Giang Ly va vào thành máng, lại bị lộn hai vòng, trượt đến đáy của máng trượt, ngừng lại. Sau đó, hắn liền nằm trên mặt đất, bất động…
Tôi sợ hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn. Tôi không chắc là “linh kiện” nào trên người Giang Ly bị hư tổn, nên cũng không dám coi nhẹ mà chạm vào hắn, đành phải cẩn thận hỏi: “Anh anh anh… anh không sao chứ?”
Giang Ly mở mắt, trong lòng mắt có những quầng sáng tươi đẹp đang chuyển động. Hắn khẽ cong khóe miệng lên một chút, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ không tồi. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến, cho dù tôi thật sự rất đẹp trai, cô cũng đâu cần hô lớn tiếng như vậy chứ?”
Bộ mặt siêu dày của tôi chợt đỏ lên, không biết nói gì cho phải. Nói tôi vừa rồi không đủ rụt rè sao, chắc là Giang Ly bị tôi dọa cho phát hoảng rồi. Cứ tưởng tượng mà xem, một người đang chuyên tâm làm một việc, đột nhiên có người hét lớn với hắn một tiếng…
Giang Ly thấy tôi không nói câu nào, lại cợt nhả nói: “Kỳ thật cô vụng trộm nói cho tôi biết là được rồi.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh thật là lạnh = =
Tôi hỏi Giang Ly: “Anh ngã thế nào? Có nghiêm trọng không hả?”
Giang Ly lười biếng giơ cánh tay lên: “Trước tiên đỡ tôi dậy đã.”
Thế nên tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tuy rằng ở sâu trong đáy lòng của tôi có một thanh âm một mực thét lên, Quan Tiểu Yến, kỳ thật mi mới là chủ nhân đấy chủ nhân….
Tôi đỡ Giang Ly, có chút lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh có muốn đi bệnh viện không? Có đau không hả?”
Giang Ly không khách khí chút nào, nửa người đều ngả lên người tôi, hắn cau mày lẩm bẩm hai tiếng, rồi nói: “Cô thực ra rất quan tâm tâm đến tôi nhỉ.”
Tôi trừng hắn: “Nói nhảm! Anh là nô lệ của tôi, anh mà tàn phế, ai đi hầu hạ tôi?”
Giang Ly lại nói: “Tôi mà tàn phế, thì đổi lại cô hầu hạ tôi.”
Tôi tức giận: “Nghĩ hay nhở, anh mà tàn phế, tôi sẽ diệt đường sống của anh.”
Giang Ly chẳng bị tôi dọa chút nào, hắn ung dung nói: “Tôi bây giờ cũng chẳng khác tàn phế là mấy, có lẽ cô phải hầu hạ tôi vài ngày.”
Lúc này, có hai người da trắng đi qua bên cạnh chúng tôi. Trong đó, một người liếc qua nhìn Giang Ly xong, liền xoay người bô bô nói chuyện với người kia.
Tôi hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói điểu ngữ gì vậy?”
Giang Ly vẫn chưa trả lời, lúc này, một người da trắng lấy một cái giọng không được lưu loát cho lắm như trong phim kinh dị nói với tôi: “Tiểu cô nương, tôi đây nói không phải điểu ngữ* nha.”
* điểu ngữ:tiếng của loài chim, nhưng mờ đây cũng có nghĩa là một câu chửi… khụ… khá là bậy
Tôi lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh. Người này học cái gì hay không học, lại học người Trung Quốc nói tục, nói tục còn chưa tính, lại còn chính mình chửi mình….
Giang Ly không đợi tôi nói chuyện, nhìn hai người kia áy náy cười cười, sau đó lôi tôi rời đi.
Tôi buồn bực vô cùng, hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói tiếng Pháp sao?”
Giang Ly đã đi xa như vậy rồi mà vẫn còn cười, hắn gật đầu nói: “Ừ.”
Tôi: “Vậy bọn họ nói gì vậy?”
Giang Ly: “Bọn họ nói cô rất đáng yêu.”
Tôi lập tức hiểu ra, Giang Ly hắn không biết tiếng Pháp. Nhưng mà thằng nhóc này coi như cũng thông minh, khen bổn cô nương đây mặt mày nở hoa, tuy tôi cũng biết mình rất đáng yêu ( này !)…
Đương nhiên, thật lâu sau này, khi tôi biết được Giang Ly hắn kỳ thật có thể nghe hiểu tiếng Pháp, dưới sự cưỡng bức của tôi, hắn mới nói ra nội dung thật sự của cuộc trò chuyện giữa hai người da trắng kia. Tình huống như sau:
Người da trắng A nói với người da trắng B: “Vừa rồi tôi thấy cậu này lúc ngã xuống làm động tác phòng hộ rất tốt, chắc là sẽ không bị thương chứ?”
Người da trắng B trả lời: “Tôi cũng nhìn thấy, cậu ta khẳng định không có bị thương, cô bé này bị lừa rồi.”
Người da trắng A còn nói: “Nhưng mà chàng trai này kỹ xảo trên không cũng không tồi… Tiểu cô nương, tôi đây nói không phải điểu ngữ nha.” Câu cuối cùng là tiếng Trung.
Sau khi tôi và Giang Ly rời khỏi khu trượt tuyết, tôi hỏi hắn có thể lái xe hay không, hắn cắn răng, nói: “Miễn cưỡng có thể.”
Thế nên tôi lại càng thêm áy náy.
Lúc về đến nhà, Giang Ly tùy tiện nằm bò ra ghế sô pha, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên một cái, sai khiến tôi: “Quan Tiểu Yến, đi rót cho tôi cốc nước.”
Tôi khúm núm vâng dạ, vội vàng đi rót cho hắn cốc nước. Đến đây, vai diễn của chủ nô và nô lệ hoàn toàn thay đổi.
Tôi không còn lời nào để hỏi trời cao, chỉ có nước mắt tuôn thành dòng, mặt ngoài còn phải giả bộ vẻ mặt như đặc biệt vui vẻ, bởi vì Giang Ly người ta đang là bệnh nhân… Tôi làm sao lại xui xẻo như vậy chứ!!!
Tôi cầm cốc nước đưa cho Giang Ly, dè dặt hỏi thăm: “Giang Ly à, anh thật sự không cần đến bệnh viện sao?”
Giang Ly độ lượng khoát tay: “Không sao cả, cô không cần lo lắng.”
Tôi càng thêm ngượng ngùng: “Tiền thuốc men tôi chi... Đương nhiên nếu anh cảm thấy băn khoăn thì tự xuất tiền túi ra cũng được…”
Giang Ly uống một hớp nước, lười biếng mà cầm cốc nước đặt lên tay tôi, tôi cung kính nhận lấy. Sau đó Giang Ly trưng ra cái mác bệnh nhân mà nói: “Đã nói không có việc gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”
Tôi vẫn còn có chút băn khoăn, muốn nói, nhưng mà lại không biết nói gì.
Lúc này Giang Ly lại nói tiếp: “Nếu cô lo lắng, thì ở nhà chăm sóc tôi đi.”
Tôi có chút khó xử: “Nhưng mà tôi còn phải đi làm… Bằng không hay là đưa anh đến bệnh viện nha?”
“Đi làm? “Khóe miệng Giang Ly hơi cong cong, trong nụ cười có một tia giảo hoạt. “Cô nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa.”
Tôi mù mịt, vì sao tôi ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ đến chuyện đi làm?
Giang Ly đắc ý hất cằm lên, nhìn về hướng thư phòng: “Đi, trên mặt bàn trong thư phòng của tôi có một quyển tạp chí, tên là ZZ Thời thượng, đem ra đây.”
Trong lòng tôi chợt trầm xuống, vô cùng khẩn trương nhìn Giang Ly. ZZ Thời thượng? ZZ Thời thượng? Có vẻ như lần đầu tiên tôi đề cập với Giang Ly về ZZ Thời thượng, mà lần đó, vừa vặn là lúc tôi và hắn đánh cuộc… Thằng nhóc này, không phải thật sự có bài viết trên ZZ Thời thượng đấy chứ? Trời ạ, làm sao có thể?
Tôi như bị sét đánh đứng chết dí tại chỗ, Giang Ly giật giật góc áo của tôi, cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Làm sao vậy, cô sợ cái gì?”
Tôi rùng mình một cái, run rẩy mà đặt cốc nước lên bàn, sau đó lảo đảo bước về phía thư phòng.
Trên bàn làm việc của Giang Ly ở chỗ dễ nhìn nhất, một quyển tạp chí mới tinh yên lặng nằm trên đó. Quyển tạp chí tuy đẹp đẽ, nhưng lại làm tôi cảm thấy cực kỳ dữ tợn.
Sau đó, trên bìa tạp chí, Giang Ly quần áo chỉnh tề, biểu lộ ung dung, bình tĩnh tự nhiên mỉm cười, phảng phất như đang nói: Quan Tiểu Yến, thấy ngu chưa?
Hai chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, may mà tôi kịp thời vịn vào bàn. Tôi run rẩy cầm lấy tờ tạp chí, nhìn kỹ khuôn mặt trên trang bìa, có lẽ, có lẽ chỉ là có chút giống Giang Ly? Tuy rằng vè ngoài giống đến như vậy không có khả năng, nhưng mà, nhỡ đâu?
Tôi mở trang có bài viết ra, đột nhiên nhìn thấy một cái tên to oành — AD?
Tôi lập tức kích động, thằng nhóc trên tạp chí này tên là AD, không phải là Giang Ly! Thiện tai, bà đây thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc này qua mặt! Chẳng qua trên thế giới này lại có hai người có vẻ ngoài giống nhau đến như vậy, thật sự là rất thần kỳ.
Thế nên tôi kích động giơ tạp chí chạy về phòng khách, ngồi xổm trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên trên tạp chí nói với hắn: “Giang Ly anh định gạt tôi sao. người này là AD!”
Giang Ly lúc này đang ngả vào ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần, hắn nghe thấy lời của tôi, ngay cả nửa con mắt cũng không thèm mở ra, khí định thần nhàn nói: “Quên không nói cho cô biết, tên hành tẩu giang hồ của tôi, chính là AD.”
Tôi sợ hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn. Tôi không chắc là “linh kiện” nào trên người Giang Ly bị hư tổn, nên cũng không dám coi nhẹ mà chạm vào hắn, đành phải cẩn thận hỏi: “Anh anh anh… anh không sao chứ?”
Giang Ly mở mắt, trong lòng mắt có những quầng sáng tươi đẹp đang chuyển động. Hắn khẽ cong khóe miệng lên một chút, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ không tồi. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến, cho dù tôi thật sự rất đẹp trai, cô cũng đâu cần hô lớn tiếng như vậy chứ?”
Bộ mặt siêu dày của tôi chợt đỏ lên, không biết nói gì cho phải. Nói tôi vừa rồi không đủ rụt rè sao, chắc là Giang Ly bị tôi dọa cho phát hoảng rồi. Cứ tưởng tượng mà xem, một người đang chuyên tâm làm một việc, đột nhiên có người hét lớn với hắn một tiếng…
Giang Ly thấy tôi không nói câu nào, lại cợt nhả nói: “Kỳ thật cô vụng trộm nói cho tôi biết là được rồi.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh thật là lạnh = =
Tôi hỏi Giang Ly: “Anh ngã thế nào? Có nghiêm trọng không hả?”
Giang Ly lười biếng giơ cánh tay lên: “Trước tiên đỡ tôi dậy đã.”
Thế nên tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tuy rằng ở sâu trong đáy lòng của tôi có một thanh âm một mực thét lên, Quan Tiểu Yến, kỳ thật mi mới là chủ nhân đấy chủ nhân….
Tôi đỡ Giang Ly, có chút lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh có muốn đi bệnh viện không? Có đau không hả?”
Giang Ly không khách khí chút nào, nửa người đều ngả lên người tôi, hắn cau mày lẩm bẩm hai tiếng, rồi nói: “Cô thực ra rất quan tâm tâm đến tôi nhỉ.”
Tôi trừng hắn: “Nói nhảm! Anh là nô lệ của tôi, anh mà tàn phế, ai đi hầu hạ tôi?”
Giang Ly lại nói: “Tôi mà tàn phế, thì đổi lại cô hầu hạ tôi.”
Tôi tức giận: “Nghĩ hay nhở, anh mà tàn phế, tôi sẽ diệt đường sống của anh.”
Giang Ly chẳng bị tôi dọa chút nào, hắn ung dung nói: “Tôi bây giờ cũng chẳng khác tàn phế là mấy, có lẽ cô phải hầu hạ tôi vài ngày.”
Lúc này, có hai người da trắng đi qua bên cạnh chúng tôi. Trong đó, một người liếc qua nhìn Giang Ly xong, liền xoay người bô bô nói chuyện với người kia.
Tôi hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói điểu ngữ gì vậy?”
Giang Ly vẫn chưa trả lời, lúc này, một người da trắng lấy một cái giọng không được lưu loát cho lắm như trong phim kinh dị nói với tôi: “Tiểu cô nương, tôi đây nói không phải điểu ngữ* nha.”
* điểu ngữ:tiếng của loài chim, nhưng mờ đây cũng có nghĩa là một câu chửi… khụ… khá là bậy
Tôi lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh. Người này học cái gì hay không học, lại học người Trung Quốc nói tục, nói tục còn chưa tính, lại còn chính mình chửi mình….
Giang Ly không đợi tôi nói chuyện, nhìn hai người kia áy náy cười cười, sau đó lôi tôi rời đi.
Tôi buồn bực vô cùng, hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói tiếng Pháp sao?”
Giang Ly đã đi xa như vậy rồi mà vẫn còn cười, hắn gật đầu nói: “Ừ.”
Tôi: “Vậy bọn họ nói gì vậy?”
Giang Ly: “Bọn họ nói cô rất đáng yêu.”
Tôi lập tức hiểu ra, Giang Ly hắn không biết tiếng Pháp. Nhưng mà thằng nhóc này coi như cũng thông minh, khen bổn cô nương đây mặt mày nở hoa, tuy tôi cũng biết mình rất đáng yêu ( này !)…
Đương nhiên, thật lâu sau này, khi tôi biết được Giang Ly hắn kỳ thật có thể nghe hiểu tiếng Pháp, dưới sự cưỡng bức của tôi, hắn mới nói ra nội dung thật sự của cuộc trò chuyện giữa hai người da trắng kia. Tình huống như sau:
Người da trắng A nói với người da trắng B: “Vừa rồi tôi thấy cậu này lúc ngã xuống làm động tác phòng hộ rất tốt, chắc là sẽ không bị thương chứ?”
Người da trắng B trả lời: “Tôi cũng nhìn thấy, cậu ta khẳng định không có bị thương, cô bé này bị lừa rồi.”
Người da trắng A còn nói: “Nhưng mà chàng trai này kỹ xảo trên không cũng không tồi… Tiểu cô nương, tôi đây nói không phải điểu ngữ nha.” Câu cuối cùng là tiếng Trung.
Sau khi tôi và Giang Ly rời khỏi khu trượt tuyết, tôi hỏi hắn có thể lái xe hay không, hắn cắn răng, nói: “Miễn cưỡng có thể.”
Thế nên tôi lại càng thêm áy náy.
Lúc về đến nhà, Giang Ly tùy tiện nằm bò ra ghế sô pha, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên một cái, sai khiến tôi: “Quan Tiểu Yến, đi rót cho tôi cốc nước.”
Tôi khúm núm vâng dạ, vội vàng đi rót cho hắn cốc nước. Đến đây, vai diễn của chủ nô và nô lệ hoàn toàn thay đổi.
Tôi không còn lời nào để hỏi trời cao, chỉ có nước mắt tuôn thành dòng, mặt ngoài còn phải giả bộ vẻ mặt như đặc biệt vui vẻ, bởi vì Giang Ly người ta đang là bệnh nhân… Tôi làm sao lại xui xẻo như vậy chứ!!!
Tôi cầm cốc nước đưa cho Giang Ly, dè dặt hỏi thăm: “Giang Ly à, anh thật sự không cần đến bệnh viện sao?”
Giang Ly độ lượng khoát tay: “Không sao cả, cô không cần lo lắng.”
Tôi càng thêm ngượng ngùng: “Tiền thuốc men tôi chi... Đương nhiên nếu anh cảm thấy băn khoăn thì tự xuất tiền túi ra cũng được…”
Giang Ly uống một hớp nước, lười biếng mà cầm cốc nước đặt lên tay tôi, tôi cung kính nhận lấy. Sau đó Giang Ly trưng ra cái mác bệnh nhân mà nói: “Đã nói không có việc gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”
Tôi vẫn còn có chút băn khoăn, muốn nói, nhưng mà lại không biết nói gì.
Lúc này Giang Ly lại nói tiếp: “Nếu cô lo lắng, thì ở nhà chăm sóc tôi đi.”
Tôi có chút khó xử: “Nhưng mà tôi còn phải đi làm… Bằng không hay là đưa anh đến bệnh viện nha?”
“Đi làm? “Khóe miệng Giang Ly hơi cong cong, trong nụ cười có một tia giảo hoạt. “Cô nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa.”
Tôi mù mịt, vì sao tôi ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ đến chuyện đi làm?
Giang Ly đắc ý hất cằm lên, nhìn về hướng thư phòng: “Đi, trên mặt bàn trong thư phòng của tôi có một quyển tạp chí, tên là ZZ Thời thượng, đem ra đây.”
Trong lòng tôi chợt trầm xuống, vô cùng khẩn trương nhìn Giang Ly. ZZ Thời thượng? ZZ Thời thượng? Có vẻ như lần đầu tiên tôi đề cập với Giang Ly về ZZ Thời thượng, mà lần đó, vừa vặn là lúc tôi và hắn đánh cuộc… Thằng nhóc này, không phải thật sự có bài viết trên ZZ Thời thượng đấy chứ? Trời ạ, làm sao có thể?
Tôi như bị sét đánh đứng chết dí tại chỗ, Giang Ly giật giật góc áo của tôi, cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Làm sao vậy, cô sợ cái gì?”
Tôi rùng mình một cái, run rẩy mà đặt cốc nước lên bàn, sau đó lảo đảo bước về phía thư phòng.
Trên bàn làm việc của Giang Ly ở chỗ dễ nhìn nhất, một quyển tạp chí mới tinh yên lặng nằm trên đó. Quyển tạp chí tuy đẹp đẽ, nhưng lại làm tôi cảm thấy cực kỳ dữ tợn.
Sau đó, trên bìa tạp chí, Giang Ly quần áo chỉnh tề, biểu lộ ung dung, bình tĩnh tự nhiên mỉm cười, phảng phất như đang nói: Quan Tiểu Yến, thấy ngu chưa?
Hai chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, may mà tôi kịp thời vịn vào bàn. Tôi run rẩy cầm lấy tờ tạp chí, nhìn kỹ khuôn mặt trên trang bìa, có lẽ, có lẽ chỉ là có chút giống Giang Ly? Tuy rằng vè ngoài giống đến như vậy không có khả năng, nhưng mà, nhỡ đâu?
Tôi mở trang có bài viết ra, đột nhiên nhìn thấy một cái tên to oành — AD?
Tôi lập tức kích động, thằng nhóc trên tạp chí này tên là AD, không phải là Giang Ly! Thiện tai, bà đây thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc này qua mặt! Chẳng qua trên thế giới này lại có hai người có vẻ ngoài giống nhau đến như vậy, thật sự là rất thần kỳ.
Thế nên tôi kích động giơ tạp chí chạy về phòng khách, ngồi xổm trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên trên tạp chí nói với hắn: “Giang Ly anh định gạt tôi sao. người này là AD!”
Giang Ly lúc này đang ngả vào ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần, hắn nghe thấy lời của tôi, ngay cả nửa con mắt cũng không thèm mở ra, khí định thần nhàn nói: “Quên không nói cho cô biết, tên hành tẩu giang hồ của tôi, chính là AD.”
/67
|