này không thể trách tôi được!”
Trong không gian tràn ngập sát khí điên cuồng của tên Tử thần vùng Texas.
Chu Sênh Sênh cân nhắc một chút xem giữ mạng quan trọng hơn, hay cưa trai quan trọng hơn, cuối cùng quyết tâm đưa ra sự lựa chọn, đó là nhanh chóng vươn tay đóng cửa.
Rầm.
Giữ được núi xanh cần gì sợ không có củi đốt.
Trong lòng vô cùng sợ hãi trốn sau cánh cửa, xuyên qua mắt mèo cô lớn tiếng nói: “Bác sĩ Lục, hiện giờ quần áo tôi không chỉnh tề, nên không thể đối mặt nói chuyện với anh được, cũng tránh để anh không kiềm chế được ham muốn mãnh liệt và dục vọng sinh lý khó khống chế của người đàn ông độc thân ba mươi năm nay!”
Cơn lửa giận trong lòng Lục Gia Xuyên còn chưa được phát tiết, đã bị cô nàng kia nhanh tay nhốt ngoài cửa. Anh không thể tin nổi mà đứng đó, nghe cô đứng bên trong lải nhải.
Ham muốn mãnh liệt, dục vọng sinh lý khó khống chế!?
Đối với cô ta sao???
Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra tự tin về bản thân thế chứ?
“Tiết Thanh Thanh tiểu thư, tôi xin cô, từ nay về sau xin cô đoạn tuyệt quan hệ hàng xóm với tôi, chúng ta cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, thì đóng cửa lại rầm một cái quay về nhà.
Mười phút sau, anh chàng kia mặt đeo khẩu trang đi làm, mặt tối rầm. Ngoài trời rõ ràng sáng sủa rực rỡ, nhưng nhìn anh lại như một đám mây đen di động. Đi đến chỗ nào nơi ấy tràn ngập sát khí, trong vòng bán kính mười mét xung quanh không ai dám tới gần.
***
Chu Sênh Sênh xuyên qua mắt mèo nhìn anh chuẩn bị võ trang đầy đủ đi làm thì không nhịn được mà bật cười, nhưng dù có cười, bên khóe mắt vẫn ẩn chứa những giọt lệ nóng bỏng.
Đến cuối cùng vẫn chẳng có cách nào để bước vào cuộc sống của anh lần nữa. Đối với anh, khi yêu ai anh sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu người đó, khi bị người ta vứt bỏ cũng sẽ khó chịu đau lòng.
Người anh thích là Chu An An chứ không phải Tiết Thanh Thanh của hiện tại.
Chẳng phải cô chưa nghĩ đến chuyện sẽ thẳng thắn đối mặt với anh, kể cho anh nghe về bí mật của mình. Dù điều đó có khiến anh hoang mang và sợ hãi, nhưng ít nhất cũng để anh biết rằng, sự biến mất chẳng lời từ biệt của cô không phải vì cô không thương anh.
Chu Sênh Sênh ngồi bệt người xuống, ôm chân vùi mặt xuống đầu gối, bất chợt bỗng nhớ lại lần thay đổi mặt đầu tiên vào năm mười bảy tuổi của mình.
***
Hôm ấy là ngày giỗ ba cô, cô mang hoa tới trước mộ ông.
Mẹ cô đã mất, chỉ còn ba ở lại nuôi cô trưởng thành, nhưng chẳng đợi đến lúc cô trưởng thành, đã bị vận mệnh vô thường kéo ông rời khỏi cô.
Ngày ấy cô vẫn chỉ là một con bé mới lớn, nhờ sự hỗ trợ từ những người dân làng trên xóm dưới mới an táng được cho ba. Người ta luôn nhìn cô với ánh mắt thương hại, trước mặt hay sau lưng đều nghe thấy bọn họ xì xào: “Đứa trẻ Sênh Sênh này, số cũng khổ quá.”
Thế nhưng trước giờ dệt hoa trên gấm thì dễ, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó.
Bọn họ dù có thương hại cô cũng chẳng có ai nguyện ý giúp đỡ cô. Nơi trấn nhỏ này không có ai giàu sang, những người có tiền đồ đều đã rời khỏi trấn bỏ lên thành phố lớn hết rồi, người ở lại đều là những người an phận thủ thường, sống cuộc sống tẻ nhạt vô vị. Bọn họ bận rộn với cuộc sống của bản thân, nên chẳng ai muốn vươn tay ra giúp đỡ cô.
Chu Sênh Sênh tới tiệm net làm công, tới quán cơm dọn đồ, một mình cô làm rất nhiều việc.
Năm mười bảy tuổi, đúng ngày giỗ của ba, cô ngồi trước mộ ông rất lâu, kể cho ông nghe rất nhiều chuyện cuộc sống. Nói là mộ cũng không phải, đó chỉ là một nấm mồ trụi lủi được đắp lên, đến cả bia mộ cũng chẳng có.
Cô cúi đầu nói thầm: “Chờ sau này con có tiền, sẽ đổi cho ba mẹ một ngôi nhà to hơn thế này. Cũng đừng một mình một phòng, hai ngươi cùng nhau ở đi, lên trên đó cũng tiếp tục làm vợ chồng.”
Nhiều năm trôi qua, cho tới bây giờ cô cũng chẳng thể hòa hợp được với những bạn nữ trong lớp. Khi bọn họ còn là viên ngọc quý được nâng niu trong tay ba mẹ, thì cô đã như một đứa con trai, biết đi làm cũng biết đánh nhau. Vì thế những lời cô nói cho ba mẹ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ nói cho Trịnh Tầm nghe.
Khi gặp phải chuyện đau lòng, cô sẽ chạy vào rừng cây ngồi một lúc tâm sự với hai ngôi mộ ấy. Chắc hẳn đây cũng là một nguyên nhân khiến sau này cô trở thành một cô nàng hay lải nhải.
Nhưng ngồi được một lúc, bỗng chốc trời liền đổ mưa cắt ngang câu chuyện cô đang tâm sự với ba mẹ.
Cô vội vàng đội mưa chạy ra khỏi rừng cây, trên đường chạy thì trượt chân té ngã, lộn nhào mấy vòng trên mặt đất, mặt đập thẳng xuống đất, khiến cho hai bên má chảy bê bết máu. Cô không thấy rõ cuối cùng là va chạm vào đâu mà chảy máu, hình như là một tảng đá, trông màu sắc cũng không tầm thường, màu đen tuyền, còn có thể thấy được màu xanh lấm tấm.
Máu của cô lưu lại trên tảng đá, cũng không bị nước mưa cuốn đi, ngược lại cứ dính chặt trên đó, mãi sau cũng chẳng biến mất.
Mưa to quá, Chu Sênh Sênh không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng chạy về nhà.
Sau khi về nhà, cô đổ chút nước đỏ lên miệng vết thương, vừa thay bộ quần áo khác liền cảm thấy đầu đau nhức, có vẻ đã cảm lạnh rồi.
Cô tìm được đống thuốc cảm trong ngăn tủ, cũng chẳng thèm quan tâm xem thuốc đó còn hạn sử dụng không, liền nuốt vội hai viên, rồi ngả người xuống giường, cơm tối cũng chẳng ăn mà ngủ luôn.
Giấc ngủ hôm ấy rất sâu và say, khi tỉnh lại đã là tối muộn ngày hôm sau.
Cô nằm trên giường, theo bản năng xoa xoa hai gò má, kỳ lạ là trên mặt cô không còn vết thương nữa, cô cũng không cảm thấy đau đớn.
Miệng vết thương sao rồi?
Hôm qua rõ ràng chỗ này còn chảy rất nhiều máu mà.
Chu Sênh Sênh khó hiểu chống người ngồi dậy, đầu vẫn mê man như thế, cô sờ lên trán mình, còn vẻ vẫn hơi nóng. Cô cũng không nghĩ nhiều, ngồi thẳng người dậy, đi tới trước gương nhìn.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy người trong gương, cô chỉ muốn gào lên.
Trong gương là hình ảnh một cô gái hai mươi tuổi, gương mặt xa lạ, cô chưa từng nhìn thấy gương mặt này bao giờ.
Cô còn tưởng mình đang ở trong mộng, ngơ ngác đứng ở đó một lúc lâu, sau đó liền vươn tay xoa nhẹ lên gương mặt kia.
Rất chân thật.
Vốn chẳng giống như đang nằm mơ.
Cô làm như mấy nàng diễn viên trong bộ phim truyền hình dài tập trên ti vi, vươn tay nhéo mạnh lên má mình một cái, cảm giác đau điếng khiến kẻ không muốn chấp nhận sự thật đành phải nghẹn ngào chấp nhận: Mọi chuyện đều là sự thật.
Cô khẽ rên một tiếng, liều lĩnh chạy ra khỏi nhà, gõ mạnh lên cửa nhà hàng xóm.
Người mở cửa là Dì Trương đã hơn bốn mươi, vừa thấy cô gái trẻ tóc tai rối bù quần áo xộc xệch, liền nghi hoặc hỏi: “Cô tìm ai?”
“Dì Trương, là con đây, con là Sênh Sênh…” Cô vừa mới mở miệng, nước mắt liền theo nhau mà rơi.
Dì Trương đứng đó mặt hoài nghi nhìn cô chằm chằm: “Sênh Sênh nào cơ?”
“Chu Sênh Sênh. Con là Chu Sênh Sênh hàng xóm của dì đây.” Cô vươn tay giữ chặt tay người đàn bà ấy, gắng gượng đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng, “Hình như con bị bệnh rồi, dì giúp con được không?”
Dường như trong mấy giây ngắn ngủi, Dì Trương đã giật phắt tay về, vẻ mặt cảnh giác lui lại vào trong cánh cửa: “Đừng nói đùa, tôi vốn chẳng quen cô, cô đang nói vớ vẩn gì thế?”
“Con không hề đùa. Con thật sự là Sênh Sênh! Ba con là Chu Minh Thâm, mẹ là Tiết Như Họa… con không dám nói dối, con thật sự là Chu Sênh Sênh mà…” Cô khóc òa lên, nhưng cũng chẳng thể thuyết phục nổi dì Trương.
Một cô gái mười bảy tuổi đang ở những năm tháng rực rỡ nhất, qua một đêm đã biến thành một cô gái hai mươi tuổi xa lạ, mặc cho cô có nói gì cũng chẳng ai tin trên đời này lại có chuyện kỳ lạ đến vậy.
Dì Trương đã hoàn toàn coi cô là kẻ điên, nên chẳng chút nể tình mà đóng cửa lại rầm một cái.
Cô ngồi trước cửa nhà dì Trương cố gắng gõ cửa, cuối cùng đổi lại là lời cảnh cáo giận dữ của bà: “Nếu cô cứ tiếp tục quấy rối ở đây, tôi sẽ gọi công an ngay!”
Trong lúc tuyệt vọng, cô lại gõ cửa mấy nhà dân bên cạnh, đổi lại vẫn là những phản ứng y hệt như dì Trương.
Cô cố gắng nói ra những thông tin về bản thân như tên của ba mẹ mình, sinh nhật của cô, đến những biến cố đã xảy ra với gia đình cô… nhưng không ai chịu tin cô.
Bọn họ đều nói cô bị điên rồi.
Sau đó có người gọi công an, còn nói nhỏ với họ là đưa cô tới bệnh viện tâm thần. Khi xe cảnh sát đến nhà, cô còn liều mạng khóc lóc chứng minh thân phận thật sự của mình, nhưng cả đám người đó vây quanh cô, nhìn cô với những ánh mắt lạnh lùng, có trào phúng, có tò mò và có cả sợ hãi…
Người lớn trẻ con đều đứng quanh quan sát cô, nhưng không một ai chịu tin tưởng cô chính là Chu Sênh Sênh.
Cô buồn bã nhéo nhéo khuôn mặt kia, tuyệt vọng nghĩ, có phải nếu cô cứ kéo thì có thể kéo gương mặt xa lạ kia xuống không? Có lẽ là có người thừa dịp cô ngủ đã đùa cô thì sao? Có lẽ ai đó đã tiêm thuốc gây mê rồi phẫu thuật thẩm mỹ cho cô thì sao?
Cảnh sát tới kéo cô lên xe, cô đang định chạy trốn, nhưng lại bị túm lên xe cảnh sát, đưa về đồn công an.
Người ghi chép lời khai của cô là một cô gái rất trẻ, vì Chu Sênh Sênh xem ra vẫn còn trẻ, mà lại đang khóc, nên bọn họ đã đặc biệt tìm một nữ cảnh sát trẻ tới hỏi chuyện, có ý định muốn trấn an cô.
Nhưng bất luận Chu Sênh Sênh có nói thế nào, vẫn chẳng ai chịu tin lời cô nói là thật.
Sau nhiều lần hỏi chuyện nhưng không có kết quả nữ cảnh sát nhân dân cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, cô ta đặt bút xuống, khép cuốn sổ lại, đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Cô ấy đứng ngoài cửa, nói với người đang ở ngoài: “Sếp Lâm, em nghĩ thần kinh cô bé này có vấn đề.”
“Không phải! Những lời tôi nói đều là sự thật! Tôi thật sự là Chu Sênh Sênh! Vừa dậy đã bị thay đổi gương mặt!” Cô gái trẻ đang ngồi trong phòng thẩm vấn kích động đứng bật dậy gào khóc.
Sếp Lâm cùng mấy vị cảnh sát đứng ngoài cửa nhìn cô với vẻ mặt thương hại, mọi người thảo luận một lúc, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.
“Đưa cô bé tới bệnh viện tâm thần đi.” Sếp Lâm thở dài, “Tuổi còn trẻ đã bệnh nặng thế này, chẳng biết con bé từ đâu chạy tới thị trấn của chúng ta.”
Hôm ấy, từ chiều tối cho đến mãi đêm khuya, có vô số ánh mắt tò mò nhìn chăm chú vào cô, mặc kệ cô có gào khóc thảm thiết thế nào, bọn họ cũng chỉ khe khẽ nói nhỏ: “Xem kìa, cô ta điên thật rồi.”
Cô ở đồn công an một đêm, sáng hôm sau nữ cảnh sát kia tới mang đồ ăn cho cô, còn cả chăn và quần áo, cô vẫn không nhúc nhích. Cô cầm lấy tay cô ta, cố gắng kiềm chế cơn kích động của bản thân, đau khổ cầu xin: “Xin cô hãy tin tôi, tôi thật sự không bị bệnh gì cả. Những điều tôi nói đều là sự thật, tôi không lừa cô.”
Nữ cảnh sát dịu dàng khuyên nhủ cô: “Được, được,được, tôi biết, tôi tin cô.”
Rồi cứ thế cô ta bước ra khỏi phòng giam, khóa chặt cánh cửa sắt, rồi quay sang nói với người khác: “Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã thế rồi.”
Chu Sênh Sênh khóc nguyên một đêm, khi trời vừa sáng, cảnh sát đã lái xe đưa cô tới bệnh viện tâm thần.
Cô tới bệnh viện tiếp nhận điều trị từ bác sĩ, cô kể lại câu chuyện của mình, sau đó nghe thấy bác sĩ tiếc nuối báo cho anh cảnh sát kia biết: “Bước đầu tôi phán đoán đây là căn bệnh tâm thần phân liệt, đã có những triệu chứng biểu hiện nghiêm trọng.”
Cô nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện nhốt cô lại để điều trị, vừa điều trị, vừa thông báo tới công chúng để tìm kiếm người nhà cho cô.
Suốt một tuần, cô bị nhốt trong một căn phòng trắng toát, tiếp nhận cái gọi là phương thức điều trị là giật điện. Bác sĩ không ngừng hỏi những câu hỏi lặp đi lặp lại, không ngừng lấy đèn pin chiếu vào mắt cô, không ngừng bức ép cô dùng thuốc an thần.
Những thứ thuốc an thần đó khiến cô sinh ảo giác, giữa lúc trời đất quay cuồng, cô thấy được ba mẹ mình.
Chu Sênh Sênh đã vô số lần gào thét điên cuồng, chỉ mong ai đó có thể tin tưởng cô, nhưng chẳng ai cả. Những người trong trấn này đã tận mắt chứng kiến cô trưởng thành, nhưng không một ai dám tin tưởng cô gái trước mặt mình đây chính là Chu Sênh Sênh.
Cho đến một tuần sau đó, Chu Sênh Sênh đã hoàn toàn từ bỏ ý định thuyết phục người khác.
Giữa trưa nào đó lần đầu tiên có người tới thăm cô, cách nhau một cánh cửa sắt, chàng trai trẻ đang đứng bên ngoài kia là Trịnh Tầm. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cô mà hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Cô đau khổ mà trả lời: “Tôi là Chu Sênh Sênh đây.”
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã bắt đầu cùng câu chuyện.
“Hồi cấp hai, tôi đá bay cái thùng rác vào đầu Trương Oánh Nhiên xả giận cho cậu, từ đó cậu coi tôi là anh em tốt. Đợt thi cấp ba toàn tỉnh cậu và tôi còn gian lận, cậu ném giấy ghi đáp án cho tôi, cuối cùng lại ném thẳng vào chân ông thầy giám thị, suýt chút nữa là hai đứa chẳng vào được cấp ba. Chúng ta cùng nhau học lớp mười, cùng nhau làm thêm, cùng nhau —— “
Nước mắt chảy dài, giọng cô khàn khàn kể lại kỷ niệm giữa hai người.
Nghe tới đó, Trịnh Tầm liền cắt ngang lời cô: “Thôi, thôi tôi biết rồi.”
Cô vốn chẳng ôm hy vọng cậu sẽ tin, nên vừa nghe cậu nói thế thì đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu nhưng lại sáng rực cả lên.
Hai ngày sau, cô thừa dịp tập thể dục trong sân để khôi phục sức khỏe, liền tìm cách thoát khỏi bệnh viện
Cô không dám quay lại nhìn mà chạy thẳng về nhà, lôi toàn bộ số tiền tiết kiệm bao năm qua, rồi vắt chân chạy như điên đến nhà Trịnh Tầm: “Đi cùng tôi không?”
Hôm đó là đêm cuối cùng cô làm Chu Sênh Sênh thiếu nữ phản nghịch của thị trấn nhỏ.
Cô mang trong mình căn bệnh quái lạ, cho đến mấy tháng sau mới xác định được chắc chắn, mỗi khi trời đổ mưa, cô sẽ thay đổi gương mặt, những gương mặt xa lạ và đáng sợ, những gương mặt khiến cô trở nên bất lực.
*****
[Tác giả]: Chương ngày hôm nay, là chương nói rõ ràng nhất về quá khứ của Sênh Sênh, tính hay lải nhải, sự kiên cường, không dám nói với ai bí mật của mình, đều bắt nguồn từ những lý do trên.
Đọc comment của rất nhiều bạn ở dưới có nói nếu bác sĩ Lục lại thích “Tiết Thanh Thanh” thì có phải anh ấy rất lăng nhăng không?,
Tôi thì nghĩ rằng, anh ấy đang cố chấp coi rằng người mình yêu là “Chu An An”, bởi vậy nên mới liên tục từ chối “Tiết Thanh Thanh”,
Nhưng điều hấp dẫn anh trước giờ vẫn luôn là linh hồn của Sênh Sênh, ba cô gái ấy đều có những nét rất giống nhau, với anh mà nói đều có sự hấp dẫn trí mạng.
Vì vừa mới bắt đầu câu chuyện về gương mặt này, rất nhiều manh mối còn chưa có lời giải đáp, mong rằng mọi người sẽ tin tưởng Dung ca, cùng tôi kiên nhẫn đón chờ hạnh phúc viên mãn phía cuối con đường của cặp đôi này nhé .
Ngoài ra, sáng nay tôi cũng có nói qua weibo rồi, bác tôi nuôi tôi từ bé đang bệnh nặng, tôi thì đang ở Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, chiều nay vừa làm xong thủ tục xin nghỉ ở trưởng, thứ bảy sẽ bay về Thành Đô.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện này nên khóc rất nhiều, đêm cũng chẳng ngủ ngon được.
Sinh ly tử biệt là con đường mà ai cũng phải trải qua, điều tôi nuối tiếc chính là bác tôi đã dành những năm tháng đẹp nhất của mình để chăm sóc tôi, còn tôi ở cái tuổi rực rỡ nhất lại chẳng thể đưa bác đi hết quãng đường cuối cùng, cứ phải trơ mắt nhìn bác đi xa.
Thật lòng mong rằng các bạn đều có cơ thể khỏe mạnh, cả nhà hạnh phúc, cố gắng bảo vệ sức khỏe của bản thân nhé
Tôi sẽ cố gắng đăng chương mới hàng ngày, nếu như không có chuyện đột xuất sẽ không xin nghỉ
/79
|