Le Ciné quán…
Hắn chọn một bàn ăn ngồi cạnh khung cửa sổ tầng 2, nó tự kéo ghế cho mình rồi ngồi vào đó, thẩn thờ nhìn ra ngoài trời…
-“Em muốn ăn gì?”
-“Gì cũng được”
-“Em dễ ăn từ khi nào vậy?”
-“Vậy anh lấy nhiều cua vào tôi chỉ thích món này”
-“Em… làm sao anh ăn được?”
-“Không ăn được thì ngồi đó nhìn bà ăn còn hỏi”
-“Em … khá lắm”
Hắn nhăn nhó nhìn người đối diện, ánh mắt có chút bực dọc nhưng rồi lại dùng một nụ cười thật ma quái nhất dành cho nó…
Người kia khó chịu hùng hổ quát lên…
-“Người đẹp không cần anh nhìn như vậy đâu”
-“Em tự tin quá rồi đó”
-“Thì đã sao, chết ai chứ”
-“Được… được em là đẹp nhất thế gian chịu chưa”
-“Anh trêu tôi”
-“Anh không trêu bà xã anh là đẹp nhất đẹp hơn bà phù thủy hôm nọ luôn nhá”
-“BẢO KHÁNH… anh dám…”
Có người giận dõi đứng dậy bỏ đi, hắn nhanh chóng xuống nước năn nỉ dữ dội…
-“Thôi cho anh xin… là anh sai, em ngoan ngồi xuống ăn cho xong cái đã”
-“Là tôi nể mặt anh năn nỉ đó nha”
-“Được… em muốn sao cũng được hết, là anh năn nỉ”
Cũng tại cái bụng của ai đó đói meo nên đành phụng phịu ngồi lại vào bàn ăn… nó phùng má nén cục tức giận xuống, quay mặt đi. Con cáo già kia mỉm cười chống tay lên cằm nhìn chằm chằm về phía cục đá trước mặt…
Nhân viên cũng đã dọn thức ăn ra, nó chăm chú thi hành nhiệm vụ của mình ‘ăn và ăn’ chẳng quan tâm đến con người đáng ghét kia…
-“Em ăn từ từ đã nào, ai giành ăn với em đâu”
-“…”
-“Chi Lan … em không nghe anh nói hả?”
-“…”
-“Chi Lan”
-“Đồ điên im đi tôi mắc ăn không thấy hả?”
Vợ to gan chưởi luôn cả chồng à? Được lắm, cô hãy đợi đấy… hắn nhìn nó ăn chẳng nói thêm lời nào…
Ai đó ăn no căng bụng lại quay sang vẫy tay gọi anh nhân viên đứng gần đó…
-“Cho tôi một ly kem chuối, lấy kem đừng lấy chuối”
-“HẢ?”- Cả hắn và anh nhân viên tròn xoe mắt nhìn giọng điệu của nó
-“Sao hả?”
-“Em làm khó anh chưa đủ sao? Giờ lại làm khó đến nhân viên ở đây nữa à?”
-“Tôi chỉ là thích ăn kem mà không thích ăn chuối thôi có gì mà khó với chả dễ”
-“Vậy thì lấy một ly kem”
-“Không… là kem chuối mà không lấy chuối”
-“Nhưng…” – anh nhân viên khó xử trước cách gọi món của vị khách này…
-“Anh vào lấy một ly kem chuối cho tôi” – hắn ra lệnh cho anh ta
-“Vâng”
-“Khoan, lấy kem không lấy chuối”
Nó giận dữ nhìn hắn, rõ ràng đang tìm cách phá nó mà, ai đó bực dọc đá mạnh vào chân người kia…
-“A… đau anh”
-“Chết luôn đi”
-“Đâu dễ vậy đâu bà xã, anh còn nhiệm vụ nuôi em cả đời mà”
-“…”
Nó như nhớ ra chuyện cần hỏi nên đành nhỏ nhẹ xuống giọng, ánh mắt vẫn còn đỏ rực vì tức…
-“Tại sao anh lại chuyển thành giám đốc K&L?”
-“Ba chuyển toàn bộ cổ phần cho anh”
-“Còn công ty trong Nam?”
-“Anh đã giao cho Ken quản lí”
-“Anh cũng lắm tiền của gớm”
-“Anh phấn đấu là vì em”
-“Tôi cóc cần những thứ đó như anh nghĩ”
Hắn đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang nó… những lời nói móc đó khiến hắn hiểu trái tim nó đang đau nhói, tất cả những gì xảy ra dù là trong quá khứ nhưng nó vẫn còn là một vết thương… là một vết thương ăn sâu vào trái tim nhỏ bé kia, cần có thời gian để chữa lành…
-“Anh xin lỗi”
-“…”
-“Kem của quí khách đây ạ. Chúc quí khách ngon miệng” – giọng nói của anh nhân viên làm cho cuộc trò chuyện của họ dừng lại, tay bê ly kem chuối mà lúc nãy hắn kêu đặt xuống bàn…
Hắn bước đến ngồi cạnh nó, nhẹ nhàng lấy kem đút vào miệng người yêu…
-“Tôi không ăn chuối”
-“Anh sẽ ăn chuối em ăn kem”
Hắn dịu dàng đến thế, đôi lúc cũng làm cho trái tim ai đó tan chảy… ánh mắt của nó có chút xót xa. Những giây phút dịu dàng này đôi lúc nó thấy mình chẳng kiên cường chút nào, nó đang rất cố gắng để đấu tranh với cảm xúc, với tình cảm của mình. Tất cả chỉ vì một chữ ‘đau’ ở tim, một chữ ‘hận’ trong lí trí…
Sau ly kem được định nghĩa là tình yêu của hắn thì nó được đưa về nhà an toàn, còn anh ta trở lại công ty để tiếp tục cho 2 cuộc họp tiếp theo vào buổi chiều…
………………………
Lâu đài cổ tích…
Nó đang chán nản ườn dài trên giường, chuyển hết kênh này sang kênh khác, lật hết sấp báo này sang sấp báo khác…
“Cạch”
Tiếng cửa phòng mở ra, giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên…
-“Bà xã, anh về rồi”
Nó ngước mắt lên nhìn –”Vẫn chưa hết giờ làm việc, anh làm giám đốc gương mẫu ở đâu vậy?”
Hắn cũng không thèm để ý đến câu nói đó, đi tới dứt khoát ôm chặt lấy cô vợ đáng yêu cho bằng được…
-“Anh nhớ em chết đi được”
Nhớ? Mới gặp lúc trưa mà? Tên này đúng là…
-“Buông ra… làm gì thế”
-“Không buông” – ai đó tranh thủ hôn lên má người kia một cái…
-“Đồ…”
-“Đồ gì?”
-“Đồ lưu manh trắng trợn”
-“Được anh là lưu manh… vậy thì…” – hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi người kia…
-“Ummmmm….” – nó không nói được gì, tức giận nhéo mạnh vào tai ai đó…
Hắn bị nhéo một phát rõ đau đành buông nó ra, liền nhíu mày nhăn nhó, bẹo mạnh vào mũi cái đứa cứng đầu kia…
-“Anh… thương tôi nhiều thế cơ à”
-“Đúng là rất nhiều đó bà xã”
Tiếng hắn êm dịu, khiến trái tim nó lại loạn nhịp… chỉ cần nhìn vào mắt hắn một chút… một chút thôi, có lẽ nó sẽ khóc mất…
Tình yêu mệt mỏi vậy sao? Trái tim nó đã có quá nhiều vết cứa đến nhường nào, liệu rằng tình yêu của hắn có đủ mạnh, đủ kiên nhẫn để giữ chặt nó một lần nữa không…
Cố lấy lại bình tĩnh nó nghĩ ngợi gì đó rồi mỉm cười -“Vậy thì tốt hôm nay tôi sẽ dạy anh làm một người chồng gương mẫu”
-“Là làm gì bà xã”
-“Quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặc đồ…”
-“Nhưng… nhà mình có giúp việc rồi cần gì…?”
-“Được anh không thích thì thôi… tùy anh”
Cứng cả họng, hắn đành chấp nhận ngay
-“Anh làm”
-“Là anh tự nguyện?”
-“Đúng”
-“Anh không được kêu than trong lúc làm?”
-“Được, anh hứa”
-“Ngoan lắm”
Có người đang chơi hắn đây mà, nhưng biết làm sao vì thương vợ yêu mà ngoan ngoãn nghe lời làm một người chồng đúng ‘chuẩn’, cũng chỉ là những việc cỏn con thôi mà…
-“Công việc đầu tiên anh phải làm là quét nhà” – nó giọng điệu chỉ huy
-“Nhưng… quét làm sao?”
-“Anh đúng là đại ngốc mà, quét nhà mà không biết…”
-“Em… mắng cho đã đi nhá, tất cả anh sẽ tính lãi để em trả từ từ…”
Tên chết toi… được đã vậy bà hành cho đã luôn…
-“Đây là cây chổi, anh cầm nó thế này nè rồi tự quánh vào đầu mình đi”
-“Cô giỏi lắm, đã vậy tôi cóc làm nữa”
-“Vậy thì tôi cũng cóc lấy người chồng dở hơi như anh nữa”
-“Em giỏi… được anh làm”
Nó cười tủm tỉm biết chắc thế nào cũng như thế này mà… rồi giả vờ tận tình dạy bảo cho kẻ ngốc kia…
-“Anh quét cho sạch vào”
-“Tại sao nhà có máy hút bụi mà anh phải quét bằng cái này”
-“Nói như anh thì tôi dạy làm gì”
-“Anh…”
-“Bây giờ anh có làm không?”
-“Có …. Anh làm”
Hắn nhăn mặt nhìn cây chổi trước mặt, thật tình mà nói công việc này chẳng dễ nuốt chút nào cả…
Loay hoay mãi một lúc người ấy mới cầm được cây chổi…
Thấy bộ dáng của hắn, ai đó ôm bụng cười ha hả…
-“Em đừng có nhìn anh cười mãi như vậy được không?”
-“Anh quét cái kiểu gì á? Dơ lại càng dơ thêm”
-“Đã sạch lắm rồi”
-“Ở đây còn dơ này”
-“…”
-“Khoan … anh đứng đó đợi tôi mở máy quay lên đã”
-“Hả? Em định làm gì?”
-“Quay lại khoảnh khắc tuyệt vời của giám đốc ạ… rồi anh tiếp tục làm đi”
-“Ê… đừng em”
Hình tượng giám đốc ‘bảnh trai’ giờ còn đâu
Đã vậy còn bị cô vợ ngốc ‘xỏ mũi’ dắt đi nữa chứ
Ai đó bực nhưng cũng thôi, dù gì cũng đã hứa với vợ nên hắn nhất định phải làm…
-“Anh đeo cái này vào” – nó cầm trên tay cái tạp dề đeo vào cho hắn
-“Sao lại đeo cái này? Anh quét nhà chứ có rửa chén đâu?”
-“Đeo vào để mỗi lần tôi dạy, anh há hốc miệng nước dãi chảy đầy”
-“Em … thật là quá đáng, anh có như vậy từ khi nào?”
-“Bảo đeo thì đeo vào, còn cãi”
Tức quá… bị vợ lợi dụng, nói xiên nói xỏ, móc họng nữa…
Ai đó tức, tức, tức…
Cuối cùng thì giám đốc cũng đã quét xong cái nhà bếp trong vòng 1 tiếng 36 phút…
-“Công việc tiếp theo là lau nhà”
-“Mệt quá à, cho anh nghỉ ngơi một chút đi”
-“Mới quét có chút mà đã mệt rồi, đàn ông kiểu gì thế”
-“Em…” -có người nói không lại tức sôi máu…
Lại móc họng người ta… hắn nhíu mày rồi xoăn tay áo chuẩn bị cho công việc tiếp theo…
-“Ở đây có 2 chai nước, 1 chai là nước rửa chén, 1 chai là nước lau nhà. Anh lấy 1 ít nước lau nhà rồi pha chút nước”
-“Nhưng chai nào là nước lau nhà”
Là nó cố tình gỡ toàn bộ nhãn của 2 chai này ra, với hắn chỉ còn cách chơi kiểu này mới thỏa mãn… con gái thời nay yêu chồng là phải hành chồng thế đấy…
-“Nhìn không biết sao?”
-“Không”
-“Ngốc quá, vậy thì ngửi nó đi… mùi nào giống mùi của anh thì lấy chai đó”
-“Hả!!!”
Trời. Cô vợ ngốc phân tích cái kiểu gì thế…
Sao có thể cho mùi của anh giống mùi nước lau nhà được chứ, người ta thơm thế này cơ mà…
Rõ ràng cố ý chọc giận người ta mà…
Hắn bậm môi ngậm ngùi…
Hắn chọn một bàn ăn ngồi cạnh khung cửa sổ tầng 2, nó tự kéo ghế cho mình rồi ngồi vào đó, thẩn thờ nhìn ra ngoài trời…
-“Em muốn ăn gì?”
-“Gì cũng được”
-“Em dễ ăn từ khi nào vậy?”
-“Vậy anh lấy nhiều cua vào tôi chỉ thích món này”
-“Em… làm sao anh ăn được?”
-“Không ăn được thì ngồi đó nhìn bà ăn còn hỏi”
-“Em … khá lắm”
Hắn nhăn nhó nhìn người đối diện, ánh mắt có chút bực dọc nhưng rồi lại dùng một nụ cười thật ma quái nhất dành cho nó…
Người kia khó chịu hùng hổ quát lên…
-“Người đẹp không cần anh nhìn như vậy đâu”
-“Em tự tin quá rồi đó”
-“Thì đã sao, chết ai chứ”
-“Được… được em là đẹp nhất thế gian chịu chưa”
-“Anh trêu tôi”
-“Anh không trêu bà xã anh là đẹp nhất đẹp hơn bà phù thủy hôm nọ luôn nhá”
-“BẢO KHÁNH… anh dám…”
Có người giận dõi đứng dậy bỏ đi, hắn nhanh chóng xuống nước năn nỉ dữ dội…
-“Thôi cho anh xin… là anh sai, em ngoan ngồi xuống ăn cho xong cái đã”
-“Là tôi nể mặt anh năn nỉ đó nha”
-“Được… em muốn sao cũng được hết, là anh năn nỉ”
Cũng tại cái bụng của ai đó đói meo nên đành phụng phịu ngồi lại vào bàn ăn… nó phùng má nén cục tức giận xuống, quay mặt đi. Con cáo già kia mỉm cười chống tay lên cằm nhìn chằm chằm về phía cục đá trước mặt…
Nhân viên cũng đã dọn thức ăn ra, nó chăm chú thi hành nhiệm vụ của mình ‘ăn và ăn’ chẳng quan tâm đến con người đáng ghét kia…
-“Em ăn từ từ đã nào, ai giành ăn với em đâu”
-“…”
-“Chi Lan … em không nghe anh nói hả?”
-“…”
-“Chi Lan”
-“Đồ điên im đi tôi mắc ăn không thấy hả?”
Vợ to gan chưởi luôn cả chồng à? Được lắm, cô hãy đợi đấy… hắn nhìn nó ăn chẳng nói thêm lời nào…
Ai đó ăn no căng bụng lại quay sang vẫy tay gọi anh nhân viên đứng gần đó…
-“Cho tôi một ly kem chuối, lấy kem đừng lấy chuối”
-“HẢ?”- Cả hắn và anh nhân viên tròn xoe mắt nhìn giọng điệu của nó
-“Sao hả?”
-“Em làm khó anh chưa đủ sao? Giờ lại làm khó đến nhân viên ở đây nữa à?”
-“Tôi chỉ là thích ăn kem mà không thích ăn chuối thôi có gì mà khó với chả dễ”
-“Vậy thì lấy một ly kem”
-“Không… là kem chuối mà không lấy chuối”
-“Nhưng…” – anh nhân viên khó xử trước cách gọi món của vị khách này…
-“Anh vào lấy một ly kem chuối cho tôi” – hắn ra lệnh cho anh ta
-“Vâng”
-“Khoan, lấy kem không lấy chuối”
Nó giận dữ nhìn hắn, rõ ràng đang tìm cách phá nó mà, ai đó bực dọc đá mạnh vào chân người kia…
-“A… đau anh”
-“Chết luôn đi”
-“Đâu dễ vậy đâu bà xã, anh còn nhiệm vụ nuôi em cả đời mà”
-“…”
Nó như nhớ ra chuyện cần hỏi nên đành nhỏ nhẹ xuống giọng, ánh mắt vẫn còn đỏ rực vì tức…
-“Tại sao anh lại chuyển thành giám đốc K&L?”
-“Ba chuyển toàn bộ cổ phần cho anh”
-“Còn công ty trong Nam?”
-“Anh đã giao cho Ken quản lí”
-“Anh cũng lắm tiền của gớm”
-“Anh phấn đấu là vì em”
-“Tôi cóc cần những thứ đó như anh nghĩ”
Hắn đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang nó… những lời nói móc đó khiến hắn hiểu trái tim nó đang đau nhói, tất cả những gì xảy ra dù là trong quá khứ nhưng nó vẫn còn là một vết thương… là một vết thương ăn sâu vào trái tim nhỏ bé kia, cần có thời gian để chữa lành…
-“Anh xin lỗi”
-“…”
-“Kem của quí khách đây ạ. Chúc quí khách ngon miệng” – giọng nói của anh nhân viên làm cho cuộc trò chuyện của họ dừng lại, tay bê ly kem chuối mà lúc nãy hắn kêu đặt xuống bàn…
Hắn bước đến ngồi cạnh nó, nhẹ nhàng lấy kem đút vào miệng người yêu…
-“Tôi không ăn chuối”
-“Anh sẽ ăn chuối em ăn kem”
Hắn dịu dàng đến thế, đôi lúc cũng làm cho trái tim ai đó tan chảy… ánh mắt của nó có chút xót xa. Những giây phút dịu dàng này đôi lúc nó thấy mình chẳng kiên cường chút nào, nó đang rất cố gắng để đấu tranh với cảm xúc, với tình cảm của mình. Tất cả chỉ vì một chữ ‘đau’ ở tim, một chữ ‘hận’ trong lí trí…
Sau ly kem được định nghĩa là tình yêu của hắn thì nó được đưa về nhà an toàn, còn anh ta trở lại công ty để tiếp tục cho 2 cuộc họp tiếp theo vào buổi chiều…
………………………
Lâu đài cổ tích…
Nó đang chán nản ườn dài trên giường, chuyển hết kênh này sang kênh khác, lật hết sấp báo này sang sấp báo khác…
“Cạch”
Tiếng cửa phòng mở ra, giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên…
-“Bà xã, anh về rồi”
Nó ngước mắt lên nhìn –”Vẫn chưa hết giờ làm việc, anh làm giám đốc gương mẫu ở đâu vậy?”
Hắn cũng không thèm để ý đến câu nói đó, đi tới dứt khoát ôm chặt lấy cô vợ đáng yêu cho bằng được…
-“Anh nhớ em chết đi được”
Nhớ? Mới gặp lúc trưa mà? Tên này đúng là…
-“Buông ra… làm gì thế”
-“Không buông” – ai đó tranh thủ hôn lên má người kia một cái…
-“Đồ…”
-“Đồ gì?”
-“Đồ lưu manh trắng trợn”
-“Được anh là lưu manh… vậy thì…” – hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi người kia…
-“Ummmmm….” – nó không nói được gì, tức giận nhéo mạnh vào tai ai đó…
Hắn bị nhéo một phát rõ đau đành buông nó ra, liền nhíu mày nhăn nhó, bẹo mạnh vào mũi cái đứa cứng đầu kia…
-“Anh… thương tôi nhiều thế cơ à”
-“Đúng là rất nhiều đó bà xã”
Tiếng hắn êm dịu, khiến trái tim nó lại loạn nhịp… chỉ cần nhìn vào mắt hắn một chút… một chút thôi, có lẽ nó sẽ khóc mất…
Tình yêu mệt mỏi vậy sao? Trái tim nó đã có quá nhiều vết cứa đến nhường nào, liệu rằng tình yêu của hắn có đủ mạnh, đủ kiên nhẫn để giữ chặt nó một lần nữa không…
Cố lấy lại bình tĩnh nó nghĩ ngợi gì đó rồi mỉm cười -“Vậy thì tốt hôm nay tôi sẽ dạy anh làm một người chồng gương mẫu”
-“Là làm gì bà xã”
-“Quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặc đồ…”
-“Nhưng… nhà mình có giúp việc rồi cần gì…?”
-“Được anh không thích thì thôi… tùy anh”
Cứng cả họng, hắn đành chấp nhận ngay
-“Anh làm”
-“Là anh tự nguyện?”
-“Đúng”
-“Anh không được kêu than trong lúc làm?”
-“Được, anh hứa”
-“Ngoan lắm”
Có người đang chơi hắn đây mà, nhưng biết làm sao vì thương vợ yêu mà ngoan ngoãn nghe lời làm một người chồng đúng ‘chuẩn’, cũng chỉ là những việc cỏn con thôi mà…
-“Công việc đầu tiên anh phải làm là quét nhà” – nó giọng điệu chỉ huy
-“Nhưng… quét làm sao?”
-“Anh đúng là đại ngốc mà, quét nhà mà không biết…”
-“Em… mắng cho đã đi nhá, tất cả anh sẽ tính lãi để em trả từ từ…”
Tên chết toi… được đã vậy bà hành cho đã luôn…
-“Đây là cây chổi, anh cầm nó thế này nè rồi tự quánh vào đầu mình đi”
-“Cô giỏi lắm, đã vậy tôi cóc làm nữa”
-“Vậy thì tôi cũng cóc lấy người chồng dở hơi như anh nữa”
-“Em giỏi… được anh làm”
Nó cười tủm tỉm biết chắc thế nào cũng như thế này mà… rồi giả vờ tận tình dạy bảo cho kẻ ngốc kia…
-“Anh quét cho sạch vào”
-“Tại sao nhà có máy hút bụi mà anh phải quét bằng cái này”
-“Nói như anh thì tôi dạy làm gì”
-“Anh…”
-“Bây giờ anh có làm không?”
-“Có …. Anh làm”
Hắn nhăn mặt nhìn cây chổi trước mặt, thật tình mà nói công việc này chẳng dễ nuốt chút nào cả…
Loay hoay mãi một lúc người ấy mới cầm được cây chổi…
Thấy bộ dáng của hắn, ai đó ôm bụng cười ha hả…
-“Em đừng có nhìn anh cười mãi như vậy được không?”
-“Anh quét cái kiểu gì á? Dơ lại càng dơ thêm”
-“Đã sạch lắm rồi”
-“Ở đây còn dơ này”
-“…”
-“Khoan … anh đứng đó đợi tôi mở máy quay lên đã”
-“Hả? Em định làm gì?”
-“Quay lại khoảnh khắc tuyệt vời của giám đốc ạ… rồi anh tiếp tục làm đi”
-“Ê… đừng em”
Hình tượng giám đốc ‘bảnh trai’ giờ còn đâu
Đã vậy còn bị cô vợ ngốc ‘xỏ mũi’ dắt đi nữa chứ
Ai đó bực nhưng cũng thôi, dù gì cũng đã hứa với vợ nên hắn nhất định phải làm…
-“Anh đeo cái này vào” – nó cầm trên tay cái tạp dề đeo vào cho hắn
-“Sao lại đeo cái này? Anh quét nhà chứ có rửa chén đâu?”
-“Đeo vào để mỗi lần tôi dạy, anh há hốc miệng nước dãi chảy đầy”
-“Em … thật là quá đáng, anh có như vậy từ khi nào?”
-“Bảo đeo thì đeo vào, còn cãi”
Tức quá… bị vợ lợi dụng, nói xiên nói xỏ, móc họng nữa…
Ai đó tức, tức, tức…
Cuối cùng thì giám đốc cũng đã quét xong cái nhà bếp trong vòng 1 tiếng 36 phút…
-“Công việc tiếp theo là lau nhà”
-“Mệt quá à, cho anh nghỉ ngơi một chút đi”
-“Mới quét có chút mà đã mệt rồi, đàn ông kiểu gì thế”
-“Em…” -có người nói không lại tức sôi máu…
Lại móc họng người ta… hắn nhíu mày rồi xoăn tay áo chuẩn bị cho công việc tiếp theo…
-“Ở đây có 2 chai nước, 1 chai là nước rửa chén, 1 chai là nước lau nhà. Anh lấy 1 ít nước lau nhà rồi pha chút nước”
-“Nhưng chai nào là nước lau nhà”
Là nó cố tình gỡ toàn bộ nhãn của 2 chai này ra, với hắn chỉ còn cách chơi kiểu này mới thỏa mãn… con gái thời nay yêu chồng là phải hành chồng thế đấy…
-“Nhìn không biết sao?”
-“Không”
-“Ngốc quá, vậy thì ngửi nó đi… mùi nào giống mùi của anh thì lấy chai đó”
-“Hả!!!”
Trời. Cô vợ ngốc phân tích cái kiểu gì thế…
Sao có thể cho mùi của anh giống mùi nước lau nhà được chứ, người ta thơm thế này cơ mà…
Rõ ràng cố ý chọc giận người ta mà…
Hắn bậm môi ngậm ngùi…
/59
|