14-2-2015
Chương 27. Con của chúng ta
Đến tiến Đại số hôm nay vẫn không thấy anh xuất hiện. Mong là anh chưa biết là cái tin “vịt” mà Hạo Thiên vừa hùng hổ loan ra mà không được sự cho phép từ người bị hại. Em xin lỗi và đã không ngăn được cậu ấy. Em xin lỗi, anh không giận chứ?
Đến tận tiết cuối cùng của buổi học anh mới xuất hiện và mang theo mình một trách nhiệm mới.
Thầy chủ nhiệm lớp mới thay cho cô Phạm Hương nghỉ đẻ.
Nhưng em nhận ra một điều khác lạ từ anh, từ nụ cười gắng gượng ấy, có chuyện gì sao?
Bữa trưa bí mật tại phòng hiệu trưởng.
- Anh Lâm, ăn ở đây có được không, dù sao cũng là phòng hiệu trưởng?
Anh lại cười :
- Vô tư đi, dù sao hiệu trưởng cũng không có đến!
- Nhưng…
- Thôi nào.
Em đã không thể giữ được sự lo lắng mà cất tiếng hỏi anh :
- Có chuyện gì rồi sao?
- Chẳng có chuyện gì cả, thật đấy.
Em bối rối chuyển đề tài :
- Vậy con của em vẫn ổn chứ?- Em đưa tay xoa bụng
Trông anh như vưa mắc nghẹn ấy, có thể là câu hỏi đến quá bất ngờ nhưng anh lại tiếp tục cười và chạm vào bụng em :
- Là con của chúng ta chứ.
Em cảm thấy lời nói đó thật ấm áp, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói như vậy. Em luôn sợ rằng anh coi đứa con trong bụng em là một gánh nặng :
- Nhưng bụng em phải lớn lên rồi chứ, sao lại chẳng thấy gì vậy?
Em vừa rứt lời thì đã thấy anh đứng hình, mặt ngơ ngác, mắt bơ phờ. Có chuyện gì không nên nói ở đây sao?
Chương 27. Con của chúng ta
Đến tiến Đại số hôm nay vẫn không thấy anh xuất hiện. Mong là anh chưa biết là cái tin “vịt” mà Hạo Thiên vừa hùng hổ loan ra mà không được sự cho phép từ người bị hại. Em xin lỗi và đã không ngăn được cậu ấy. Em xin lỗi, anh không giận chứ?
Đến tận tiết cuối cùng của buổi học anh mới xuất hiện và mang theo mình một trách nhiệm mới.
Thầy chủ nhiệm lớp mới thay cho cô Phạm Hương nghỉ đẻ.
Nhưng em nhận ra một điều khác lạ từ anh, từ nụ cười gắng gượng ấy, có chuyện gì sao?
Bữa trưa bí mật tại phòng hiệu trưởng.
- Anh Lâm, ăn ở đây có được không, dù sao cũng là phòng hiệu trưởng?
Anh lại cười :
- Vô tư đi, dù sao hiệu trưởng cũng không có đến!
- Nhưng…
- Thôi nào.
Em đã không thể giữ được sự lo lắng mà cất tiếng hỏi anh :
- Có chuyện gì rồi sao?
- Chẳng có chuyện gì cả, thật đấy.
Em bối rối chuyển đề tài :
- Vậy con của em vẫn ổn chứ?- Em đưa tay xoa bụng
Trông anh như vưa mắc nghẹn ấy, có thể là câu hỏi đến quá bất ngờ nhưng anh lại tiếp tục cười và chạm vào bụng em :
- Là con của chúng ta chứ.
Em cảm thấy lời nói đó thật ấm áp, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói như vậy. Em luôn sợ rằng anh coi đứa con trong bụng em là một gánh nặng :
- Nhưng bụng em phải lớn lên rồi chứ, sao lại chẳng thấy gì vậy?
Em vừa rứt lời thì đã thấy anh đứng hình, mặt ngơ ngác, mắt bơ phờ. Có chuyện gì không nên nói ở đây sao?
/110
|