Nam Cung Thần & Kiều Tuyết Nghiên - - duyên tới là em 07
Editor: Chi Misaki
"Không có khả năng!" Kiều Tuyết Nghiên phẫn nộ cự tuyệt, cường hôn cô rồi còn muốn cô làm bạn gái anh sao, nằm mơ!
Nam Cung Thần híp mắt nhìn chằm chằm cô, đầu ngón tay khẽ xoa nắn cánh môi hồng nhuận của cô "Chẳng lẽ, em không có cảm giác gì với anh sao?"
"Không có!"
Kiều Tuyết Nghiên không hờn không giận lấy xuống móng vuốt của anh, trừng mắt cảnh cáo anh không được động tay động chân.
"Khẩu thị tâm phi."
Nam Cung Thần không nói lời nào, chỉ nhìn cô cười, cười đến càn rỡ. Anh cười khiến cho trong lòng Kiều Tuyết Nghiên run lên, đẩy ra anh nghĩ muốn rời khỏi anh. Nếu không quay về sẽ bị đám người Dao Dao nghi ngờ.
"Anh thật sự hiểu lầm, người thích anh không phải là tôi mà là Hàn Nhạc Nhạc." Cô thở dài.
"A......" Nam Cung Thần có thâm ý khác kéo dài giọng nói.
Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
"Cho nên, nếu anh không đi vào Nhạc Nhạc sẽ đi ra tìm anh đấy."
"Cầu còn không được."
"A?" Kiều Tuyết Nghiên bị lời nói của anh làm cho ngu muội rồi.
"Vừa lúc để cho cô ấy triệt để hết hy vọng."
Kiều Tuyết Nghiên không thể tin nhìn anh,người đàn ông này cũng thật quá đáng đi! Câu tuyệt tình đả kích người khác như vậy mà anh cũng nói ra được sao?? Cô nổi giận rồi.
Nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của cô, Nam Cung Thần lạnh nhạt mở miệng, "Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không có cảm giác với cô ấy, còn không bằng sớm một chút nói cho cô ấy biêt. Càng để lâu người bị tổn thương nhiều nhất cũng là cô ấy mà thôi"
Kiều Tuyết Nghiên im lặng, anh nói không sai, nhưng Nhạc Nhạc cô ấy... Làm sao bây giờ a?
"Anh vì sao lại không thể thích cô ấy?"
Nam Cung Thần không dám tin nhíu mày nhìn về phía cô, "Vậy vì cái gì mà em không thể đáp ứng làm bạn gái anh?? Bộ dáng đẹp trai, lại có khiếu hài hước, anh hẳn phải là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí bạn trai chứ?"
"Anh... Đúng là cuồng tự kỷ!" Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn bị anh làm cho không còn lời nào để nói. Sao trên đời này vẫn còn những người đàn ông không biết xấu hổ như anh chứ?
"Cho nên, chuyện tình cảm mới cần nhất là em tình tôi nguyện."
Kiều Tuyết Nghiên vẫn biết là như vậy, nhưng cô còn không cam lòng đá qua một câu "Vạn nhất, ngày nào đó anh thật sự thích cô ấy thì sao?"
Nam Cung Thần cười đến bí hiểm, nói "Anh thấy, khả năng anh thích em còn nhiều hơn khả năng anh thích cô ấy a."
"Cái rắm a!" Kiều Tuyết Nghiên nhịn không được đã nói tục rồi.
"Nếu không, chúng ta đánh cuộc thử xem?" Nam Cung Thần tươi cười rạng rỡ.
"Không có hứng thú!" Kiều Tuyết Nghiên dứt khoát, cô mới không cần chơi loại trò chơi nhàm chán này với anh.
"Không có hứng thú hay là sợ?" Nam Cung Thần dí sát vào mặt cô.
"Phép khích tướng cũng vô dụng." Kiều Tuyết Nghiên vô cùng bình tĩnh.Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Nam Cung Thần khóe môi ý cười lại càng sâu, "Thông minh! Còn biết đây là phép khích tướng."
"Hừ! Anh cho anh là người thông minh nhất thế giới sao."
"Anh không tính là thông minh nhất thế giới, nhưng cũng nằm trong số những người thông minh."
Kiều Tuyết Nghiên khinh bỉ nhìn anh một cái, "Bệnh tự kỷ đã không thể chữa được rồi!"
"Có đôi khi, tự kỷ cũng là một chuyện tốt."
"Cắt! Đây là ngụy biện!"
"Đây là chân lý."
Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn không muốn cùng anh đấu võ mồm nữa, thật lãng phía sức lực nên lập tức chuẩn bị rời đi, cũng mặc kệ Nam Cung Thần theo sát sau lưng cô.
"Ngừng! Anh có thể để vài phút sau hẵng đi vào được không?"
"Không thể." Nam Cung Thần trả lời rất kiên quyết.
Kiều Tuyết Nghiên rất nhanh liền bị anh làm cho tức chết rồi, "Anh thật muốn để cho mọi người hiểu lầm sao?"
"Đúng."
Câu trả lời thành thực của anh khiến cho Kiều Tuyết Nghiên muốn phát điên. Trời đất làm sao vẫn còn loại đàn ông như thế này chứ???
"Tôi đây cầu xin anh, vài phút sau đi vào không được sao?" Cô chỉ có thể ôn tồn nói.
"Anh có thể đồng ý với em, nhưng em cũng phải đáp ứng anh một điều kiện." Nam Cung Thần mượn cơ hội này đặt điều kiện.
Trong lúc mấu chốt này, Kiều Tuyết Nghiên không còn biện pháp nào khác, liền bị đào bẫy, mà cô cũng chỉ còn cách là cam tâm tình nguyện nhảy vào cái hố này mà thôi.
"Chuyện gì?"
"Anh tạm thời còn chưa có nghĩ ra, chờ khi anh nghĩ ra được sẽ lại nói với em." Nam Cung Thần vô cùng đắc ý.
"Không được, anh phải nói ngay bây giờ." Kiều tuyết Nghiên cũng không phải kẻ ngốc.Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Nam Cung Thần biết băn khoăn trong lòng cô, "Em yên tâm, anh sẽ không bắt em làm mấy chuyện giết người phóng hỏa, cướp bóc...đâu! Mời anh ăn một bữa cơm, hoặc cùng nhau xem một bộ phim nào đó thôi."
"Vô lại!"
Nam Cung Thần liếc cô một cái, cước bộ bắt đầu nhanh hơn, đi song song với cô, bày ra bộ dáng muốn cùng cô đi vào trong.
Kiều Tuyết Nghiên ngổn ngang trong gió, bị cường hôn là cô, người chịu thiệt cũng là cô, vì cái gì cô còn phải đáp ứng điều kiện của anh chứ?
"Được, thành giao!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lúc này mới ngoan chứ." Nam Cung Thần cười đến vô cùng sáng lạn.
"Vô sỉ!" Kiều Tuyết Nghiên oán hận lườm anh, nhấc chân bước vào trong phòng.
Vừa mới vào cửa đã bị truy hỏi đi đâu mà lâu như vậy? Cô chỉ có thể ôm bụng không ăn cái gì cả giống như bị đau dạ dầy nên mới ở trong toilet lâu như vậy.
3 phút sau, Nam Cung Thần cũng đi vào, Hàn Nhạc Nhạc lập tức giống con bướm bay về phía anh, "Anh Thần, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì, anh thật sự rất tỉnh."
Nam Cung Thần không dấu vết kéo tay cô ra, anh tuy đào hoa, phụ nữ bên người nhiều không kể xiết, nhưng chắc chắn anh sẽ không đùa giỡn bạn học của em gái, việc này anh không thể làm được.
Còn Kiều Tuyết Nghiên phải nói là một người khá đặc biệt trong lòng anh.
****
Hàn Nhạc Nhạc cực kỳ buồn bực, cô thật sự muốn cùng Nam Cung Thần đơn độc hẹn hò, kết quả mỗi lần đều mang theo vài cái bóng đèn.Không những thế cô còn phát hiện ra một sự việc là , anh Thần tuyệt đối có hứng thú với Tuyết Nghiên hơn cô.
Vì thế, cô cố ý đi về phía Kiều Tuyết Nghiên để chứng thực" Cậu sẽ không cướp anh Thần của tớ chứ?"
"Hẳn sẽ không." Kiều Tuyết Nghiên cực kỳ quyết đoán trả lời.
"Cậu thề đi." Hàn Nhạc Nhạc tiếp tục yêu cầu quá đáng.
Kiều Tuyết Nghiên không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Tớ vô cùng khẳng định chính mình sẽ không thích một người đàn ông như vậy!"
"Sao tớ cứ có cảm giác như anh ấy có hứng thú với cậu vậy?"
"Chắc cậu nhìn nhầm."
"Có thật vậy không?"
"Thật sự!" .
"Tối mai trường học có vũ hội, tớ muốn mời anh Thần tới, muốn chân chính trở thành bạn gái của anh ấy.”Hàn Nhạc Nhạc cao hứng phấn chấn nói.
"Chúc mơ ước của cậu trở thành hiện thực." Kiều Tuyết Nghiên vô cùng chân thành nói.
Buổi chiều ngày kế tiếp, Hàn Nhạc Nhạc ở trong ký túc xá tỉ mỉ ăn mặc trang điểm hết mấy giờ, toàn thân là váy ngắn không tay màu hồng rựu, làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô.
Kiều Tuyết Nghiên đang muốn chuẩn bị ra ngoài làm thêm liền bị mấy chị em trong ký túc xá kéo lại "Bạn học Kiều Tuyết Nghiên, cậu có thể cho chính mình một ngày nghỉ ngơi hay không???Tối nay là khoa chúng ta cùng khoa quản lý tài chính tổ chức vũ hội hữu nghị, đến lúc đó rất nhiều học trưởng cùng các tiền bối sẽ trở về a...!"
"Tớ thực sự không muốn đi mà!" Kiều Tuyết Nghiên vẫn như cũ bất vi sở động.
Nam Cung Dao ôm cánh tay của cô kiên quyết, "Không được, các hoạt động tập thể như thế này chúng ta nhất định phải tham gia, không có trường hợp cá biệt."
Dưới sự kiên trì của mấy người bạn tốt, Kiều Tuyết Nghiên bị ép thay một chiếc váy màu trắng liền thân, chưa trang điểm nhưng cũng đã xinh đẹp động lòng người rồi.
Trong hội trường bố trí cũng rất đẹp. Thời điểm 7 giờ tối, đã có không ít nam sinh nữ sinh tiến vào, nhất thời trong phòng xuất hiện đủ loại màu sắc rực rỡ chói mắt, dưới ngọn đèn vàng lộ ra một cỗ hưng phấn đầy kích thích.
Nam Cung Thần tới cực kỳ đúng giờ, vừa vào liền chiếm lấy tầm mắt của rất nhiều các cô gái. Áo sơ mi kẻ ô bên trong tạo cho người ta một loại cảm giác thanh nhàn tươi mát. Bộ tây trang thẫm màu lại khiến cho anh trở lên quyến rũ hơn, khăn trắng trong túi trước ngực tạo cho người ta cảm giác anh là một người đàn ông thành thục thân sĩ.
Hàn Nhạc Nhạc khoa trương che miệng kinh hô: "Anh Thần, hôm nay anh thật đẹp trai a!"
Kiều Tuyết Nghiên khinh thường bĩu môi, ăn mặc dù có tao nhã đến đâu thì vẫn không thể che đậy được bản chất vô sỉ bên trong của anh đâu.
" Anh Thần, hôm nay anh cố ý mặc như vậy là vì em sao?" Hàn Nhạc Nhạc như chim nhỏ nép vào người anh.
"Đây vẫn là phong cách ăn mặc hằng ngày của anh a!" Nam Cung Thần trả lời thật sự khéo léo.
Hàn Nhạc Nhạc nghe xong có một chút mất mác, nhưng rất nhanh liền tựa như không có việc gì ôm lấy cánh tay anh, trong lòng mừng thầm: Lựa chọn của cô quả nhiên không sai, những nam sinh ở đây tất cả đều không thể có được hương vị thành thục như anh. Cùng so sánh với anh cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.
Kiều Tuyết Nghiên ngồi ở trên ghế sofa uống nước trái cây, ăn đồ ăn vặt, trong lúc đó cũng không hề thiếu nam sinh đi qua làm quen. Có điều đều bị cô uyển chuyển cự tuyệt. Cô cũng không nghĩ muốn khiêu vũ a!
"Tiểu thư, tôi có thể may mắn mời em nhảy một điệu sao?"
Giọng nói quen thuộc trầm thấp vang lên bên tai cô. Cô sững sờ ngẩng đầu, miệng vẫn không quên cắn hạt dưa.
"Nhạc Nhạc đâu?" Phản ứng đầu tiên của cô đó là: Anh không phải cùng Hàn Nhạc Nhạc khiêu vũ sao?
"Em trả lời vấn đề của anh trước đã." Nam Cung Thần có chút thất bại, cô gái này thật sự là ương bướng!
"Không có hứng thú."
"Hửm? Em còn nhớ là đã đáp ứng anh một chuyện không?" Nam Cung Thần nguy hiểm híp mắt.
"Chuyện gì?" Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên hỏi lại.
Nam Cung Thần một tay nắm lấy cái cằm của cô, cúi sát vào mặt cô nói, "Có cần anh giúp em ôn lại một chút không?"
"Oanh" một phen, khuôn mặt cô đỏ bừng. Kiều Tuyết Nghiên nghĩ tới buổi tối KTV hôm đó, chính cô bị ép đáp ứng anh một điều kiện! Trí nhớ của anh thế nào lại tốt như vậy!
*********************************
/533
|