Anh thở dài và ngồi phịch xuống giường, còn Hạo Thiên thì sửng sốt quát tháo- anh sẽ không xuyên tặc tên thằng hâm này nữa, vì em đấy!
-Sao thầy không đi cứu cậu ấy!!!
-Vậy sao mày không đi, sợ sao?
Người nó run lên, Vu Chính ơi là Vu Chính sao mà làm bé trở nên “bấn loạn” thế này!
-Mày nên lo cho thằng khốn Chốt súng hơn là “vợ tao đấy”!
Chốt súng là ai ư? Em ngốc quá, Vu Chính chứ ai! Còn tại sao à, đơn giản thôi đó là chuyện của 2 năm trước, anh gặp thằng Vu Chính tại một công xưởng bỏ hoang và nó còn định rút súng giết anh nhưng chốt súng của nó bị hỏng, đơ phải biết nên từ đó anh gọi nó là Chốt súng và từ đó anh và nó trở thành kẻ thù, điên thật và giờ thì anh sẽ kết thúc mọi chuyện, vì em!
-Sao thầy không đi cứu cậu ấy!!!
-Vậy sao mày không đi, sợ sao?
Người nó run lên, Vu Chính ơi là Vu Chính sao mà làm bé trở nên “bấn loạn” thế này!
-Mày nên lo cho thằng khốn Chốt súng hơn là “vợ tao đấy”!
Chốt súng là ai ư? Em ngốc quá, Vu Chính chứ ai! Còn tại sao à, đơn giản thôi đó là chuyện của 2 năm trước, anh gặp thằng Vu Chính tại một công xưởng bỏ hoang và nó còn định rút súng giết anh nhưng chốt súng của nó bị hỏng, đơ phải biết nên từ đó anh gọi nó là Chốt súng và từ đó anh và nó trở thành kẻ thù, điên thật và giờ thì anh sẽ kết thúc mọi chuyện, vì em!
/110
|