-“Ông đi đâu cả ngày hôm qua, tụi này kiếm ông mà không có hả?” –Ken kéo Janne đi vào phòng giám đốc giận dữ với hắn
-“Jame làm cả kế hoạch của tụi này đổ sông đổ suối hết đó” – Janne hờn dõi trách
-“Ông đúng là quá đáng mà”
-“….” – hắn im lặng, nhớ đến chuyện hôm qua, nhẹ mỉm cười
Đúng lúc đó, nó đẩy cửa đi vào…
-“Giám đốc Jame đây là bản báo cáo của tôi”
Không đáp trả lời nó, hắn giọng trầm thấp …
-“Hôm qua là do tôi bị một người bắt cóc đấy chứ” – vẻ mặt điềm nhiên bình tĩnh trả lời cho câu hỏi của hai người bạn, ánh mắt vẫn dán vào ánh mắt đang hậm hực của ai kia…
Ai là kẻ bắt cóc chứ?
-“Hả… ai bắt cóc ông/Jame” – cả hai cùng đồng thanh
-“Một con thỏ con rất đáng ghét”
-“HẢ” – cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau
-“Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho mọi người, đừng trách tôi nữa” – hắn quay sang nhìn hai người bạn của mình giả vờ có lỗi…
-“Được rồi, biết lỗi là tốt, tạm tha cho ông đó, tụi này đi trước”
Nói xong Ken quay sang nhìn nó…- “Anh đi trước nhe”
-“Dạ” – nó lễ phép gật đầu
Ken đi ra ngoài, Janne cũng nhanh chóng tạm biệt rồi chạy theo…
-“Ai là người bắt cóc anh? Rõ ràng bắt cóc người khác mà còn nói, đúng là cáo già” – không gian yên tĩnh thay vào đó là những lời nói hờn trách của ai đó, khiến ai đó cũng phải bật cười…
-“Đây là bản báo cáo của tôi, anh xem qua dùm” – nó đặt cuốn sổ báo cáo trên bàn
Hắn cầm bản báo cáo lên xem, nở một nụ cười nói… -“Em làm tốt lắm”
-“Cảm ơn, giám đốc quá khen”
-“Nhanh thật, hơn 3 tuần nữa em xong khóa tốt nghiệp này rồi”
-“Tôi biết, anh là trông đến ngày đó để không phải gặp tôi nữa đúng không”
Hắn nhếch miệng cười, hỏi sang vấn đề khác…
-“Em định làm ở đâu?”
-“Liên quan gì anh”
-“Vậy sao…”
Nó đi ra ngoài không thèm chào hắn lấy một tiếng…
Trong phòng bây giờ còn một bóng người cùng với những suy nghĩ… ” Đồ ngốc, em nói không liên quan là không liên quan sao, ở đâu có em nhất định có Lâm Nhật Bảo Khánh anh”
………………
Tối hôm đó, mọi người cả công ty đều đến nhà hàng Shabu Kichoo để ăn sinh nhật muộn cho giám đốc Jame…
Hôm nay hắn mặc một bộ vest màu xám nhìn rất lịch lãm, vừa bước vào nhà hàng đã có một đám người vây quanh đến chúc mừng…
Không ngờ ánh mắt nó lại đụng phải ánh mắt của hắn một cách dễ dàng đến như vậy, xung quanh hắn có rất nhiều nhân viên, nhưng hắn vẫn tìm ra nó…
Hôm nay nó diện trên người một cái váy hở vai màu xanh nhẹ, có cái nơ to ngang eo, tóc búi cao để lộ làn da trắng ngần…
Tất cả mọi người đều đến chúc mừng Jame, nó cũng phải chủ động cầm ly rượu đến trước mặt hắn, giọng điệu tôn trọng cấp trên…
-“Giám đốc Jame sinh nhật vui vẻ”
Khóe miệng hắn nhếch lên trước thái độ xa lạ của nó… -“Cảm ơn em”
Sau câu nói đó là cả một đám nhân viên nam bao quanh lấy nó, cứ như nó là tâm điểm của buổi tiệc hôm nay…
-“Chào em, nghe nói em là sinh viên thực tập ở phòng marketing đúng không” – một anh nhân viên cầm theo ly rượu đến hỏi nó
-“Hôm nào rãnh đi ăn với anh nhé”
-“Cho anh làm quen với”
-“Em đã có bạn trai chưa đấy”
-“Xinh thế này chắc gì chưa có”
-“….”
-“….”
Rất nhiều câu hỏi làm nó choáng ngộp, mặt của ai kia chuyển sang màu xám xịt, mắt đỏ lửa, tay cung thành nắm đấm…
Cả buổi tối nó có chút khó chịu, dường như ánh mắt ai đó đang dán thẳng vào người nó như không muốn nó đi khỏi tầm kiểm soát…
Hắn đang chuyện trò vui vẻ với bạn nhưng thật ra thì chú ý đến nó đang đi về phía toilet ở góc trái…
Trong toilet…
Nó vỗ nhẹ nước lạnh vào mặt, lấy lại bình tĩnh nhìn vào gương nó tém nhẹ những sợi tóc đang vướn lại trên trán…
Một lúc sau, nó bước ra khỏi toilet, nhưng khi vừa bước ra ngoài thì thân thể mảnh mai của nó đã bị áp mạnh lên tướng
-“Á” – phản xạ tự nhiên nó thét lên một tiếng
-“Jame làm cả kế hoạch của tụi này đổ sông đổ suối hết đó” – Janne hờn dõi trách
-“Ông đúng là quá đáng mà”
-“….” – hắn im lặng, nhớ đến chuyện hôm qua, nhẹ mỉm cười
Đúng lúc đó, nó đẩy cửa đi vào…
-“Giám đốc Jame đây là bản báo cáo của tôi”
Không đáp trả lời nó, hắn giọng trầm thấp …
-“Hôm qua là do tôi bị một người bắt cóc đấy chứ” – vẻ mặt điềm nhiên bình tĩnh trả lời cho câu hỏi của hai người bạn, ánh mắt vẫn dán vào ánh mắt đang hậm hực của ai kia…
Ai là kẻ bắt cóc chứ?
-“Hả… ai bắt cóc ông/Jame” – cả hai cùng đồng thanh
-“Một con thỏ con rất đáng ghét”
-“HẢ” – cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau
-“Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho mọi người, đừng trách tôi nữa” – hắn quay sang nhìn hai người bạn của mình giả vờ có lỗi…
-“Được rồi, biết lỗi là tốt, tạm tha cho ông đó, tụi này đi trước”
Nói xong Ken quay sang nhìn nó…- “Anh đi trước nhe”
-“Dạ” – nó lễ phép gật đầu
Ken đi ra ngoài, Janne cũng nhanh chóng tạm biệt rồi chạy theo…
-“Ai là người bắt cóc anh? Rõ ràng bắt cóc người khác mà còn nói, đúng là cáo già” – không gian yên tĩnh thay vào đó là những lời nói hờn trách của ai đó, khiến ai đó cũng phải bật cười…
-“Đây là bản báo cáo của tôi, anh xem qua dùm” – nó đặt cuốn sổ báo cáo trên bàn
Hắn cầm bản báo cáo lên xem, nở một nụ cười nói… -“Em làm tốt lắm”
-“Cảm ơn, giám đốc quá khen”
-“Nhanh thật, hơn 3 tuần nữa em xong khóa tốt nghiệp này rồi”
-“Tôi biết, anh là trông đến ngày đó để không phải gặp tôi nữa đúng không”
Hắn nhếch miệng cười, hỏi sang vấn đề khác…
-“Em định làm ở đâu?”
-“Liên quan gì anh”
-“Vậy sao…”
Nó đi ra ngoài không thèm chào hắn lấy một tiếng…
Trong phòng bây giờ còn một bóng người cùng với những suy nghĩ… ” Đồ ngốc, em nói không liên quan là không liên quan sao, ở đâu có em nhất định có Lâm Nhật Bảo Khánh anh”
………………
Tối hôm đó, mọi người cả công ty đều đến nhà hàng Shabu Kichoo để ăn sinh nhật muộn cho giám đốc Jame…
Hôm nay hắn mặc một bộ vest màu xám nhìn rất lịch lãm, vừa bước vào nhà hàng đã có một đám người vây quanh đến chúc mừng…
Không ngờ ánh mắt nó lại đụng phải ánh mắt của hắn một cách dễ dàng đến như vậy, xung quanh hắn có rất nhiều nhân viên, nhưng hắn vẫn tìm ra nó…
Hôm nay nó diện trên người một cái váy hở vai màu xanh nhẹ, có cái nơ to ngang eo, tóc búi cao để lộ làn da trắng ngần…
Tất cả mọi người đều đến chúc mừng Jame, nó cũng phải chủ động cầm ly rượu đến trước mặt hắn, giọng điệu tôn trọng cấp trên…
-“Giám đốc Jame sinh nhật vui vẻ”
Khóe miệng hắn nhếch lên trước thái độ xa lạ của nó… -“Cảm ơn em”
Sau câu nói đó là cả một đám nhân viên nam bao quanh lấy nó, cứ như nó là tâm điểm của buổi tiệc hôm nay…
-“Chào em, nghe nói em là sinh viên thực tập ở phòng marketing đúng không” – một anh nhân viên cầm theo ly rượu đến hỏi nó
-“Hôm nào rãnh đi ăn với anh nhé”
-“Cho anh làm quen với”
-“Em đã có bạn trai chưa đấy”
-“Xinh thế này chắc gì chưa có”
-“….”
-“….”
Rất nhiều câu hỏi làm nó choáng ngộp, mặt của ai kia chuyển sang màu xám xịt, mắt đỏ lửa, tay cung thành nắm đấm…
Cả buổi tối nó có chút khó chịu, dường như ánh mắt ai đó đang dán thẳng vào người nó như không muốn nó đi khỏi tầm kiểm soát…
Hắn đang chuyện trò vui vẻ với bạn nhưng thật ra thì chú ý đến nó đang đi về phía toilet ở góc trái…
Trong toilet…
Nó vỗ nhẹ nước lạnh vào mặt, lấy lại bình tĩnh nhìn vào gương nó tém nhẹ những sợi tóc đang vướn lại trên trán…
Một lúc sau, nó bước ra khỏi toilet, nhưng khi vừa bước ra ngoài thì thân thể mảnh mai của nó đã bị áp mạnh lên tướng
-“Á” – phản xạ tự nhiên nó thét lên một tiếng
/59
|