Chương 1: Anh sẽ bắt được em!
Em nhỏ nhắn như một nhành hoa mai trong sương giá. Mềm mại như cánh hồng nhưng cũng cứng cỏi như thân mai. Em là niềm tự hòa của gia đình, một vẻ đẹp mĩ miều nhưng không khoa chương. Hiền lành, nhân từ và đầy đức hi sinh. Em vẫn còn là cô thiếu nữ 16 tuổi ngây ngô không thể nào thấu hiểu trần đời. Và em, một bé thỏ con lạc lỗi trong khu rừng lạ.
Em thật đen đủi khi gặp anh!
- Lâm Minh Ngọc! Cô đã có thai!
Em nhìn tôi kinh ngạc còn mẹ em, bà Châu Hương Mai thì vô cũng hoản hốt và dần chuyển sang giận dữ. Bà trông có vẻ không mấy có thể bình tĩnh lại ngay. Bà còn hỏi đi hỏi lại anh điều này có thật không. Em nghĩ anh sẽ trả lời sao khi mà nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của em :
- Điều này là hoàn toàn chính xác!
Mẹ em, bà ấy nghe vậy ngất luôn, còn em, em vẫn dùng đôi mắt đau đớn đang ứ nước mắt nhìn anh. Em nghĩ em khóc thì điều này sẽ thay đổi sao?
Tất nhiên là không rồi. Không có dễ vậy đâu. Nhưng anh đã tìm ra một cách, cách duy nhất đấy. Anh đứng lên, tiến đến chỗ em, ngồi quỳ xuống và nắm lấy đôi bàn tay run run của em.
- Em biết ai là cha đứa bé không?
Em chỉ khẽ lắc đầu trong nỗi đau tột cùng, em đang rất xấu hổ, tủi nhục.
- Tại sao em không biết?
Em nhìn tôi, nấp náy môi như không nói ra thành tiếng.
- Em không biết, em còn không biết thế nào thì có thai mà!
Sao em ngốc quá vậy, cái điều mà trẻ em nó còn biết. Bởi em quá ngây thơ mà khiến anh động lòng. Em hãy về và lên chùa xin ông trời trừng phạt anh. Xin lỗi nhé!
- Em hãy nói với mẹ em. Đừng phá thai, nếu em mà phá bây giờ là không còn có con được nữa đâu.
Lại một lần nữa tôi nhận được từ em đôi mắt đau buồn ấy. và tôi đã giúp em.
- Hãy nói với mẹ em, anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con trong bụng em!
Em nhìn anh sửng sốt, cũng phải thôi một người vừa mới quen biết nhau sao lại làm như vậy. Nhưng em không hiểu đâu.
- Vậy em muốn chết trong tủi nhục sao. Mẹ em thì nghĩ khác đấy.
Em không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng lau nước mắt và chờ đợi mẹ mình tỉnh.
Em rất ngây thơ. Em nghĩ một kẻ không quen không biết lại đồng ý nhận cái trọng trách to lớn này sao. Bởi anh bị tiếng sét ái tình của em mê hoặc. Và về việc. Cái thai của em là một lời nói dối.
Em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh!
Em nhỏ nhắn như một nhành hoa mai trong sương giá. Mềm mại như cánh hồng nhưng cũng cứng cỏi như thân mai. Em là niềm tự hòa của gia đình, một vẻ đẹp mĩ miều nhưng không khoa chương. Hiền lành, nhân từ và đầy đức hi sinh. Em vẫn còn là cô thiếu nữ 16 tuổi ngây ngô không thể nào thấu hiểu trần đời. Và em, một bé thỏ con lạc lỗi trong khu rừng lạ.
Em thật đen đủi khi gặp anh!
- Lâm Minh Ngọc! Cô đã có thai!
Em nhìn tôi kinh ngạc còn mẹ em, bà Châu Hương Mai thì vô cũng hoản hốt và dần chuyển sang giận dữ. Bà trông có vẻ không mấy có thể bình tĩnh lại ngay. Bà còn hỏi đi hỏi lại anh điều này có thật không. Em nghĩ anh sẽ trả lời sao khi mà nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của em :
- Điều này là hoàn toàn chính xác!
Mẹ em, bà ấy nghe vậy ngất luôn, còn em, em vẫn dùng đôi mắt đau đớn đang ứ nước mắt nhìn anh. Em nghĩ em khóc thì điều này sẽ thay đổi sao?
Tất nhiên là không rồi. Không có dễ vậy đâu. Nhưng anh đã tìm ra một cách, cách duy nhất đấy. Anh đứng lên, tiến đến chỗ em, ngồi quỳ xuống và nắm lấy đôi bàn tay run run của em.
- Em biết ai là cha đứa bé không?
Em chỉ khẽ lắc đầu trong nỗi đau tột cùng, em đang rất xấu hổ, tủi nhục.
- Tại sao em không biết?
Em nhìn tôi, nấp náy môi như không nói ra thành tiếng.
- Em không biết, em còn không biết thế nào thì có thai mà!
Sao em ngốc quá vậy, cái điều mà trẻ em nó còn biết. Bởi em quá ngây thơ mà khiến anh động lòng. Em hãy về và lên chùa xin ông trời trừng phạt anh. Xin lỗi nhé!
- Em hãy nói với mẹ em. Đừng phá thai, nếu em mà phá bây giờ là không còn có con được nữa đâu.
Lại một lần nữa tôi nhận được từ em đôi mắt đau buồn ấy. và tôi đã giúp em.
- Hãy nói với mẹ em, anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con trong bụng em!
Em nhìn anh sửng sốt, cũng phải thôi một người vừa mới quen biết nhau sao lại làm như vậy. Nhưng em không hiểu đâu.
- Vậy em muốn chết trong tủi nhục sao. Mẹ em thì nghĩ khác đấy.
Em không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng lau nước mắt và chờ đợi mẹ mình tỉnh.
Em rất ngây thơ. Em nghĩ một kẻ không quen không biết lại đồng ý nhận cái trọng trách to lớn này sao. Bởi anh bị tiếng sét ái tình của em mê hoặc. Và về việc. Cái thai của em là một lời nói dối.
Em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh!
/110
|