Ngón tay Phong Cẩm Thành có chút lạnh, chạm đến vị trí mềm mại nhất của Kê Thanh, khó chịu trong nháy mắt, làm lý trí Kê Thanh thoáng quay lại, sau khi lý trí trở về, Kê Thanh gần như theo bản năng đẩy Phong Cẩm Thành ra: "Phong. . . . . . Phong Cẩm Thành, chúng ta không thể như vậy. . . . . ."
Một câu nói mang chút thở gấp của Kê Thanh, làm sắc mặt Phong Cẩm Thành từ trong dục vọng hoàn toàn rút ra, mắt anh híp lại quan sát cô gái nhỏ có chút chật vật dưới thân, gần nửa thân lộ ra trước mặt anh, mặc dù hiện tại hai tay cô nắm chặt lấy áo sơ mi của mình, nhưng từ trước vạt áo sơ mi, vẫn có thnhìn thấy cái đỉnh cứng rắn đứng thẳng kia. . . . . .
Áo may thật mỏng, căn bản không giấu được cái gì? Ngược lại còn có một loại chiều hướng dâm mỹ hấp dẫn, vừa rồi cô động tình, Phong Cẩm Thành vô cùng xác định điểm này, cô ở dưới thân anh phản ứng, ngay thẳng như vậy, loại phản ứng trực tiếp đó, không thể nào ngụy trang, đuổi theo như vậy, nhưng cũng như lần trước không chút lưu tình cự tuyệt anh.
Cô trở lại cùng anh không phải sao? Anh cho rằng giữa bọn họ cơ bản đã đạt thành nhận thức chung, như vậy, cô có lý do gì cự tuyệt anh cầu hoan, bọn họ là vợ chồng, thỏa mãn chồng, không phải là nghĩa vụ của vợ sao? Hay là nói, anh lại một bên tình nguyện rồi.
Sắc mặt không dễ gì hòa hoãn đi một chút của Phong Cẩm Thành, trong nháy mắt lại âm trầm, phảng phất như bầu trời khói mù ngoài cửa sổ, nhíu lại đôi mày đẹp, vô cùng lạnh lùng bất mãn nhìn Kê Thanh, hết sức đè nén dục vọng cùng tức giận, làm vẻ mặt anh có chút dữ tợn.
Kê Thanh khép áo lại, cầm lấy gối ôm ôm trước ngực chống đỡ, tuy lúc này có chút sợ Phong Cẩm Thành, nhưng Kê Thanh biết, bây giờ là cơ hội duy nhất để nói, nếu như cứ dây dưa không rõ ràng như vậy, sau này cô biết làm sao. Như Tử Thấm đã dặn cô, làm phụ nữ, cho dù phải thỏa hiệp, cũng phải đối xử tử tế với bản thân, đây là tôn nghiêm cùng ranh giới cuối cùng của cô, mặc dù yêu, nhưng những thứ này không thể vứt bỏ.
Kê Thanh cắn cắn môi, lần đầu dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng tỏ trong trẻo ấy, làm Phong Cẩm Thành ngẩn người, trong trí nhớ, cô gái nhỏ này luôn cúi đầu, hoặc ở trong góc lén nhìn anh, Phong Cẩm Thành rất chắc chắc, Kê Thanh thích anh, loại ánh mắt ái mộ đó, vô cùng rõ ràng.
Không thể dấu giếm, ban đầu phát hiện ra chuyện này, Phong Cẩm Thành thầm thấy dễ chịu, được chính vợ mình len lén thích, loại cảm giác đó rất tế nhị, hơn nữa, thích của cô còn mang theo một loại sùng bái bí ẩn ngưỡng vọng, làm chỉ nghĩa đàn ông trong lòng Phong Cẩm Thành, đạt được trình độ thỏa mãn lớn nhất.
Phong Cẩm Thành gần như bị loại thỏa mãn này mê hoặc, càng ngày càng để ý vợ, càng ngày càng muốn cùng cô ở cùng một chỗ, lúc không thấy cô, sẽ có khát vọng muốn được gặp cô, ôm vào trong ngực, đặt dưới thân, đến lúc tiến vào thật sâu rồi, loại tưởng niệm này mới có thể chân chính hóa giải.
Có một lần, Phong Cẩm Thành cho rằng, mình thích làm cùng cô gái nhỏ này, bởi vì ở trên giường, cô mặc dù không có kỹ xảo đa dạng, nhưng khi cô ở dưới thân anh run rẩy đạt được cao trào, Phong Cẩm Thành có một loại cảm giác hạnh phúc không bình thường, sau đó Phong Cẩm Thành lại phát hiện, có lúc không làm, chỉ là đơn giản trần trụi ôm cô, cảm giác hạnh phúc đó thỉnh thoảng cũng sẽ hạ cố đến chơi, hơn nữa đêm đông rét lạnh, ôm lấy cô cảm thấy một loại ấm áp từ trong ra ngoài, giống như được đắm chìm trong tình yêu vui vẻ hòa thuận, thư thái như vậy.
Tóm lại, cảm giác của anh đối với cô gái nhỏ này rất phức tạp, phức tạp đến cả bản thân cũng không rõ, chỉ là vô cùng xác định, đó chính là anh muốn ôm cô mãi mãi, phải có cô, không muốn buông, cũng không thể thả ra được. . . . . .
Mà lúc này, Phong Cẩm Thành đột nhiên có chút mơ hồ, bị ánh mắt dũng cảm của cô gái nhỏ này đầu độc, giống như lần đầu tiên phát hiện, người phụ nữ anh cho rằng giống như con thỏ này, cũng có mặt khác, ánh mắt này có một loại bất chấp tất cả, đi vào chỗ chết rồi cô dũng hi sinh, khiến cô gái nhỏ luôn luôn mềm mại này, trong nháy mắt sinh ra một loại mị lực hấp dẫn người ta, ít nhất vô cùng hấp dẫn Phong Cẩm Thành, trong chốc lát mê hoặc tầm mắt anh không thể rời khỏi cô. Chỉ là lời nói thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, hiện giờ làm người ta căm tức.
"Phong Cẩm Thành, tôi trở lại là vì Tiểu Tuyết. . . . . . Tiểu Tuyết. . . . . . đứa nhỏ cần một người cha, một nhà. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Kê Thanh thấy trong mắt Phong Cẩm
Thành chợt chuyển lạnh, có chút không kìm được khẩn trương, tôi hai lần, mới thốt ra một câu nói: "Tôi nghĩ, anh cũng không thiếu phụ nữ . . . . ." Nói tới chỗ này, bị ánh mắt tàn ác tăng
vọt của anh làm kinh sợ, câu nói tiếp theo trực tiếp bị chẹn ngang cổ họng.
Phong Cẩm Thành bị làm cho tức giận, gân xanh trên trán cũng bắt đầu nhảy lên, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, người phụ nữ này lại cho anh một câu như vậy, làm tim anh vừa được lửa tình hơ nóng, bị một câu nói của người phụ nữ này, giống như một chậu nước lạnh giội xuống, giội lạnh xuyên tim anh.
Phong Cẩm Thành hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ mà nói: "Em có ý gì?" Giọng nói
tương đối lạnh, dù trong phòng khí ấm đầy đủ, Kê Thanh không tự chủ rùng mình một cái, khẽ cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt lạnh thấu xương của anh.
Phong Cẩm Thành hiển nhiên không cho phép cô trốn tránh, đưa tay nắm cằm cô nâng lên, cắn
răng nghiến lợi hỏi: "Kê Thanh, em muốn làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa bằng mặt không bằng lòng với tôi?"
Kê Thanh không thể không ngẩng đầu về phía anh, ánh mắt đóng lại, khẽ gật đầu, rầm một tiếng thật lớn, Kê Thanh sợ hãi vội vàng mở mắt, ánh mắt rơi vào tay phải của anh, sắc mặt trong nháy mắt trắng nhợt.
Phong Cẩm Thành đã buông cô ra, một quả đấm hung hăng nện lên bàn trà thủy tinh, mặt kính thủy tinh công nghiêp đương nhiên không sao, nhưng bình hoa bên trên lại chịu chấn động rơi xuống thảm trải bên dưới, không có vỡ vụn, nước bên trong chảy ra ngoài, hoa hồng sâm banh rơi đầy đất.
Phong Cẩm Thành đứng lên, sống lưng thẳng tắp nhìn cô, thật lâu mới hung ác mà nói: "Kê Thanh, nếu như đây là cô muốn, như vậy tôi thanh toàn cho cô."
Nói xong, xoay người, sải bước đi tới cửa chính, rất nhanh, Kê Thanh nghe thấy tiếng xe rõ ràng, càng lúc càng xa, Kê Thanh khẽ cười nhạt, hình như đây là lần đầu tiên mình thấy anh tức giận đến vậy, vừa rồi, Kê Thanh thậm chí cho rằng anh sẽ đánh cô, mặc dù đó không phải là phong cách của anh, nhưng một cái chớp mắt kia, Kê Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, cả người anh tràn ngập bạo lực.
Kê Thanh cúi đầu, nhìn hoa hồng rơi tán loạn trên mặt đất, tất cả giống như bị cô làm hỏng rồi, nhưng cô không như vậy, hai người lại trở lại như trước kia, cô yêu anh, loại sinh hoạt kia trước đây cô vốn dĩ không muốn, đây là chuyện duy nhất cô suy nghĩ ra trong hai năm này.
Phong Cẩm Thành giống như con ruồi mất đầu, lái xe đi loạn, nhiều lần suýt nữa xảy ra tai nạn, cuối cùng dừng lại bên cạnh hồ, dựa vào xe rút ra điếu thuốc trong hộp, tức giận trong lòng mới thoáng dịu xuống.
Cho tới bây giờ Phong Cẩm Thành cũng không thể tin được, người phụ nữ kia trở lại với anh là để làm vợ chồng trên danh nghĩa, vợ chồng trên danh nghĩa. . . . . . Phong Cẩm Thành lần đầu tiên chất vấn năng lực phán đoán của mình, người phụ nữ kia căn bản không thương hắn, đừng nói gì đến thích, cô trở lại là vì đứa nhỏ, có lẽ, còn có bất đắc dĩ không thể không nhượng bộ.
Dù sao cô cũng rất rõ ràng, nếu thật sự tới tòa án ly dị với anh, đối với một chút chỗ tốt cũng
không có, qua hai năm, cô gái nhỏ mềm yếu trong trí nhớ cũng trở nên thực tế rồi.
Phong Cẩm Thành hít một hơi thuốc, mặc cho mùi vị cay nồng từ trong khoang miệng tiến vào, trằn trọc ở trong phổi lần nữa mới chậm rãi khạc ra, hơi khói cùng khí lạnh mờ mịt, trong không khí trong trẻo lạnh lẽo kết thành sương, lại bị tuyết chợt rơi xuống đánh tan.
Phong Cẩm Thành dựa vào đầu xe, khẽ ngửa đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, lo lắng tới tận trưa, rốt cuộc tuyết bắt đầu rơi, tuyết lắt nhắt rơi xuống, đậu vào gương mặt lạnh như băng, cái lạnh đó, giống như trực tiếp xâm nhập tứ chi cốt tủy của anh, lạnh thấu xương.
Mùa đông này lúc trận tuyết rơi xuống đầu tiên, Phong Cẩm Thành cùng Kê Thanh đồng thời cảm nhận được sự lạnh lẽo đến xương tủy đó.
Lúc Diệp Trì chạy tới hội quán, đã là nửa đêm hơn hai giờ, hắn có dễ dàng không? Vợ vừa trở về, hắn còn chưa ôm đủ hôn đủ đâu, hơn nửa đêm ngược lại đạp tuyết chạy tới, ai bảo Cẩm Thành là an hem hắn chứ? Người anh em này gặp rủi ro, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Trì đẩy mở cửa bao sương, liền bị mùi rượu nồng nặc từ trong tràn qua, quét, không khỏi khẽ thở dài, bao sương to như vậy Phong Cẩm Thành một mình một người, bình thường một tên đàn ông sạch sẽ như thế, lúc này nhìn qua có chút chật vật không chịu nổi.
Diệp Trì chợt suy nghĩ một chút, từ lúc sinh ra cho đến khi khởi nghiệp cũng còn cùng Cẩm Thành lăn lộn một chỗ, đến nay cũng đã hơn ba mươi năm, còn chưa thấy Cẩm Thành như vậy, lần trước vợ cậu ta chạy, Hồ Quân thấy qua một lần, hắn đây là lần đầu, nhìn thấy mà tim có chút xót xa. Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu thấy bội phục người phụ nữ mặt mũi mơ hồ trong trí nhớ.
Vợ Cẩm Thành cùng với bọn họ không tính là quá quen, chỉ thấy qua vài lần gặp gỡ, là một cô gái bình thường không thích xã giao lắm, điềm đạm tú nhã có chút xấu hổ, hơn nữa, theo như bọn họ thấy, vợ Cẩm Thành yêu Cẩm Thành, cái loại yên lặng đó, ánh mắt mọi lúc luôn hướng tới Cẩm Thành, kể cả người mù cũng có thể nhìn ra, nếu đã tình chàng ý thiếp, thì đang giày vò cái gì đây? Diệp Trì thật sự là trăm tư khó giải.
Phong Cẩm Thành đã uống đến hồ đồ, cả người tà tà trượt trên mặt ghế sô pha, đưa tay với chai rượu trên bàn, tay chân táy máy, đụng đổ một chai rượu mở nắp, ào một tiếng, rượu đổ trên bàn, theo bàn mà chảy xuống người anh.
Diệp Trì thật sự nhìn không nổi, đi tới, túm lấy anh, Phong Cẩm Thành cứ như không có xương, tựa vào sô pha nghiêng đầu nhìn Diệp Trì một hồi, chợt cười, đưa tay quàng lên cổ Diệp Trì, mở một chai rượu : "Diệp. . . . . . Trì, tốt . . . . . Anh em, mày đã đến rồi. . . . . . Tao đã nói với mày. . . . . . nói cho mày, còn là anh em. . . . . . Anh em đáng tin, trông cậy vào phụ nữ, chính là uống chết ở bên ngoài, vậy. . . . . . cũng không có người để ý, đến, đến . . . . . . Uống rượu. . . . . . Hai anh em ta hôm nay không say không về. . . . . ."
Nói xong, cầm lấy chai rượu trên bàn ngửa cổ uống, uống quá say, tay cầm không chính xác, hơn phân nửa cũng đổ xuống trên người, Diệp Trì đoạt lấy chai rượu để lên bàn, trực tiếp đỡ anh đứng lên: "Đi, về nhà, mày cứ uống như vậy cũng không được, có vấn đề gì về giải quyết ngay mặt vợ, bản thân uống rượu thành thế này còn gọi gì là đàn ông nữa, mày còn là Phong thiếu đại danh đỉnh đỉnh, tao cũng không tin một người phụ nữ, có thể đánh ngã mày. . . . . ." .
Một câu nói mang chút thở gấp của Kê Thanh, làm sắc mặt Phong Cẩm Thành từ trong dục vọng hoàn toàn rút ra, mắt anh híp lại quan sát cô gái nhỏ có chút chật vật dưới thân, gần nửa thân lộ ra trước mặt anh, mặc dù hiện tại hai tay cô nắm chặt lấy áo sơ mi của mình, nhưng từ trước vạt áo sơ mi, vẫn có thnhìn thấy cái đỉnh cứng rắn đứng thẳng kia. . . . . .
Áo may thật mỏng, căn bản không giấu được cái gì? Ngược lại còn có một loại chiều hướng dâm mỹ hấp dẫn, vừa rồi cô động tình, Phong Cẩm Thành vô cùng xác định điểm này, cô ở dưới thân anh phản ứng, ngay thẳng như vậy, loại phản ứng trực tiếp đó, không thể nào ngụy trang, đuổi theo như vậy, nhưng cũng như lần trước không chút lưu tình cự tuyệt anh.
Cô trở lại cùng anh không phải sao? Anh cho rằng giữa bọn họ cơ bản đã đạt thành nhận thức chung, như vậy, cô có lý do gì cự tuyệt anh cầu hoan, bọn họ là vợ chồng, thỏa mãn chồng, không phải là nghĩa vụ của vợ sao? Hay là nói, anh lại một bên tình nguyện rồi.
Sắc mặt không dễ gì hòa hoãn đi một chút của Phong Cẩm Thành, trong nháy mắt lại âm trầm, phảng phất như bầu trời khói mù ngoài cửa sổ, nhíu lại đôi mày đẹp, vô cùng lạnh lùng bất mãn nhìn Kê Thanh, hết sức đè nén dục vọng cùng tức giận, làm vẻ mặt anh có chút dữ tợn.
Kê Thanh khép áo lại, cầm lấy gối ôm ôm trước ngực chống đỡ, tuy lúc này có chút sợ Phong Cẩm Thành, nhưng Kê Thanh biết, bây giờ là cơ hội duy nhất để nói, nếu như cứ dây dưa không rõ ràng như vậy, sau này cô biết làm sao. Như Tử Thấm đã dặn cô, làm phụ nữ, cho dù phải thỏa hiệp, cũng phải đối xử tử tế với bản thân, đây là tôn nghiêm cùng ranh giới cuối cùng của cô, mặc dù yêu, nhưng những thứ này không thể vứt bỏ.
Kê Thanh cắn cắn môi, lần đầu dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng tỏ trong trẻo ấy, làm Phong Cẩm Thành ngẩn người, trong trí nhớ, cô gái nhỏ này luôn cúi đầu, hoặc ở trong góc lén nhìn anh, Phong Cẩm Thành rất chắc chắc, Kê Thanh thích anh, loại ánh mắt ái mộ đó, vô cùng rõ ràng.
Không thể dấu giếm, ban đầu phát hiện ra chuyện này, Phong Cẩm Thành thầm thấy dễ chịu, được chính vợ mình len lén thích, loại cảm giác đó rất tế nhị, hơn nữa, thích của cô còn mang theo một loại sùng bái bí ẩn ngưỡng vọng, làm chỉ nghĩa đàn ông trong lòng Phong Cẩm Thành, đạt được trình độ thỏa mãn lớn nhất.
Phong Cẩm Thành gần như bị loại thỏa mãn này mê hoặc, càng ngày càng để ý vợ, càng ngày càng muốn cùng cô ở cùng một chỗ, lúc không thấy cô, sẽ có khát vọng muốn được gặp cô, ôm vào trong ngực, đặt dưới thân, đến lúc tiến vào thật sâu rồi, loại tưởng niệm này mới có thể chân chính hóa giải.
Có một lần, Phong Cẩm Thành cho rằng, mình thích làm cùng cô gái nhỏ này, bởi vì ở trên giường, cô mặc dù không có kỹ xảo đa dạng, nhưng khi cô ở dưới thân anh run rẩy đạt được cao trào, Phong Cẩm Thành có một loại cảm giác hạnh phúc không bình thường, sau đó Phong Cẩm Thành lại phát hiện, có lúc không làm, chỉ là đơn giản trần trụi ôm cô, cảm giác hạnh phúc đó thỉnh thoảng cũng sẽ hạ cố đến chơi, hơn nữa đêm đông rét lạnh, ôm lấy cô cảm thấy một loại ấm áp từ trong ra ngoài, giống như được đắm chìm trong tình yêu vui vẻ hòa thuận, thư thái như vậy.
Tóm lại, cảm giác của anh đối với cô gái nhỏ này rất phức tạp, phức tạp đến cả bản thân cũng không rõ, chỉ là vô cùng xác định, đó chính là anh muốn ôm cô mãi mãi, phải có cô, không muốn buông, cũng không thể thả ra được. . . . . .
Mà lúc này, Phong Cẩm Thành đột nhiên có chút mơ hồ, bị ánh mắt dũng cảm của cô gái nhỏ này đầu độc, giống như lần đầu tiên phát hiện, người phụ nữ anh cho rằng giống như con thỏ này, cũng có mặt khác, ánh mắt này có một loại bất chấp tất cả, đi vào chỗ chết rồi cô dũng hi sinh, khiến cô gái nhỏ luôn luôn mềm mại này, trong nháy mắt sinh ra một loại mị lực hấp dẫn người ta, ít nhất vô cùng hấp dẫn Phong Cẩm Thành, trong chốc lát mê hoặc tầm mắt anh không thể rời khỏi cô. Chỉ là lời nói thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, hiện giờ làm người ta căm tức.
"Phong Cẩm Thành, tôi trở lại là vì Tiểu Tuyết. . . . . . Tiểu Tuyết. . . . . . đứa nhỏ cần một người cha, một nhà. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Kê Thanh thấy trong mắt Phong Cẩm
Thành chợt chuyển lạnh, có chút không kìm được khẩn trương, tôi hai lần, mới thốt ra một câu nói: "Tôi nghĩ, anh cũng không thiếu phụ nữ . . . . ." Nói tới chỗ này, bị ánh mắt tàn ác tăng
vọt của anh làm kinh sợ, câu nói tiếp theo trực tiếp bị chẹn ngang cổ họng.
Phong Cẩm Thành bị làm cho tức giận, gân xanh trên trán cũng bắt đầu nhảy lên, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, người phụ nữ này lại cho anh một câu như vậy, làm tim anh vừa được lửa tình hơ nóng, bị một câu nói của người phụ nữ này, giống như một chậu nước lạnh giội xuống, giội lạnh xuyên tim anh.
Phong Cẩm Thành hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ mà nói: "Em có ý gì?" Giọng nói
tương đối lạnh, dù trong phòng khí ấm đầy đủ, Kê Thanh không tự chủ rùng mình một cái, khẽ cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt lạnh thấu xương của anh.
Phong Cẩm Thành hiển nhiên không cho phép cô trốn tránh, đưa tay nắm cằm cô nâng lên, cắn
răng nghiến lợi hỏi: "Kê Thanh, em muốn làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa bằng mặt không bằng lòng với tôi?"
Kê Thanh không thể không ngẩng đầu về phía anh, ánh mắt đóng lại, khẽ gật đầu, rầm một tiếng thật lớn, Kê Thanh sợ hãi vội vàng mở mắt, ánh mắt rơi vào tay phải của anh, sắc mặt trong nháy mắt trắng nhợt.
Phong Cẩm Thành đã buông cô ra, một quả đấm hung hăng nện lên bàn trà thủy tinh, mặt kính thủy tinh công nghiêp đương nhiên không sao, nhưng bình hoa bên trên lại chịu chấn động rơi xuống thảm trải bên dưới, không có vỡ vụn, nước bên trong chảy ra ngoài, hoa hồng sâm banh rơi đầy đất.
Phong Cẩm Thành đứng lên, sống lưng thẳng tắp nhìn cô, thật lâu mới hung ác mà nói: "Kê Thanh, nếu như đây là cô muốn, như vậy tôi thanh toàn cho cô."
Nói xong, xoay người, sải bước đi tới cửa chính, rất nhanh, Kê Thanh nghe thấy tiếng xe rõ ràng, càng lúc càng xa, Kê Thanh khẽ cười nhạt, hình như đây là lần đầu tiên mình thấy anh tức giận đến vậy, vừa rồi, Kê Thanh thậm chí cho rằng anh sẽ đánh cô, mặc dù đó không phải là phong cách của anh, nhưng một cái chớp mắt kia, Kê Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, cả người anh tràn ngập bạo lực.
Kê Thanh cúi đầu, nhìn hoa hồng rơi tán loạn trên mặt đất, tất cả giống như bị cô làm hỏng rồi, nhưng cô không như vậy, hai người lại trở lại như trước kia, cô yêu anh, loại sinh hoạt kia trước đây cô vốn dĩ không muốn, đây là chuyện duy nhất cô suy nghĩ ra trong hai năm này.
Phong Cẩm Thành giống như con ruồi mất đầu, lái xe đi loạn, nhiều lần suýt nữa xảy ra tai nạn, cuối cùng dừng lại bên cạnh hồ, dựa vào xe rút ra điếu thuốc trong hộp, tức giận trong lòng mới thoáng dịu xuống.
Cho tới bây giờ Phong Cẩm Thành cũng không thể tin được, người phụ nữ kia trở lại với anh là để làm vợ chồng trên danh nghĩa, vợ chồng trên danh nghĩa. . . . . . Phong Cẩm Thành lần đầu tiên chất vấn năng lực phán đoán của mình, người phụ nữ kia căn bản không thương hắn, đừng nói gì đến thích, cô trở lại là vì đứa nhỏ, có lẽ, còn có bất đắc dĩ không thể không nhượng bộ.
Dù sao cô cũng rất rõ ràng, nếu thật sự tới tòa án ly dị với anh, đối với một chút chỗ tốt cũng
không có, qua hai năm, cô gái nhỏ mềm yếu trong trí nhớ cũng trở nên thực tế rồi.
Phong Cẩm Thành hít một hơi thuốc, mặc cho mùi vị cay nồng từ trong khoang miệng tiến vào, trằn trọc ở trong phổi lần nữa mới chậm rãi khạc ra, hơi khói cùng khí lạnh mờ mịt, trong không khí trong trẻo lạnh lẽo kết thành sương, lại bị tuyết chợt rơi xuống đánh tan.
Phong Cẩm Thành dựa vào đầu xe, khẽ ngửa đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, lo lắng tới tận trưa, rốt cuộc tuyết bắt đầu rơi, tuyết lắt nhắt rơi xuống, đậu vào gương mặt lạnh như băng, cái lạnh đó, giống như trực tiếp xâm nhập tứ chi cốt tủy của anh, lạnh thấu xương.
Mùa đông này lúc trận tuyết rơi xuống đầu tiên, Phong Cẩm Thành cùng Kê Thanh đồng thời cảm nhận được sự lạnh lẽo đến xương tủy đó.
Lúc Diệp Trì chạy tới hội quán, đã là nửa đêm hơn hai giờ, hắn có dễ dàng không? Vợ vừa trở về, hắn còn chưa ôm đủ hôn đủ đâu, hơn nửa đêm ngược lại đạp tuyết chạy tới, ai bảo Cẩm Thành là an hem hắn chứ? Người anh em này gặp rủi ro, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Trì đẩy mở cửa bao sương, liền bị mùi rượu nồng nặc từ trong tràn qua, quét, không khỏi khẽ thở dài, bao sương to như vậy Phong Cẩm Thành một mình một người, bình thường một tên đàn ông sạch sẽ như thế, lúc này nhìn qua có chút chật vật không chịu nổi.
Diệp Trì chợt suy nghĩ một chút, từ lúc sinh ra cho đến khi khởi nghiệp cũng còn cùng Cẩm Thành lăn lộn một chỗ, đến nay cũng đã hơn ba mươi năm, còn chưa thấy Cẩm Thành như vậy, lần trước vợ cậu ta chạy, Hồ Quân thấy qua một lần, hắn đây là lần đầu, nhìn thấy mà tim có chút xót xa. Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu thấy bội phục người phụ nữ mặt mũi mơ hồ trong trí nhớ.
Vợ Cẩm Thành cùng với bọn họ không tính là quá quen, chỉ thấy qua vài lần gặp gỡ, là một cô gái bình thường không thích xã giao lắm, điềm đạm tú nhã có chút xấu hổ, hơn nữa, theo như bọn họ thấy, vợ Cẩm Thành yêu Cẩm Thành, cái loại yên lặng đó, ánh mắt mọi lúc luôn hướng tới Cẩm Thành, kể cả người mù cũng có thể nhìn ra, nếu đã tình chàng ý thiếp, thì đang giày vò cái gì đây? Diệp Trì thật sự là trăm tư khó giải.
Phong Cẩm Thành đã uống đến hồ đồ, cả người tà tà trượt trên mặt ghế sô pha, đưa tay với chai rượu trên bàn, tay chân táy máy, đụng đổ một chai rượu mở nắp, ào một tiếng, rượu đổ trên bàn, theo bàn mà chảy xuống người anh.
Diệp Trì thật sự nhìn không nổi, đi tới, túm lấy anh, Phong Cẩm Thành cứ như không có xương, tựa vào sô pha nghiêng đầu nhìn Diệp Trì một hồi, chợt cười, đưa tay quàng lên cổ Diệp Trì, mở một chai rượu : "Diệp. . . . . . Trì, tốt . . . . . Anh em, mày đã đến rồi. . . . . . Tao đã nói với mày. . . . . . nói cho mày, còn là anh em. . . . . . Anh em đáng tin, trông cậy vào phụ nữ, chính là uống chết ở bên ngoài, vậy. . . . . . cũng không có người để ý, đến, đến . . . . . . Uống rượu. . . . . . Hai anh em ta hôm nay không say không về. . . . . ."
Nói xong, cầm lấy chai rượu trên bàn ngửa cổ uống, uống quá say, tay cầm không chính xác, hơn phân nửa cũng đổ xuống trên người, Diệp Trì đoạt lấy chai rượu để lên bàn, trực tiếp đỡ anh đứng lên: "Đi, về nhà, mày cứ uống như vậy cũng không được, có vấn đề gì về giải quyết ngay mặt vợ, bản thân uống rượu thành thế này còn gọi gì là đàn ông nữa, mày còn là Phong thiếu đại danh đỉnh đỉnh, tao cũng không tin một người phụ nữ, có thể đánh ngã mày. . . . . ." .
/68
|