Đông Tiểu Tứ và Mật Mật 16a.
Mắt thấy yến hội sắp bắt đầu, Thư Mật Nhi gấp đến độ xoay quanh, rõ ràng đã nói rồi! Sao còn không nghe điện thoại?
“Mật Mật, người còn chưa tới sao?” Thư Tử Nhiễm đi tới.
Thư Mật Nhi lắc đầu, “Mẹ, trong lòng con có chút lo lắng.”
“Không có chuyện gì, có thể là trên đường bị kẹt xe.” Thư Tử Nhiễm an ủi con gái.
“Dạ.” Thư Mật Nhi cũng chỉ có thể nghĩ vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khách mời gần như đến đông đủ, nhưng Mạc Đông Lăng vẫn không xuất hiện, Caroline nắm tay bạn tốt, “Mật Mật, không phải anh ta lâm trận luống cuống chứ?”
“Mình không biết.”
Bây giờ Thư Mật Nhi loạn một đoàn rồi, cô không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng trước khi ra ngoài hai người còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại không nghe điện thoại đây?
Màn ảnh chuyển đến cảnh người khác:
Người của Elias đến rất đúng lúc, thương thế Trình Phi có chút nghiêm trọng, Mạc Đông Lăng thì té xuống đất hôn mê bất tỉnh, hai người lập tức được đưa đến bệnh viện cứu chữa.
Hai ngày sau, Mạc Đông Lăng tỉnh lại, nhưng anh quên mất vì sao mình đến Luân Đôn, lại càng không hiểu vì sao mình nằm viện.
Mấy người Đằng Cận Tư hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề, hỏi bác sỹ mới biết não của anh bị thương nặng, xuất hiện tình trạng mất trí nhớ gián đoạn, về y học, hiện tượng này cũng không đặc biệt, không phải là không có khả năng trị khỏi hẳn, cái này phải xem ý thức của bệnh nhân.
Vừa vặn chính là, Mạc Đông Lăng quên mất toàn bộ chuyện trong lúc mình mất tích, mà tất cả trí nhớ trước đây, đều còn.
Sau đó mấy người Đằng Cận Tư thương lượng xong quyết định không nói sự thật cho anh biết, có lẽ quên là chuyện tốt với anh, cuộc sống trong khoảng thời gian bị mua đi nhất định không dễ chịu, bằng không sao anh lại cố tình quên mất đoạn ký ức kia đây?
*****
Ba năm sau.
Trong một trấn nhỏ nào đó cạnh bờ biển New Zealand, có một bé trai khoảng một hai tuổi để chân trần ngồi xổm trên bờ cát.
“Mẹ và cha... Cầm tay... Mạc Mạc.”
Giọng nói non nớt trẻ thơ đáng yêu, vừa lẩm bẩm, vừa dùng tay vẽ cái gì đó.
“Mạc Mạc, Mạc Mạc!”
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng kêu gọi lo lắng.
“Mẹ.” Bé trai đứng thẳng lên, bây giờ bé vẫn còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể giơ tay nhỏ bé mập mạp lên về phía mẹ, hy vọng mẹ có thể nhìn thấy mình.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hdoctruyen.com
Sau khi Thư Mật Nhi thấy con trai, lập tức chạy tới, một tay kéo bé, “Mạc Mạc, về sau không được chạy loạn biết không? Mẹ sẽ rất lo lắng.”
“Mẹ, con... Vẽ tranh.” Mạc Mạc chỉ về chỗ bé vừa mới ngồi xổm, phía trên đó vẽ ba người.
Ánh mắt Thư Mật Nhi hơi chua xót, con trai đang vẽ một nhà ba người, bé còn nhỏ như vậy, cũng đã biết bạn nhỏ khác có cha, còn mình không có.
Ba năm trước đây, vào ngày sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, đột nhiên Mạc Đông Lăng biến mất, cô cho rằng anh đùa giỡn mình, một tháng sau, anh vẫn không có chút tin tức.
Mà đúng lúc đó, cô phát hiện mình mang thai.
Kể từ sau khi anh biến mất, cô vẫn hoảng hốt, ngay cả dì cả không tới cũng không biết, sau khi kiểm tra, mới biết bé cưng đã hơn hai tháng.
Cô đấu tranh một khoảng thời gian, vẫn quyết định sinh đứa bé ra.
Caroline mắng cô ngốc, người đã chạy, còn muốn sinh đứa bé cho anh ta làm gì?
Đứa bé vô tội, là kết tinh tình yêu của bọn họ, cô không muốn tàn nhẫn bóp chết bé.
Chuyện mang thai cô không dám nói cho người nhà, ngay cả Cách Cách có quan hệ tốt nhất với cô, cũng mới biết sau khi cô sinh đứa bé.
“Tên đàn ông xấu xa kia là ai? Xem chị có bầm chết anh ta ra không!” Thư Cách Gia thở hổn hển mắng.
“Cách Cách, em không muốn nói.”
Thư Mật Nhi mím môi lắc đầu, cô thật sự không muốn nhớ lại một lần nữa.
Thư Cách Gia thấy cô đã quyết tâm không muốn nói, cũng không ép buộc nữa, ngược lại nói lời khách sáo với Caroline, Caroline đang lo không có ai hỏi, nên nói toàn bộ mọi chuyện cho cô ấy.
Vì vậy, Thư Cách Gia bắt đầu bí mật tìm một người đàn ông Trung Quốc tên Lăng Đông Mạc, trùng họ trùng tên cũng không ít, nhưng không ai đúng.
Caroline âm thầm buồn bực: Sớm biết đã lưu hình của anh ta lại, như vậy tốt rồi, biển người mênh mông, đi chỗ nào tìm?
“Mẹ...”
Giọng nói mềm mại đáng yêu của trẻ thơ kéo Thư Mật Nhi từ trong ký ức ra, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của con trai, “Mạc Mạc vẽ rất đẹp.”
Đứa bé đều thích được khen ngợi, đây là một cỗ vũ với chúng.
Nhìn khuôn mặt trẻ con đáng yêu của con trai, trong lòng Thư Mật Nhi thỏa mãn, may mắn mà ban đầu quyết định sinh Mạc Mạc ra, bằng không cô không biết thời gian sau này mình sống sao.
Mạc Mạc, là trụ cột cuộc sống tinh thần của cô.
Vì để tạo cho bé có điều kiện cuộc sống tốt đẹp, cô cũng phải cố gắng làm việc.
Về đến nhà, Caroline đã làm xong cơm.
“Dì Caroline.” Mạc Mạc nhào vào trong ngực Caroline.
“Mạc Mạc nghe lời, nào, hôn một cái.” Caroline cưng chiều nói.
Mạc Mạc nhu thuận “Chụt” một cái lên mặt cô, mắt đen ướt nhẹp như vòng xoáy , nhu thuận đáng yêu.
Thư Mật Nhi mỉm cười nhìn một màn trước mắt, ba năm nay, Caroline vẫn ở cùng cô, cũng giúp cô không ít, phần tình nghĩa này, cô vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
Sau buổi cơm tối, Thư Mật Nhi tắm rửa cho con trai, chơi trò ghép hình với bé, sau đó nói chuyện xưa dụ dỗ bé ngủ, đây gần như là việc cô phải làm mỗi ngày.
Sau khi con trai ngủ, cô lại một mình đi ra ban công, im lặng lắng nghe tiếng sóng biển.
“Không ngủ được?”
Caroline khoác áo ngủ đi ra, đứng bên cạnh cô.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hdoctruyen.com
“Cậu thì sao?”
“Mất ngủ, gần đây luôn như vậy.” Caroline nói xong rồi đốt cho mình điếu thuốc.
“Hút thuốc lá không tốt cho thân thể, cậu cũng lớn rồi, tìm một người đàn ông thích hợp gả đi.” Thư Mật Nhi khuyên nhủ.
Caroline hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phả ra một ngụm khói, cười đến quyến rũ, “Cũng biết thuốc lá này không phải thứ đồ gì tốt, nhưng người thích nó lại vô số kể, cậu nói đây là tại sao chứ?”
“Mình nói chuyện nghiêm túc với cậu.”
“Cậu còn không gả, tớ gấp cái gì?” Caroline lơ đễnh hít một hơi.
Hai tay Thư Mật Nhi chống lên lan can, nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, “Mình có Mạc Mạc rồi.”
“Có cái mông! Có Mạc Mạc thì không thể lập gia đình?”
Caroline liếc cô, phả ra một vòng khói thật dài, sương mù che mắt cô.
“Cứ như vậy cũng rất tốt.”
“Đừng cố chấp nữa, tên khốn kia chính là một kẻ khốn nạn! Tốt nhất lúc đừng để tớ gặp lại anh ta, đánh chết anh ta!” Caroline hung hãn nói.
“Được rồi! Đi vào ngủ đi, ngày mai còn biểu diễn.” Thư Mật Nhi kéo bạn tốt vào nhà nghỉ ngơi.
*****
Ba ngày sau, Thư Mật Nhi nhận được thiệp mời dự hôn lễ của anh Nhĩ Hoàng, cô biết, mình nhất định phải đi về, trốn tránh ba năm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Mạc Mạc vẫn chỉ là đứa bé, nghe mẹ nói muốn dẫn bé đi chơi, đương nhiên vui vẻ không thôi.
Dù vợ chồng Colin và Thư Tử Nhiễm đối với việc con gái chưa cưới đã sinh con, nhưng khoảnh khắc khi thấy cháu ngoại bé nhỏ kia, suy nghĩ gì cũng không còn, con gái vĩnh viễn là máu mủ ruột thịt của bọn họ, phần tình thân nồng đậm này vĩnh viễn không sửa đổi được.
Cho dù mọi người rất muốn biết kẻ bạc tình đó là ai, nhưng người trong cuộc tỏ vẻ không muốn nói, bọn họ cũng không thể làm gì, trừ thở dài chỉ còn thở dài.
Không biết có phải khí hậu không hợp, tiểu Mạc Mạc đến Hongkong đã bị cảm nóng sốt rồi, dáng vẻ tội nghiệp làm cho người ta yêu thương, Thư Mật Nhi đau lòng con trai mình, ngày đêm ở bên cạnh bé.
Ngày Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp kết hôn, bệnh tình của Mạc Mạc chuyển biến tốt hơn, lúc này Thư Mật Nhi mới yên lòng đi tham dự hôn lễ, nơi tổ chức bố trí đẹp đẽ mộng ảo, còn không ít lãng mạn, tự dưng kích thích cô người phụ nữ nhiều tuổi còn chưa lập gia đình.
Cô biết, càng không muốn gặp sẽ càng gặp phải, thật sự vô cùng buồn bực.
Thư Tinh Sở đến gần cô, “Mật Mật, em kết hôn?”
“Không có.” Thư Mật Nhi lắc đầu.
“Vậy sao em lại có một đứa con trai?” Thư Tinh Sở buồn bực mà hỏi.
Thư Mật Nhi nhíu mày nhìn về phía chị ta, “Có gì không thể sao?”
Thư Tinh Sở bị cô hỏi cứng người lại, trong đầu chợt nhớ tới ba năm trước Úy Học Nghiêu cải trang ra nước ngoài, chẳng lẽ... Trong lòng cô có dự cảm xấu.
Nếu không phải Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp kết hôn, chỉ sợ Mật Mật sẽ không mang con trai trở lại, cô đã từng nhìn thấy Mạc Mạc, mắt đen, tóc đen...
Rất dễ nhận thấy, cha của bé nhất định là người châu Á.
Mật Mật luôn giấu diếm không nói, chẳng lẽ đứa nhỏ này của... Nghiêu hay sao?
Nghĩ tới khả năng này, Thư Tinh Sở lại cảm thấy mình như sấm sét giữa trời quang, không thể! Nhất định không phải vậy!
“Cha đứa bé là ai?” Cô vẫn rất muốn biết.
“Không liên quan gì đến chị.” Thư Mật Nhi lạnh lùng cự tuyệt.
“Mật Mật!” Thư Tinh Sở đột nhiên kêu lên, biểu lộ có chút khủng hoảng.
Thư Mật Nhi lườm chị ta, “Thay vì nghi ngờ cái này cái kia, còn không bằng quan tâm cho tốt tình cảm của mình.”
Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.
Thư Tinh Sở cũng rất cố chấp, giống như không biết rõ không để cho cô rời đi, một phát túm lấy tay của cô, “Đứa bé kia, là của... Nghiêu hả?”
Giọng của cô hơi run rẩy, ánh mắt tha thiết mà chờ đợi.
Thư Mật Nhi không dám tin nhìn chị ta, liền khôi phục lại bình tĩnh, nhếch môi cười lạnh, “Chị đã không tín nhiệm chồng chưa cưới của chị như vậy, sao không tự mình đi hỏi anh ấy?”
“Có thật không?” Đôi môi của Thư Tinh Sở đã run lên.
Một khắc kia, đáy lòng Thư Mật Nhi dâng lên nỗi bi ai, tình yêu, lại có thể khiến cho người ta trở nên hèn mọn như vậy, Thư Tinh Sở đoan trang ưu nhã, dịu dàng hào phóng trong quá khứ, hiện nay thì sao?
Nghi ngờ, bàng hoàng, lo lắng, sợ, chị ta sống không mệt mỏi sao?
“Chị nghĩ nhiều rồi!” Thư Mật Nhi lạnh lùng bật ra bốn chữ, dùng sức hất tay chị ta ra, cách xa chị ta.
Sau khi cô rời đi, Thư Tinh Sở vẫn ngu ngơ đứng yên tại chỗ, tâm tình lập tức từ đáy vực bay vọt lên đỉnh, tốt quá! Đứa bé kia không phải của Nghiêu, không phải.
Trí tưởng tượng thật phong phú! Thư Mật Nhi vừa đi vừa nghĩ.
Đột nhiên, cô dừng bước, khó mà tin mở to hai mắt, lại nhắm lại, mở ra lần nữa.
Thật sự là anh! Sao anh lại xuất hiện trong hôn lễ của anh Nhĩ Hoàng?
Trong nháy mắt, trong lòng Thư Mật Nhi dâng lên ngàn vạn suy nghĩ, vui vẻ, hưng phấn, khổ sở, đau lòng... Cô không biết nên thể hiện chính xác cảm nhận lúc này của mình như thế nào.
Anh rõ ràng cách mình gần trong gang tấc, rồi lại giống như xa tận chân trời.
Tại sao? Sao lúc trước anh muốn không chào mà đi? Không lẽ tất cả lời ngon tiếng ngọt của anh đều là giả sao?
Cô từng bước một đến gần anh, hốc mắt dần ướt át, cô có quá nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng không biết nên nói từ đâu.
“Tiểu Lăng tử.”
Đang cùng đám bạn nói chuyện, Mạc Đông Lăng chợt nghe thấy có người gọi nhũ danh của mình, không khỏi kinh ngạc quay đầu, là một người phụ nữ xa lạ, một bộ váy đỏ như lửa, gợi cảm xinh đẹp, đẹp đẽ không gì sánh được.
Anh kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ ra đã gặp cô ở đâu, giống như không lưu lại một chút ấn tượng nào, rất mê mang.
Một hồi lâu, anh mới lúng ta lúng túng mở miệng, “Tiểu thư, tôi biết cô sao?”
Lời của anh giống như một đạo sấm sét nổ trên đầu Thư Mật Nhi, đánh cho hai mắt cô biến thành màu đen, lảo đảo lùi lại một bước, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mắt.
-------------------------
/533
|