Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó… cũng là lúc nó không còn sức lực để đứng vững, đôi chân nhỏ nhoi đã ngã quỵ từ lúc nào, vô lực nó dựa lưng vào bức tường lạnh như băng kia, bàn tay nắm chặt điện thoại dần dần trở nên trắng bệch chứng tỏ sức lực trên mấy ngón tay của nó đã không còn nữa…
Cảm giác lúc này đưa nó trở về một ngày mưa của 3 năm trước… một cảm giác không an toàn ập đến…
Nó sợ… sợ cảm giác xa anh, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì phải làm sao… làm sao?
Anh không còn quan tâm đến nó nữa sao?
Sao có thể?
Nó không tin đâu…
Sau này ai sẽ phạt nó mỗi ngày…
Sao anh lại nỡ mang trái tim nó đi như vậy, nó đau buốt, đau thấu trời xanh…
Nó khóc… khóc trong đau nhói…
Lúc trước là anh xa nó nửa vòng trái đất, hôm nay là anh … là anh …lỡ như …xa nó tận 2 thế giới… nó biết phải làm sao…
Không đâu… là do nó suy nghĩ quá nhiều mà thôi, anh rồi sẽ không sao…
Bất giác lí trí nó buộc mình vững vàng hơn… nó đứng dậy chạy ngay ra ngôi nhà đó, bên ngoài trời đã mưa từ khi nào vậy?
Có lẽ nào… ông trời ơi, ông thích trêu người đến thế….
Anh ấy sẽ không sao, không sao đâu – nó biết có lẽ đây chỉ là tự an ủi mình, nhưng nó phải ôm hi vọng như vậy, nếu không, nó sợ mình chưa tìm ra anh đã gục ngã mất rồi….
Hi vọng vì tình yêu là màu xanh.
“Ầm”
Tiếng sét vang dội cả một vùng trời, nó sợ sét lắm, sao hôm nay lại chẳng biết sợ là gì… đôi chân đó nó vẫn chạy…
Nó sợ mất anh hơn là sợ sét đánh trúng mình, thà rằng cứ bắt nó đau còn tốt hơn…
Từ lâu đài đó chạy xuống đường lớn cũng mất cả giờ đồng hồ, hai bên đường dường như toàn là cây to chúng có thể đổ xuống đè chết nó bất cứ khi nào… nhưng nó vẫn không sợ, mưa ngày càng lớn, gió thổi mạnh hơn, nước từ trên cao cứ tuông xuống làm nó mấy lần trượt chân chảy theo dòng nước kia, nhưng vì hắn mà nó vẫn cố đứng dậy để chạy đi tiếp…
Tuy vậy, người nó đã run rẫy cả lên vừa vì lạnh rét vừa sợ cảm giác mất hắn, nó đã cầu nguyện, cầu nguyện rất nhiều…
Kí ức một lần nữa lại ùa về ….
-“Em có thích không?”
-“Từ nay nó sẽ là thiên đường của chúng ta”
-“Em định cho nó ngủ chung à?”
-“Vậy còn anh?”
-“Được anh sẽ xuống đất ngủ luôn”
……….
………
-“Em biết tối qua cục đá còn dặn anh thế nào không?”
-“Cục đá bảo anh mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi tối anh phải thơm lên má cục đá vài phát nữa đấy…”
-“Được, cô đi mà yêu người khác”
-“Bây giờ có còn muốn yêu người khác nữa không?”
-“Em chắc?”
-“Cục đá yêu ai nhất”
…………..
-“Em không tha thứ cho anh một lần nào nữa sao?”
-“Anh xin lỗi, tất cả là do anh”
………….
…………
-“Em chẳng ngoan tí nào cả”
-“Từ nãy giờ em đã nói gì đâu”
-“Đâu đợi em nói đâu bà xã, em là đang không ngoan”
-“Em không ngoan khi nào chứ, ôm chồng em thôi mà, ai bảo em không ngoan em quánh cho vỡ mặt nhá”
-“Là anh nói”
-“Là anh thì…”
-“Thì sao bà xã?”
-“Thì tha cho anh đó”
-“Đồ ngốc này… chút nữa về không cần em tha đâu nhá”
………….
…………
-“Em… lạ lắm nhé”
-“Lạ cái chi ạ?”
-“Em ngọt ngào lắm nhá”
-“Em…”
-“Em sao?”
-“Em … em biết cả rồi, anh không giấu em được nữa đâu”
-“Giấu em chuyện gì? Anh có sao?”
-“Cái hộp… cái hộp trong đó em đã thấy hết rồi”
-“Sao anh lại giấu em?”
-“Anh không giấu em, chỉ là… anh chưa muốn nói thôi, vì anh muốn em tự chủ động tha thứ cho anh. Anh là người có lỗi”
-“Nhưng, nhỡ hôm nay em không phát hiện thì phải làm sao?”
-“Thì ngày khác em sẽ thấy nó”
-“Nhỡ ngày khác em không thấy nó luôn thì sao”
-“Thì ngày… đồ ngốc nhà cô”
…………
Giọng nói đó từ nay không còn được nghe nữa sao? Những lần mắng yêu đó không còn nữa sao? Bảo Khánh … không có anh… em biết sống sao đây? Sao không mang em đi theo anh, anh đã hứa sẽ bảo vệ em suốt cả cuộc đời mà… sao không giữ lời … hức…
Con tim nó đau … đau hơn cả bị đâm từng nhát… trong cơn mưa dữ dội kia nó chạy đi tìm người chồng yêu quý……
………….
………….
Phòng giám đốc…
-“Anh nghỉ ngơi đi cũng gần khuya rồi ạ” –cô thư kí cầm trên tay sấp tài liệu nhìn về hướng giám đốc đang ngồi…
-“Đã 5 giờ chưa?” –hắn vẫn cắm đầu vào kí mấy bản tài liệu
-“Dạ, gần 8 giờ rồi thưa giám đốc”
-“CÁI GÌ”
Hắn làm mà quên luôn giờ giấc, cứ tưởng còn sớm cố làm cho xong để vài ngày sau ở nhà bên vợ…
Ai đó cuống cả lên…
-“Cô giúp tôi dọn dẹp chỗ này tôi phải về nhà, vợ tôi đang đợi cơm”
-“Nhưng ngoài trời đang mưa rất lớn thưa giám đốc, anh không về được đâu”
-“Ừ, vậy cô ra ngoài trước đi”
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm hắn nhìn ra bên ngoài….
Ngoài trời gió thổi ngày càng mạnh hơn, sấm chớm cứ vang ầm lên, trong lòng bồn chồn hắn có cảm giác bất an, lấy điện thoại gọi về nhà nhưng mãi mà vợ vẫn không bắt máy… cảm giác lo lắng dâng lên …
Sao lại không bắt máy? Bà xã của anh em đang làm gì vậy?
Lo lắng … lo lắng rồi lại lo lắng vậy là hắn lấy áo khoác định đi về với vợ mặc cho mưa gió dữ dội ngoài kia…
“Cạch”
Ai lại vào mà không gõ cửa thế kia, hắn quay đầu nhìn lại…
Là… là vợ hắn sao? Chi Lan làm gì ở đây giờ này? Người ướt sũng hết cả rồi…
Hắn lo lắng cộng với cái tức giận vì ngoài trời đang mưa mà nó lại đến đó vậy là có người chạy đến bên cạnh nó giận dữ mắng cho một trận…
-“Em đi đâu giờ này thế hả? Ngoài trời mưa to thế em có điên không mà tới đây? Em đúng là hết thuốc chữa mà, yêu người như em tôi điên mất”
Là anh – Bảo Khánh mà, anh vẫn không sao? Đúng là anh bằng da bằng thịt rồi… nhưng sao, mình lại chạy đến đây? Lúc nãy chẳng phải người kia bảo anh đang ở bệnh viện sao?
Trên đường đi nó chỉ biết chạy mà chẳng biết mình đã đến K&L từ lúc nào nhưng cũng may mọi chuyện đã không sao rồi…
Nó vẫn im lặng nhìn hắn, mặt trắng bệch lúc nãy lại còn xanh xao hơn, nhìn thấy hắn nó vui đến nỗi như từ dưới địa ngục mới lên…
Mặc cho ai đó mắng chưởi, nó bất chấp ôm chầm lấy người kia, nhất quyết không buông ra…
-“Em sao vậy? Có chuyện gì nói cho anh nghe” – hắn vòng tay qua eo ôm chặt lấy nó, dù có chút khó hiểu
-“…”
Không trả lời nó vẫn ôm chặt người yêu…
-“Em, sao thế”
Nó chỉ lắc đầu, cả người dính chặt vào hắn… cứ như sợ rằng nếu như nó buông hắn ra một chút thôi thì hắn sẽ biến mất.
Hắn cũng chẳng ép nó nói ra được gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu cô vợ ngốc rồi bế nhẹ nó vào phòng tắm….
Một lúc sau hắn bế cô vợ trẻ ra ngoài, nó chỉ quắn trên người một cái khăn tắm, đặt nó lên giường phủ cái chăn kín người nó lại, hạ nhiệt độ xuống, người nó bây giờ nóng ran… hắn lo lắng biết nhường nào, nhưng giờ này không thể ra ngoài được vì trời vẫn đang mưa to…
Từ lúc nãy cho đến giờ nó vẫn ôm người kia cứng ngắc…
-“Bây giờ thì nói cho anh nghe đã có chuyện gì xảy ra được chưa”
-“…”
-“Bà xã…”
-“…”
-“…”
-“Anh là đồ đáng ghét nhất trên đời, lúc nãy anh biết tôi sợ tới mức nào không hả?… hức… hức tôi sợ sẽ không được gặp anh nữa, tôi sợ lắm anh biết không, chết bầm nhà anh”
Nó đánh thùm thụp vào hắn, cứ mắng cứ khóc như vậy làm người kia đau lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nó, ôm chặt nó hơn mặc cho cái tay không yên phận kia cứ đánh mình…
-“Cũng may là em không sao”
-“…”
-“Lúc nãy… có người… bảo em anh bị tai nạn… em sợ lắm”
-“Chắc họ nhầm số thôi anh có làm sao đâu, em ngốc, tại sao lúc đó em không gọi cho anh”
-“Em… không nhớ”
-“Vậy em đi tới đây bằng gì?”
-“Em… chạy bộ”
-“Cái gì? Dương Nguyệt Chi Lan… em điên hả? Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Ít nhất cũng phải gọi xe để mà tới đây chứ”
-“Lúc đó em thật sự không biết làm sao hết… em … em sợ lắm”
-“Nếu em có gì anh phải làm sao đây”
Hắn nghe như chết điếng, chỉ một chút nữa thôi là có thể cả cuộc đời còn lại của mình không thể nào nhìn thấy nó nữa…
Bây giờ hắn mới hiểu cảm giác mà vợ mình vừa trãi qua, sợ cảm giác xa người mình thương yêu là sao, sợ mất nó, hắn siết tay chặt hơn, mắt đã đỏ hoe…
-“Bà xã anh hát cho em nghe nha”
-“Dạ”
Em là bầu trời…
Em là đại dương rộng lớn
Anh … chỉ là một hạt cát nhỏ
Nhỏ đến mức em không nhìn thấy
Em là tình yêu…
Em là biển cả
Anh … chỉ là một thằng ngốc
Một thằng ngốc trong mắt em
Nhưng em yêu dấu hỡi
Dù anh có ra sao
Anh vẫn là một thằng ngốc yêu em
Yêu em nhất cuộc đời
Dù anh có ra sao
Anh vẫn có một vòng tay rộng lớn
Đủ để bảo vệ em
Em yêu dấu ơi
Em yêu dấu hỡi
Em là tất cả, tất cả cuộc đời anh
Bài hát này… không phải bài hát không tên sao? Sao anh ấy…?
Ánh mắt khó hiểu ngước lên nhìn hắn, hắn hiểu được ý vợ mình liền bẹo mũi người kia…
-“Em nghe rõ nè …Anh …Yêu …Em”
-“Anh…”
Nó cảm động đến phát khóc rồi này, mỉm cười trong nước mắt, giả vờ hờn dõi…
-“Anh nhé, em cũng nói cho anh nghe nè Em …Sẽ …Cưới ..Anh ngay ngày mai”
Có người bật cười trước cái giọng điệu trẻ con đó…
-“Được … được ngay ngày mai nhá”
-“Sau này đi đâu anh cũng phải dắt em theo”
-“Được rồi, sau này anh túm em lại rồi bỏ vào túi quần”
-“Túi quần á? Không, ghê lắm, túi áo thôi”
-“Bà xã anh ngốc quá”
Nói rồi có người cuối xuống hôn lên cánh môi mềm mại bên dưới, nhẹ nhàng đi sâu vào bên trong, người kia nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn đó… họ trao tất cả hơi thở cho nhau, một nụ hôn sâu nụ hôn mãnh liệt, để chứng minh cho tình yêu của nhau bao năm qua, tất cả sóng gió như cơn mưa ngoài kia, cuồng quét dữ dội và rồi hết mưa trời lại sáng…
Cánh môi của nó cũng bị hắn cắn yêu một phát, ai đó luồng vào chăn kéo cái khăn tắm ra, có người chu môi chau mày…
-“Ba đã dặn không được ăn cơm trước kẻng đâu”
-“Ăn trước ăn sau gì cũng là anh ăn thôi mà”
-“Anh… đúng là…”
-“Em … đúng là..”
-“Anh…”
Ngoài trời mưa bão cũng không ngăn được tình yêu của họ, trên chiếc giường nhỏ nhỏ có 2 người yêu nhau, họ trao cho nhau là tình nồng, là hơi thở, là chung một nhịp đập của trái tim…
Anh sẽ vượt qua đại dương rộng lớn để tìm em, leo lên đỉnh núi cao nhất để được ở bên cạnh em
Dù anh có ở muôn trùng cách trở thì với em anh mãi mãi ở trong trái tim này, và bởi vì em yêu anh nhiều lắm…
………………
Safial….
-“Em thích cái này hơn anh chọn đồ xấu quá à ông xã ơi” –nó đang chọn một bộ vest cho hắn…
-“Nhưng màu đó anh đâu có thích đâu bà xã”
-“Nhưng em thích”
-“Anh…”
-“Thôi được anh lấy bộ nào anh thích đi em không ‘cưới’ anh nữa”
-“Vậy lấy bộ nào bà xã anh thích đi, anh mặc gì cũng được mà”
Nó vẫn thế vẫn bày hết trò này đến trò khác quậy tưng bừng cái người kia… nhưng lần nào anh cũng nhịn nó à… đúng là chồng hâm nhất trên đời… vợ yêu chồng nhất quả đất…
Vợ hâm, anh có thể vì em làm tất cả mọi thứ nhưng cuộc đời này anh sẽ không bao giờ buông tay em ra một lần nào nữa đâu, nhớ nhé… em yêu.
…………..
………….
Một mùa mưa đã qua, mùa nắng trở về, lá vàng trên những góc sân nhỏ, những tiếng trẻ con ríu rít đi nhặt lá vàng gối lại thành những chiếc quạt mát buổi ban trưa…
Xa xa có những bô cụ đi theo sau đôi cô dâu chú rễ, họ cười tít cả mắt, tay choàng tay nhau…
Cô dâu hiền hạnh phúc thủ thỉ vào tai chú rể
-“Từ ngày hôm nay em mãi mãi là của anh”
-“Trước giờ em vẫn là của anh mà, đồ ngốc”
-“Anh chê ai ngốc thế hả, tôi cóc lấy anh nữa”
-“Giờ này mà còn không lấy nữa hả, có muốn anh phạt em ngay tại đây không hả?”
-“Anh dám? Ở đây có đủ mọi người em thách anh dám ăn hiếp em…ưmmmm”
Chẳng thèm đợi cô dâu nói xong, chú rể đã quay qua hôn cho người kia một phát, mọi người ở đó lại có phim tình cảm để xem, có lẽ đây là cặp đôi thú vị nhất từ trước đến nay… chẳng ai lại hôn cô dâu giữa đường như chú rể nhà này cả…
Họ cười thích thú, đến lúc chú rể buông cô dâu ra cũng là lúc bọn nhỏ thảy hoa giấy đầy khắp nơi, những cánh hoa vương vãi trên mái tóc của họ… đẹp lung linh.
Hạnh phúc không ở đâu xa, hạnh phúc là ở quanh ta…
-“Thảy hoa đi Chi Lan”
-“Thảy nhanh đi em”
Mọi người đang nhốn nháo đợi nó thảy bó hoa cưới lên, và phút chốc bó hoa ấy rơi vào tay người con gái đang chen giữa đám đông, không ai khác là Nhật Hạ…
Cuối cùng qua bao nhiêu sóng gió, cả một thời sinh viên, hai người yêu nhau họ vẫn đến được với nhau… sau bao nhiêu mất mác và tổn thương họ mới thấy sự quan trọng của nhau là như thế nào…
*** HẾT ***
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó… cũng là lúc nó không còn sức lực để đứng vững, đôi chân nhỏ nhoi đã ngã quỵ từ lúc nào, vô lực nó dựa lưng vào bức tường lạnh như băng kia, bàn tay nắm chặt điện thoại dần dần trở nên trắng bệch chứng tỏ sức lực trên mấy ngón tay của nó đã không còn nữa…
Cảm giác lúc này đưa nó trở về một ngày mưa của 3 năm trước… một cảm giác không an toàn ập đến…
Nó sợ… sợ cảm giác xa anh, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì phải làm sao… làm sao?
Anh không còn quan tâm đến nó nữa sao?
Sao có thể?
Nó không tin đâu…
Sau này ai sẽ phạt nó mỗi ngày…
Sao anh lại nỡ mang trái tim nó đi như vậy, nó đau buốt, đau thấu trời xanh…
Nó khóc… khóc trong đau nhói…
Lúc trước là anh xa nó nửa vòng trái đất, hôm nay là anh … là anh …lỡ như …xa nó tận 2 thế giới… nó biết phải làm sao…
Không đâu… là do nó suy nghĩ quá nhiều mà thôi, anh rồi sẽ không sao…
Bất giác lí trí nó buộc mình vững vàng hơn… nó đứng dậy chạy ngay ra ngôi nhà đó, bên ngoài trời đã mưa từ khi nào vậy?
Có lẽ nào… ông trời ơi, ông thích trêu người đến thế….
Anh ấy sẽ không sao, không sao đâu – nó biết có lẽ đây chỉ là tự an ủi mình, nhưng nó phải ôm hi vọng như vậy, nếu không, nó sợ mình chưa tìm ra anh đã gục ngã mất rồi….
Hi vọng vì tình yêu là màu xanh.
“Ầm”
Tiếng sét vang dội cả một vùng trời, nó sợ sét lắm, sao hôm nay lại chẳng biết sợ là gì… đôi chân đó nó vẫn chạy…
Nó sợ mất anh hơn là sợ sét đánh trúng mình, thà rằng cứ bắt nó đau còn tốt hơn…
Từ lâu đài đó chạy xuống đường lớn cũng mất cả giờ đồng hồ, hai bên đường dường như toàn là cây to chúng có thể đổ xuống đè chết nó bất cứ khi nào… nhưng nó vẫn không sợ, mưa ngày càng lớn, gió thổi mạnh hơn, nước từ trên cao cứ tuông xuống làm nó mấy lần trượt chân chảy theo dòng nước kia, nhưng vì hắn mà nó vẫn cố đứng dậy để chạy đi tiếp…
Tuy vậy, người nó đã run rẫy cả lên vừa vì lạnh rét vừa sợ cảm giác mất hắn, nó đã cầu nguyện, cầu nguyện rất nhiều…
Kí ức một lần nữa lại ùa về ….
-“Em có thích không?”
-“Từ nay nó sẽ là thiên đường của chúng ta”
-“Em định cho nó ngủ chung à?”
-“Vậy còn anh?”
-“Được anh sẽ xuống đất ngủ luôn”
……….
………
-“Em biết tối qua cục đá còn dặn anh thế nào không?”
-“Cục đá bảo anh mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi tối anh phải thơm lên má cục đá vài phát nữa đấy…”
-“Được, cô đi mà yêu người khác”
-“Bây giờ có còn muốn yêu người khác nữa không?”
-“Em chắc?”
-“Cục đá yêu ai nhất”
…………..
-“Em không tha thứ cho anh một lần nào nữa sao?”
-“Anh xin lỗi, tất cả là do anh”
………….
…………
-“Em chẳng ngoan tí nào cả”
-“Từ nãy giờ em đã nói gì đâu”
-“Đâu đợi em nói đâu bà xã, em là đang không ngoan”
-“Em không ngoan khi nào chứ, ôm chồng em thôi mà, ai bảo em không ngoan em quánh cho vỡ mặt nhá”
-“Là anh nói”
-“Là anh thì…”
-“Thì sao bà xã?”
-“Thì tha cho anh đó”
-“Đồ ngốc này… chút nữa về không cần em tha đâu nhá”
………….
…………
-“Em… lạ lắm nhé”
-“Lạ cái chi ạ?”
-“Em ngọt ngào lắm nhá”
-“Em…”
-“Em sao?”
-“Em … em biết cả rồi, anh không giấu em được nữa đâu”
-“Giấu em chuyện gì? Anh có sao?”
-“Cái hộp… cái hộp trong đó em đã thấy hết rồi”
-“Sao anh lại giấu em?”
-“Anh không giấu em, chỉ là… anh chưa muốn nói thôi, vì anh muốn em tự chủ động tha thứ cho anh. Anh là người có lỗi”
-“Nhưng, nhỡ hôm nay em không phát hiện thì phải làm sao?”
-“Thì ngày khác em sẽ thấy nó”
-“Nhỡ ngày khác em không thấy nó luôn thì sao”
-“Thì ngày… đồ ngốc nhà cô”
…………
Giọng nói đó từ nay không còn được nghe nữa sao? Những lần mắng yêu đó không còn nữa sao? Bảo Khánh … không có anh… em biết sống sao đây? Sao không mang em đi theo anh, anh đã hứa sẽ bảo vệ em suốt cả cuộc đời mà… sao không giữ lời … hức…
Con tim nó đau … đau hơn cả bị đâm từng nhát… trong cơn mưa dữ dội kia nó chạy đi tìm người chồng yêu quý……
………….
………….
Phòng giám đốc…
-“Anh nghỉ ngơi đi cũng gần khuya rồi ạ” –cô thư kí cầm trên tay sấp tài liệu nhìn về hướng giám đốc đang ngồi…
-“Đã 5 giờ chưa?” –hắn vẫn cắm đầu vào kí mấy bản tài liệu
-“Dạ, gần 8 giờ rồi thưa giám đốc”
-“CÁI GÌ”
Hắn làm mà quên luôn giờ giấc, cứ tưởng còn sớm cố làm cho xong để vài ngày sau ở nhà bên vợ…
Ai đó cuống cả lên…
-“Cô giúp tôi dọn dẹp chỗ này tôi phải về nhà, vợ tôi đang đợi cơm”
-“Nhưng ngoài trời đang mưa rất lớn thưa giám đốc, anh không về được đâu”
-“Ừ, vậy cô ra ngoài trước đi”
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm hắn nhìn ra bên ngoài….
Ngoài trời gió thổi ngày càng mạnh hơn, sấm chớm cứ vang ầm lên, trong lòng bồn chồn hắn có cảm giác bất an, lấy điện thoại gọi về nhà nhưng mãi mà vợ vẫn không bắt máy… cảm giác lo lắng dâng lên …
Sao lại không bắt máy? Bà xã của anh em đang làm gì vậy?
Lo lắng … lo lắng rồi lại lo lắng vậy là hắn lấy áo khoác định đi về với vợ mặc cho mưa gió dữ dội ngoài kia…
“Cạch”
Ai lại vào mà không gõ cửa thế kia, hắn quay đầu nhìn lại…
Là… là vợ hắn sao? Chi Lan làm gì ở đây giờ này? Người ướt sũng hết cả rồi…
Hắn lo lắng cộng với cái tức giận vì ngoài trời đang mưa mà nó lại đến đó vậy là có người chạy đến bên cạnh nó giận dữ mắng cho một trận…
-“Em đi đâu giờ này thế hả? Ngoài trời mưa to thế em có điên không mà tới đây? Em đúng là hết thuốc chữa mà, yêu người như em tôi điên mất”
Là anh – Bảo Khánh mà, anh vẫn không sao? Đúng là anh bằng da bằng thịt rồi… nhưng sao, mình lại chạy đến đây? Lúc nãy chẳng phải người kia bảo anh đang ở bệnh viện sao?
Trên đường đi nó chỉ biết chạy mà chẳng biết mình đã đến K&L từ lúc nào nhưng cũng may mọi chuyện đã không sao rồi…
Nó vẫn im lặng nhìn hắn, mặt trắng bệch lúc nãy lại còn xanh xao hơn, nhìn thấy hắn nó vui đến nỗi như từ dưới địa ngục mới lên…
Mặc cho ai đó mắng chưởi, nó bất chấp ôm chầm lấy người kia, nhất quyết không buông ra…
-“Em sao vậy? Có chuyện gì nói cho anh nghe” – hắn vòng tay qua eo ôm chặt lấy nó, dù có chút khó hiểu
-“…”
Không trả lời nó vẫn ôm chặt người yêu…
-“Em, sao thế”
Nó chỉ lắc đầu, cả người dính chặt vào hắn… cứ như sợ rằng nếu như nó buông hắn ra một chút thôi thì hắn sẽ biến mất.
Hắn cũng chẳng ép nó nói ra được gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu cô vợ ngốc rồi bế nhẹ nó vào phòng tắm….
Một lúc sau hắn bế cô vợ trẻ ra ngoài, nó chỉ quắn trên người một cái khăn tắm, đặt nó lên giường phủ cái chăn kín người nó lại, hạ nhiệt độ xuống, người nó bây giờ nóng ran… hắn lo lắng biết nhường nào, nhưng giờ này không thể ra ngoài được vì trời vẫn đang mưa to…
Từ lúc nãy cho đến giờ nó vẫn ôm người kia cứng ngắc…
-“Bây giờ thì nói cho anh nghe đã có chuyện gì xảy ra được chưa”
-“…”
-“Bà xã…”
-“…”
-“…”
-“Anh là đồ đáng ghét nhất trên đời, lúc nãy anh biết tôi sợ tới mức nào không hả?… hức… hức tôi sợ sẽ không được gặp anh nữa, tôi sợ lắm anh biết không, chết bầm nhà anh”
Nó đánh thùm thụp vào hắn, cứ mắng cứ khóc như vậy làm người kia đau lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nó, ôm chặt nó hơn mặc cho cái tay không yên phận kia cứ đánh mình…
-“Cũng may là em không sao”
-“…”
-“Lúc nãy… có người… bảo em anh bị tai nạn… em sợ lắm”
-“Chắc họ nhầm số thôi anh có làm sao đâu, em ngốc, tại sao lúc đó em không gọi cho anh”
-“Em… không nhớ”
-“Vậy em đi tới đây bằng gì?”
-“Em… chạy bộ”
-“Cái gì? Dương Nguyệt Chi Lan… em điên hả? Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Ít nhất cũng phải gọi xe để mà tới đây chứ”
-“Lúc đó em thật sự không biết làm sao hết… em … em sợ lắm”
-“Nếu em có gì anh phải làm sao đây”
Hắn nghe như chết điếng, chỉ một chút nữa thôi là có thể cả cuộc đời còn lại của mình không thể nào nhìn thấy nó nữa…
Bây giờ hắn mới hiểu cảm giác mà vợ mình vừa trãi qua, sợ cảm giác xa người mình thương yêu là sao, sợ mất nó, hắn siết tay chặt hơn, mắt đã đỏ hoe…
-“Bà xã anh hát cho em nghe nha”
-“Dạ”
Em là bầu trời…
Em là đại dương rộng lớn
Anh … chỉ là một hạt cát nhỏ
Nhỏ đến mức em không nhìn thấy
Em là tình yêu…
Em là biển cả
Anh … chỉ là một thằng ngốc
Một thằng ngốc trong mắt em
Nhưng em yêu dấu hỡi
Dù anh có ra sao
Anh vẫn là một thằng ngốc yêu em
Yêu em nhất cuộc đời
Dù anh có ra sao
Anh vẫn có một vòng tay rộng lớn
Đủ để bảo vệ em
Em yêu dấu ơi
Em yêu dấu hỡi
Em là tất cả, tất cả cuộc đời anh
Bài hát này… không phải bài hát không tên sao? Sao anh ấy…?
Ánh mắt khó hiểu ngước lên nhìn hắn, hắn hiểu được ý vợ mình liền bẹo mũi người kia…
-“Em nghe rõ nè …Anh …Yêu …Em”
-“Anh…”
Nó cảm động đến phát khóc rồi này, mỉm cười trong nước mắt, giả vờ hờn dõi…
-“Anh nhé, em cũng nói cho anh nghe nè Em …Sẽ …Cưới ..Anh ngay ngày mai”
Có người bật cười trước cái giọng điệu trẻ con đó…
-“Được … được ngay ngày mai nhá”
-“Sau này đi đâu anh cũng phải dắt em theo”
-“Được rồi, sau này anh túm em lại rồi bỏ vào túi quần”
-“Túi quần á? Không, ghê lắm, túi áo thôi”
-“Bà xã anh ngốc quá”
Nói rồi có người cuối xuống hôn lên cánh môi mềm mại bên dưới, nhẹ nhàng đi sâu vào bên trong, người kia nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn đó… họ trao tất cả hơi thở cho nhau, một nụ hôn sâu nụ hôn mãnh liệt, để chứng minh cho tình yêu của nhau bao năm qua, tất cả sóng gió như cơn mưa ngoài kia, cuồng quét dữ dội và rồi hết mưa trời lại sáng…
Cánh môi của nó cũng bị hắn cắn yêu một phát, ai đó luồng vào chăn kéo cái khăn tắm ra, có người chu môi chau mày…
-“Ba đã dặn không được ăn cơm trước kẻng đâu”
-“Ăn trước ăn sau gì cũng là anh ăn thôi mà”
-“Anh… đúng là…”
-“Em … đúng là..”
-“Anh…”
Ngoài trời mưa bão cũng không ngăn được tình yêu của họ, trên chiếc giường nhỏ nhỏ có 2 người yêu nhau, họ trao cho nhau là tình nồng, là hơi thở, là chung một nhịp đập của trái tim…
Anh sẽ vượt qua đại dương rộng lớn để tìm em, leo lên đỉnh núi cao nhất để được ở bên cạnh em
Dù anh có ở muôn trùng cách trở thì với em anh mãi mãi ở trong trái tim này, và bởi vì em yêu anh nhiều lắm…
………………
Safial….
-“Em thích cái này hơn anh chọn đồ xấu quá à ông xã ơi” –nó đang chọn một bộ vest cho hắn…
-“Nhưng màu đó anh đâu có thích đâu bà xã”
-“Nhưng em thích”
-“Anh…”
-“Thôi được anh lấy bộ nào anh thích đi em không ‘cưới’ anh nữa”
-“Vậy lấy bộ nào bà xã anh thích đi, anh mặc gì cũng được mà”
Nó vẫn thế vẫn bày hết trò này đến trò khác quậy tưng bừng cái người kia… nhưng lần nào anh cũng nhịn nó à… đúng là chồng hâm nhất trên đời… vợ yêu chồng nhất quả đất…
Vợ hâm, anh có thể vì em làm tất cả mọi thứ nhưng cuộc đời này anh sẽ không bao giờ buông tay em ra một lần nào nữa đâu, nhớ nhé… em yêu.
…………..
………….
Một mùa mưa đã qua, mùa nắng trở về, lá vàng trên những góc sân nhỏ, những tiếng trẻ con ríu rít đi nhặt lá vàng gối lại thành những chiếc quạt mát buổi ban trưa…
Xa xa có những bô cụ đi theo sau đôi cô dâu chú rễ, họ cười tít cả mắt, tay choàng tay nhau…
Cô dâu hiền hạnh phúc thủ thỉ vào tai chú rể
-“Từ ngày hôm nay em mãi mãi là của anh”
-“Trước giờ em vẫn là của anh mà, đồ ngốc”
-“Anh chê ai ngốc thế hả, tôi cóc lấy anh nữa”
-“Giờ này mà còn không lấy nữa hả, có muốn anh phạt em ngay tại đây không hả?”
-“Anh dám? Ở đây có đủ mọi người em thách anh dám ăn hiếp em…ưmmmm”
Chẳng thèm đợi cô dâu nói xong, chú rể đã quay qua hôn cho người kia một phát, mọi người ở đó lại có phim tình cảm để xem, có lẽ đây là cặp đôi thú vị nhất từ trước đến nay… chẳng ai lại hôn cô dâu giữa đường như chú rể nhà này cả…
Họ cười thích thú, đến lúc chú rể buông cô dâu ra cũng là lúc bọn nhỏ thảy hoa giấy đầy khắp nơi, những cánh hoa vương vãi trên mái tóc của họ… đẹp lung linh.
Hạnh phúc không ở đâu xa, hạnh phúc là ở quanh ta…
-“Thảy hoa đi Chi Lan”
-“Thảy nhanh đi em”
Mọi người đang nhốn nháo đợi nó thảy bó hoa cưới lên, và phút chốc bó hoa ấy rơi vào tay người con gái đang chen giữa đám đông, không ai khác là Nhật Hạ…
Cuối cùng qua bao nhiêu sóng gió, cả một thời sinh viên, hai người yêu nhau họ vẫn đến được với nhau… sau bao nhiêu mất mác và tổn thương họ mới thấy sự quan trọng của nhau là như thế nào…
*** HẾT ***
/59
|