"Trước khi đi anh không biết La Dao cũng ở đó, sư phụ em chỉ nói anh đến cứu mạng." Bạch Tín Vũ thở dài, "Nếu như anh biết cô ấy cũng đến, anh sẽ không dắt em đi."
Tiếng nói ngừng hồi lâu, vẫn không thấy An Ninh trả lời, anh quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Tư thế ngủ rất ngoan, mái tóc dài mềm mại lệch về một bên, màu tóc màu đem làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, lông mi dài khép lại.
Trong mắt Bạch Tín Vũ toát ra vẻ sủng nịch, chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, thừa dịp lúc dừng lại đợi đèn đỏ, anh cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.
Xe chạy trên con đường yên tĩnh giữa đêm khuya, kỹ thuật lái xe của Bạch Tín Vũ rất tốt, đã gần hai giờ sáng, trời lại mưa cộng thêm lúc nãy uống vài ly rượu với Lâm Khai Dương, nên giấc ngủ này An Ninh rất sâu.
Mãi cho đến chung cư, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cứ ôm áo khoác của anh ngủ.
Bạch Tín Vũ nghiêng mặt nhìn cô một hồi, sau đó xuống xe, mở cửa định ôm cô ra.
Khi anh vươn tay về phía cô thì cô theo bản năng lui về sau, ngay cả trong mơ cũng tránh né sự đụng chạm của anh, động tác rất nhỏ đó cũng khiến bác sĩ Bạch khó chịu.
Dường như để trả thù sự tránh né của cô, anh khẽ hôn lên trán cô một cái, sau đó nhanh chóng lui ra, như không có việc gì, giả bộ chỉnh sửa cổ áo của mình.
Có lẽ nụ hôn nhẹ của anh không có cảm giác tồn tại, nên An Ninh vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tín Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một hồi, thử đẩy đẩy vai cô, nhẹ giọng kêu: "An Ninh!"
Rất rõ ràng vì tác dụng của cồn nên An Ninh ngủ rất say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Con mắt của Bạch Tín Vũ đầy ý cười, lại tiến sát đến mặt cô, bây giờ thứ anh hôn chính là đôi môi đỏ hồng của cô. Không nhắm mắt, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh và cảnh giác, khi bốn cánh môi chạm vào nhau thì cuối cùng anh cũng biết được hương vị mà mình đoán bấy lâu nay.
Không dám hôn mạnh, anh hôn rất nhẹ nhàng, duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm đôi môi anh đào của cô, hô hấp của cô tỏa ra mùi rượu, làm anh muốn ngừng mà ngừng không được. Dùng môi và lưỡi nhiều lần thưởng thức làn môi cô.
Đột nhiên An Ninh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như có một hơi thở nóng bỏng bao quanh cô, đã quấy rầy giấc mộng của cô.
Cô mở choàng mắt, một gương mặt nghiêm nghị cách mặt cô rất gần, hai mắt lạnh lùng bình tĩnh cách mắt kính đối diện với mắt cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ra, "Anh làm cái gì vậy?"
Bạch Tín Vũ lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Tự tỉnh lại là tốt rồi, anh còn tưởng rằng em giả bộ ngủ đợi anh ôm em lên chứ."
"Tôi... tôi không có giả bộ ngủ, vừa rồi uống chút rượu, hơi nhức đầu, cho nên ngủ quên mất." Cô nhìn nhìn áo khoác trên người mình, hơi bối rối xuống xe, trả áo khoác lại cho anh .
An Ninh cảm thấy rất ngại, khi Bạch Tín Vũ lái xe cô lại bất tri bất giác ngủ mất, như vậy hình như không được lễ phép cho lắm.
"Anh tha lỗi cho em." Bạch Tín Vũ bình tính nhận lấy áo khoác, rồi đóng của xe lại.
An Ninh liếc nhìn bầu trời đêm, "Đã tạnh mưa."
Nhưng Bạch Tín Vũ vẫn cứ mở dù, rất tự nhiên lại gần cô, đặt tay lên eo cô, dùng giọng điệu không cho cô từ chối nói: "Mưa đã tạnh nhưng mai hiên vẫn nhỏ nước."
An Ninh bước ra một bước, "Tôi không cần..."
"Không được." Anh nhíu mày, giọng điệu giống như đang làm việc, "Em ở chúng với anh, nếu như em bị cảm rồi ây cho anh thì sao?"
"..." Bị bác sĩ Bạch nói như vậy, An Ninh cảm thấy nếu như cô còn từ chối thì rất ích kỷ? Vì vậy cô thỏa hiệp nói: "Vậy cũng được."
Vì thế rõ ràng mưa đã tạnh, hai người vẫn cứ dùng dáng vẻ của một cặp tình nhân đi dưới một cái dù...
An Ninh vẫn cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô lại cảm thấy hình như Bạch Tín Vũ rất có tinh thần, hơn nữa khóe môi hơi nhếch lên, quả nhiên tâm trạng rất vui.
"An Ninh em có nghĩ đến chuyện kéo dài hợp đồng thuê nhà không? Ví dụ như ba năm?"
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thường.
"Tại sao phải kéo dài?"
Bạch Tín Vũ thản nhiên đẩy gọng kính, "Anh không thích đổi bạn phòng thường xuyên, em cũng biết đấy anh rất bận."
An Ninh nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói: "Bây giờ tôi vẫn đang thực tập, cánh cửa của bệnh viện trung ương quá cao, sau khi tốt nghiệp có khả năng tôi sẽ không làm ở đây. Cho nên tạm thời tôi không có ý định kéo dài thời gian hợp đồng."
"Dựa vào thành tích học tập của em thì nhất định không có trở ngại."
An Ninh giật mình, quay phắt lại nhìn anh, "Thành tích của tôi? Sao anh biết được thành tích của tôi thế nào chứ?"
"Sư phụ em có nói qua với anh." Bạch Tín Vũ nói một câu cho qua, thoắt cái đã đổi đề tài khác, "Chúng ta về đến nhà rồi."
An Ninh vẫn còn nghi hoặc, nhưng Bạch Tín Vũ đã mở cửa.
Hai người vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị đi ngủ, trước khi đóng cửa, Bạch Tín Vũ dựa vào khung cửa nhìn cô, "An Ninh..."
An Ninh chợt nhớ tới điều kiện trong bản hợp đồng thuê nhà, "Ngại quá, tôi quên mất, bác sĩ Bạch, ngủ ngon."
"Dù bất chứ khi nào nếu em cần một cái ôm thì có thể nói cho anh biết." Anh cười cười, "Giống như tối nay."
Trong khoảng thời gian ngắn An Ninh không biết nên nói gì, xế chiều hôm nay trải qua sự chất vấn của người nhà bệnh nhân đã mất kia, tâm trạng cô rất không tốt, cái ôm của anh đã cho cô ấm áp và năng lượng, làm cô thức tỉnh lần nữa.
Cô nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh bác sĩ Bạch!"
"Vậy nếu như lúc anh cần một vòng ôm thì sao?" Thái độ của anh vẫn êm ả như nước, nhưng giọng điệu lại nghiêm trang.
An Ninh căn cứ vào nguyên tắc "ăn khế trả vàng", cười nhạt nói: "Nếu như anh cần, tôi cũng sẽ không keo kiệt."
"Bất cứ lúc nào đều được đúng không?"
"Đương nhiên."
Đột nhiên Bạch Tín Vũ đi về phía trước một bước, duỗi tay ra, ôm cô vào ngực.
"..." Toàn thân An Ninh đều căng thẳng, cảnh giác đặt tay mình vào giữa hai người, "Bác sĩ Bạch, anh..."
"Vậy thì hiện tại anh cần." Giọng nói của anh rất nặng, dường như có chút vui vẻ, rất nhanh sau đó lại buông cô ra, "Ngủ ngon."
An Ninh vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, anh đã quay người về phòng mình.
Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, nhìn cửa phòng đối diện một hồi mới vào phòng mình.
Sáng hôm sau, hai người đều dậy đúng giờ, An Ninh vào bếp nấu bữa sáng, Bạch Tín Vũ ở bên giúp đỡ, cách sống chung của hai người hài hòa đến quỷ dị.
Sau đó trên đường đến bệnh viện, An Ninh đi vào trước, đợi đến khi không thấy bóng dáng cô nữa Bạch Tín Vũ mới đi vào.
Sắp đến giờ làm việc, trong hành lang người đến người đi, An Ninh vừa thay xong quần áo đi ra thì gặp Hà Tranh đang đi đến, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, Hà Tranh bước nhanh tới, "An Ninh,, chào buổi sáng!"
"Ừ, chào buổi sáng." Cô muốn tránh đi, nhưng cậu ta lại chặn trước người cô, nhỏ giọng nói: "Cậu đang tránh mình đúng không?"
"Tại sao mình phải tránh cậu?" An Ninh dừng bước, nghi hoặc ạnh cậu ta.
Lúc này Lâm Khai Dương vội vàng từ trong hành lang uốn khúc chạy ra, vỗ vỗ vai An Ninh, "Đi theo tôi vào phòng cấp cứu, có bệnh nhân."
An Ninh không để ý Hà Tranh nữa, theo Lâm Khai Dương đến phòng cấp cứu, một người phụ nữ có thai nằm ở trên giường cầm lấy cánh tay y tá, không ngừng kêu đau.
"Tình trạng gì?" Lâm Khai Dương đi qua kiểm tra.
" Mang thai 36 tuần, bị xe đạp đụng phải, trên người có vài vết thương, đau bụng."
Vẻ mặt Lâm Khai Dương khẽ biến, nói với An Ninh: "Vỡ nước ối, phía dưới có hiện tượng xuất huyết, sản phụ phải sinh ngay, sợ rằng không kịp đổi phòng, cô đi thông báo để bác sĩ phụ khoa đến đây."
"Được tôi đi ngay." Sau khi An Ninh thông báo cho bác sĩ phụ khoa, rất nahnh sau đó có ba vị bác sĩ đã đến.
An Ninh sửng sốt, gần như nhận không ra, đi đầu là người tối qua cô đã gặp ở quán bar bác sĩ La.
Bỏ đi trang phục gợi cảm, tóc dài buộc thành đuôi ngựa chỉnh tề, nhìn cô ấy trẻ hơn tối qua cả năm tuổi.
An Ninh đang muốn đi vào theo, thì bị La Dao ngăn ở ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên nói: "Nơi này có chúng tôi là được rồi, nếu như không có gì quan trọng thì cô không cần vào."
Tiếng nói ngừng hồi lâu, vẫn không thấy An Ninh trả lời, anh quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Tư thế ngủ rất ngoan, mái tóc dài mềm mại lệch về một bên, màu tóc màu đem làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, lông mi dài khép lại.
Trong mắt Bạch Tín Vũ toát ra vẻ sủng nịch, chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, thừa dịp lúc dừng lại đợi đèn đỏ, anh cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.
Xe chạy trên con đường yên tĩnh giữa đêm khuya, kỹ thuật lái xe của Bạch Tín Vũ rất tốt, đã gần hai giờ sáng, trời lại mưa cộng thêm lúc nãy uống vài ly rượu với Lâm Khai Dương, nên giấc ngủ này An Ninh rất sâu.
Mãi cho đến chung cư, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cứ ôm áo khoác của anh ngủ.
Bạch Tín Vũ nghiêng mặt nhìn cô một hồi, sau đó xuống xe, mở cửa định ôm cô ra.
Khi anh vươn tay về phía cô thì cô theo bản năng lui về sau, ngay cả trong mơ cũng tránh né sự đụng chạm của anh, động tác rất nhỏ đó cũng khiến bác sĩ Bạch khó chịu.
Dường như để trả thù sự tránh né của cô, anh khẽ hôn lên trán cô một cái, sau đó nhanh chóng lui ra, như không có việc gì, giả bộ chỉnh sửa cổ áo của mình.
Có lẽ nụ hôn nhẹ của anh không có cảm giác tồn tại, nên An Ninh vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tín Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một hồi, thử đẩy đẩy vai cô, nhẹ giọng kêu: "An Ninh!"
Rất rõ ràng vì tác dụng của cồn nên An Ninh ngủ rất say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Con mắt của Bạch Tín Vũ đầy ý cười, lại tiến sát đến mặt cô, bây giờ thứ anh hôn chính là đôi môi đỏ hồng của cô. Không nhắm mắt, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh và cảnh giác, khi bốn cánh môi chạm vào nhau thì cuối cùng anh cũng biết được hương vị mà mình đoán bấy lâu nay.
Không dám hôn mạnh, anh hôn rất nhẹ nhàng, duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm đôi môi anh đào của cô, hô hấp của cô tỏa ra mùi rượu, làm anh muốn ngừng mà ngừng không được. Dùng môi và lưỡi nhiều lần thưởng thức làn môi cô.
Đột nhiên An Ninh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như có một hơi thở nóng bỏng bao quanh cô, đã quấy rầy giấc mộng của cô.
Cô mở choàng mắt, một gương mặt nghiêm nghị cách mặt cô rất gần, hai mắt lạnh lùng bình tĩnh cách mắt kính đối diện với mắt cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ra, "Anh làm cái gì vậy?"
Bạch Tín Vũ lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Tự tỉnh lại là tốt rồi, anh còn tưởng rằng em giả bộ ngủ đợi anh ôm em lên chứ."
"Tôi... tôi không có giả bộ ngủ, vừa rồi uống chút rượu, hơi nhức đầu, cho nên ngủ quên mất." Cô nhìn nhìn áo khoác trên người mình, hơi bối rối xuống xe, trả áo khoác lại cho anh .
An Ninh cảm thấy rất ngại, khi Bạch Tín Vũ lái xe cô lại bất tri bất giác ngủ mất, như vậy hình như không được lễ phép cho lắm.
"Anh tha lỗi cho em." Bạch Tín Vũ bình tính nhận lấy áo khoác, rồi đóng của xe lại.
An Ninh liếc nhìn bầu trời đêm, "Đã tạnh mưa."
Nhưng Bạch Tín Vũ vẫn cứ mở dù, rất tự nhiên lại gần cô, đặt tay lên eo cô, dùng giọng điệu không cho cô từ chối nói: "Mưa đã tạnh nhưng mai hiên vẫn nhỏ nước."
An Ninh bước ra một bước, "Tôi không cần..."
"Không được." Anh nhíu mày, giọng điệu giống như đang làm việc, "Em ở chúng với anh, nếu như em bị cảm rồi ây cho anh thì sao?"
"..." Bị bác sĩ Bạch nói như vậy, An Ninh cảm thấy nếu như cô còn từ chối thì rất ích kỷ? Vì vậy cô thỏa hiệp nói: "Vậy cũng được."
Vì thế rõ ràng mưa đã tạnh, hai người vẫn cứ dùng dáng vẻ của một cặp tình nhân đi dưới một cái dù...
An Ninh vẫn cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô lại cảm thấy hình như Bạch Tín Vũ rất có tinh thần, hơn nữa khóe môi hơi nhếch lên, quả nhiên tâm trạng rất vui.
"An Ninh em có nghĩ đến chuyện kéo dài hợp đồng thuê nhà không? Ví dụ như ba năm?"
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thường.
"Tại sao phải kéo dài?"
Bạch Tín Vũ thản nhiên đẩy gọng kính, "Anh không thích đổi bạn phòng thường xuyên, em cũng biết đấy anh rất bận."
An Ninh nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói: "Bây giờ tôi vẫn đang thực tập, cánh cửa của bệnh viện trung ương quá cao, sau khi tốt nghiệp có khả năng tôi sẽ không làm ở đây. Cho nên tạm thời tôi không có ý định kéo dài thời gian hợp đồng."
"Dựa vào thành tích học tập của em thì nhất định không có trở ngại."
An Ninh giật mình, quay phắt lại nhìn anh, "Thành tích của tôi? Sao anh biết được thành tích của tôi thế nào chứ?"
"Sư phụ em có nói qua với anh." Bạch Tín Vũ nói một câu cho qua, thoắt cái đã đổi đề tài khác, "Chúng ta về đến nhà rồi."
An Ninh vẫn còn nghi hoặc, nhưng Bạch Tín Vũ đã mở cửa.
Hai người vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị đi ngủ, trước khi đóng cửa, Bạch Tín Vũ dựa vào khung cửa nhìn cô, "An Ninh..."
An Ninh chợt nhớ tới điều kiện trong bản hợp đồng thuê nhà, "Ngại quá, tôi quên mất, bác sĩ Bạch, ngủ ngon."
"Dù bất chứ khi nào nếu em cần một cái ôm thì có thể nói cho anh biết." Anh cười cười, "Giống như tối nay."
Trong khoảng thời gian ngắn An Ninh không biết nên nói gì, xế chiều hôm nay trải qua sự chất vấn của người nhà bệnh nhân đã mất kia, tâm trạng cô rất không tốt, cái ôm của anh đã cho cô ấm áp và năng lượng, làm cô thức tỉnh lần nữa.
Cô nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh bác sĩ Bạch!"
"Vậy nếu như lúc anh cần một vòng ôm thì sao?" Thái độ của anh vẫn êm ả như nước, nhưng giọng điệu lại nghiêm trang.
An Ninh căn cứ vào nguyên tắc "ăn khế trả vàng", cười nhạt nói: "Nếu như anh cần, tôi cũng sẽ không keo kiệt."
"Bất cứ lúc nào đều được đúng không?"
"Đương nhiên."
Đột nhiên Bạch Tín Vũ đi về phía trước một bước, duỗi tay ra, ôm cô vào ngực.
"..." Toàn thân An Ninh đều căng thẳng, cảnh giác đặt tay mình vào giữa hai người, "Bác sĩ Bạch, anh..."
"Vậy thì hiện tại anh cần." Giọng nói của anh rất nặng, dường như có chút vui vẻ, rất nhanh sau đó lại buông cô ra, "Ngủ ngon."
An Ninh vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, anh đã quay người về phòng mình.
Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, nhìn cửa phòng đối diện một hồi mới vào phòng mình.
Sáng hôm sau, hai người đều dậy đúng giờ, An Ninh vào bếp nấu bữa sáng, Bạch Tín Vũ ở bên giúp đỡ, cách sống chung của hai người hài hòa đến quỷ dị.
Sau đó trên đường đến bệnh viện, An Ninh đi vào trước, đợi đến khi không thấy bóng dáng cô nữa Bạch Tín Vũ mới đi vào.
Sắp đến giờ làm việc, trong hành lang người đến người đi, An Ninh vừa thay xong quần áo đi ra thì gặp Hà Tranh đang đi đến, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, Hà Tranh bước nhanh tới, "An Ninh,, chào buổi sáng!"
"Ừ, chào buổi sáng." Cô muốn tránh đi, nhưng cậu ta lại chặn trước người cô, nhỏ giọng nói: "Cậu đang tránh mình đúng không?"
"Tại sao mình phải tránh cậu?" An Ninh dừng bước, nghi hoặc ạnh cậu ta.
Lúc này Lâm Khai Dương vội vàng từ trong hành lang uốn khúc chạy ra, vỗ vỗ vai An Ninh, "Đi theo tôi vào phòng cấp cứu, có bệnh nhân."
An Ninh không để ý Hà Tranh nữa, theo Lâm Khai Dương đến phòng cấp cứu, một người phụ nữ có thai nằm ở trên giường cầm lấy cánh tay y tá, không ngừng kêu đau.
"Tình trạng gì?" Lâm Khai Dương đi qua kiểm tra.
" Mang thai 36 tuần, bị xe đạp đụng phải, trên người có vài vết thương, đau bụng."
Vẻ mặt Lâm Khai Dương khẽ biến, nói với An Ninh: "Vỡ nước ối, phía dưới có hiện tượng xuất huyết, sản phụ phải sinh ngay, sợ rằng không kịp đổi phòng, cô đi thông báo để bác sĩ phụ khoa đến đây."
"Được tôi đi ngay." Sau khi An Ninh thông báo cho bác sĩ phụ khoa, rất nahnh sau đó có ba vị bác sĩ đã đến.
An Ninh sửng sốt, gần như nhận không ra, đi đầu là người tối qua cô đã gặp ở quán bar bác sĩ La.
Bỏ đi trang phục gợi cảm, tóc dài buộc thành đuôi ngựa chỉnh tề, nhìn cô ấy trẻ hơn tối qua cả năm tuổi.
An Ninh đang muốn đi vào theo, thì bị La Dao ngăn ở ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên nói: "Nơi này có chúng tôi là được rồi, nếu như không có gì quan trọng thì cô không cần vào."
/61
|