Chương 284 : Gặp phải phóng viên bao vây
Editor : ChiMy
Uý Hợp Hợp mặc một bộ đầm cưới màu trắng khoác cánh tay của cha cô – Uý Nam Thừa đang bước đi trên thảm đỏ trải đầy hoa tươi, ánh mặt trời vàng óng phủ lên trên người cô, nhuộm lên một vầng sáng nhàn nhạt, bao phủ cả người cô, thánh khiết mà cao quý, giống như công chúa trong đồng thoại.
Thư Nhĩ Hoàng mặc tây trang màu đen được chế tác tinh tế, anh tuấn khôi ngô, con ngươi đen nhánh đắm đuối đưa tình nhìn về dáng người yểu điệu đang chậm rãi đi về phía anh, bờ môi nở một nụ cười dịu dàng, từ rất sớm trước kia anh đã nhận định Hợp Hợp, nhận định cô là người con gái anh muốn ở chung cả đời, trong lòng nghĩ nếu không phải cô sẽ không cưới, cố chấp nhiều năm như vậy, mặc dù đã trải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng vẫn ôm được người đẹp về như mong ước.
Giây phút này tâm trạng của Uý Hợp Hợp cũng trầm bổng phập phồng, từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành vợ của anh Hoàng, nhớ tới lúc mình tròn mười tuổi đã bị anh cưỡng hôn, đã định trước sau này sẽ dây dưa không ngớt, anh lấy một tư thái khác biệt xuất hiện trong từng giai đoạn của cuộc đời mình, chứng kiến quá trình trưởng thành của cô, giúp đỡ cô rất nhiều.
Rốt cuộc đã yêu anh khi nào, cô không nhớ rõ, có lẽ là hồi trung học, có lẽ là đại học, nói tóm lại không biết vào lúc nào đã có thói quen không thể rời khỏi anh, có lúc cô nghĩ, anh Hoàng rất xấu, anh cố ý bao dung, cưng chiều mình vô hạn, làm cho tính cách của mình trở nên kiêu ngạo nóng nảy không ai có thể chịu được, cũng vô tri vô giác thay đổi cuộc đời và cách suy nghĩ của cô, đối với mẫu người chồng lý tưởng, trước kia cô còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao không có ai lọt được vào mắt cô? Sau đó mới hiểu được tất cả là do người xấu nào đó, là do anh chiều hư!
Đợi đến khi cô ý thức được thì đã muộn, bởi vì trong lòng cô không thể có thêm người khác, tất cả suy nghĩ đều về anh, ngay cả khi đại ca và nhị ca nói tính tình của mình càng ngày càng vô pháp vô thiên, nhưng người nào đó vẫn rất tự hào nói: "Phụ nữ của tôi, dù ra sao tôi cũng thích."
Nghe lời thổ lộ trắng trợn như vậy, có cô gái nào không vui, hạnh phúc chính là mỗi một ngày đều có nhiều chuyện nhỏ cộng lại, ngọt như mật.
Hai mắt Uý Nam Thừa loé ra nước mắt trong suốt, nắm tay con gái cưng giao cho Thư Nhĩ Hoàng, "Hoàng, Hợp Hợp là đứa con gái ba thương nhất, sau này giao cho con, nó nghịch ngợm không hiểu chuyện, con phải chăm sóc nó thật tốt, quý trọng nó, tha thứ mọi thứ cho nó. . . . . . Ba mong ước các con mãi mãi hạnh phúc mỹ mãn." Càng nói giọng điệu càng nghẹn ngào, con gái vẫn luôn là miếng thịt trong lòng anh, từ nhỏ tới lớn đều nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ hận không thể hái trăng và sao trên trời xuống cho nó, thoáng một cái, con gái đã lớn, đã đến tuổi lấy chồng, người làm cha thật đúng là không nỡ.
Úy Hợp Hợp cũng không nhịn được rơi nước mắt, Thư Nhĩ Hoàng nắm tay bà xã, rất nghiêm túc nới với cha vợ: "Ba, ba yên tâm, Hợp Hợp vẫn luôn là báu vật trong lòng con, con nhất định sẽ yêu cô ấy, thương cô ấy, cưng chiều cô ấy, không để cho cô ấy chịu chút uất ức nào."
"Ừ, ba tin tưởng con." Úy Nam Thừa trịnh trọng gật đầu một cái, nhiều năm như vậy, ông cũng nhìn thấy trong mắt, Nhĩ Hoàng đối với Hợp Hợp rất tốt, không hề mang theo chút tạp chất nào, bằng không ông đã không gả con gái cho nó!
Lương Chân Chân thấy cảnh tượng ấm áp hạnh phúc như thế, không nhịn được rơi nước mắt vui mừng, bên trong lòng của mỗi người phụ nữ đều mơ ước, được mặc áo cưới trắng tinh, khoác tay ba của mình, đi về phía người đàn ông sống cả đời với mình.
Ánh mắt của cô không tự chủ nhìn về vị trí phù rể, đúng lúc ánh mắt của anh cũng nhìn về phía mình, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, tạo thành dòng điện "xoẹt xoẹt xoẹt", điện làm lòng người tê dại, cuống quít dời tầm mắt, nhìn về phía một đôi vợ chồng giữa đài.
Tâm trạng của Đằng Cận Tư rất tốt, mới vừa rồi ánh mắt nai con nhìn về phía mình có phải nói rõ cô cũng mong muốn người đứng ở trên đài là cô và anh hay không, xem ra hôm nay rất thích hợp để cầu hôn, giống như bọn Lê tử nói, chỉ cần nắm chắc thời cơ tốt thì có thể đạt được hiệu quả cao, hơn nữa tỷ lệ thành công 100%, bởi vì hôn lễ của Hợp Hợp sẽ mang lại cảm xúc cho cô, lúc này cô vô cùng nhạy cảm và dễ dàng cảm động.
Ở trên đài, mục sư đang tuyên thệ lời thề kết hôn, sau đó cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau, cảnh tượng thật ấm áp cảm động, cả quá trình hôn lễ đều làm cho người khác cảm thấy như lạc vào một câu chuyện cổ tích, mọi người đều là khách mời phía dưới, hết sức chăm chú nhìn hoàng tử và công chúa kết hôn, chung sống hạnh phúc, tốt đẹp mà lãng mạn.
Sau khi hoàn thành tất cả nghi thức, hôn lễ cũng kết thúc, Uý Hợp Hợp rúc vào trong ngực ông xã, ghé vào bên lỗ tai của anh nói nhỏ mấy câu, sau đó cầm hoa lớn tiếng nói: "Các chị em độc thân qua đây ~~" gương mặt hạnh phúc.
Có không ít nam nữ chưa kết hôn rối rít tới gần, muốn đón lấy bó hoa cô dâu tượng trưng cho hạnh phúc, người độc thân thì hy vọng có thể mau sớm gặp gỡ được một vị bạch mã hoàng tử; người có bạn trai thì hy vọng có thể kết hôn với người mình yêu, ước mơ mà mọi người hướng tới.
Thư Nhĩ Hoàng làm theo chỉ thị của bà xã, nhìn vị trí của Lương Chân Chân, chuẩn bị ném trúng, bó hoa cô dâu gồm màu hồng nhạt, màu xanh nước biển, lavender và đóa hoa màu trắng tinh khiết kết hợp, thanh nhã quyến rũ, biểu hiện ra vô hạn mơ mộng.
Vốn là Lương Chân Chân không có ý đón bó hoa cô dâu này, nhưng cố tình này bó hoa này từ trên trời giáng xuống, theo bản năng, cô đưa tay đón lấy, lập tức làm mọi người chung quanh ồn ào lên, huyên náo khiến cô không biết làm sao, hoa tươi làm nổi bật lên gương mặt đỏ ửng, hai má càng thêm đỏ rực.
"Oa! Chị nai con, đây chính là bó hoa cô dâu tượng trưng cho hạnh phúc đó! Trong lòng có cảm xúc gì mau nói ngay đi!" Úy Hợp Hợp cười híp mắt, cô hi vọng không lâu nữa có thể tham gia hôn lễ của Đằng đại ca và chị nai con, hì hì. . . . . .
"Chị. . . . . ." Lương Chân Chân mắc cỡ hai gò má đỏ bừng, ngập ngừng không biết nên nói gì, cầm hoa cô dâu trong tay giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, làm cho cô rất lung túng.
Trong lòng Đằng Cận Tư biết rằng thời cơ đã đến, bây giờ chính là lúc cầu hôn tốt nhất, tối hôm qua ý kiến của mấy người kia đã có tác dụng rồi, trong lòng không khỏi vui mừng, đẩy đám người ra đi về phía nai con.
Thư Nhĩ Hoàng thấy đã đạt được mục đích, lập tức ôm bà xã đi, để lại cho bọn họ quậy phá đi, hôm nay đúng là một ngày vui.
Thấy Đằng Cận Tư càng ngày càng đến gần Lương Chân Chân thì phóng viên chạy tới bu quanh hai người đến nỗi nước chảy không lọt, đèn flash máy chụp hình không ngừng"tách tách tách" , ánh sáng vô cùng chói mắt, một loạt câu hỏi không ngừng vang lên.
"Lương tiểu thư, mấy ngày trước Đằng thiếu gia mở họp báo tuyên bố cô là người anh ấy yêu nhất, còn nói cô là vị hôn thê của anh ấy, sau khi nhận được bó hoa cô dâu cô nghĩ như thế nào? Có phải sắp tới hôn lễ của hai người rồi hay không?"
"Lương tiểu thư, được người đàn ông xuất sắc như Đằng thiếu gia yêu, cô có cảm thấy đặc biệt ưu việt (*) hay không? Có cảm thấy tự hào hay không?"
(*)ưu việt: tự cho mình hơn hẳn người khác
"Lương tiểu thư, cô có cảm thấy mình xứng với Đằng thiếu gia không?"
"Lương tiểu thư, trước kia dường như chưa bao giờ thấy cô xuất hiện cùng với Đằng thiếu gia, lần này xuất ngoại tham gia hôn lễ của Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp là ngẫu nhiên hay tất nhiên đây?"
"Lương tiểu thư, thân phận con gái riêng của cô làm sao có thể quen biết Uý tiểu thư danh giá của thành phố W vậy? Có phải bởi vì có quan hệ với Đằng thiếu gia hay không?"
. . . . . .
Câu hỏi càng lúc càng chói tai, trong nháy mắt Lương Chân Chân cảm thấy tay lạnh như băng, đó giờ cô không có kinh nghiệm đối phó với đám phóng viên, giờ phút này rơi vào trong vòng vây, bốn phía đều là những vách tường sắt thép, cô chạy không thoát, làm cho người ta hít thở không thông.
"Câm miệng! Tất cả đều cút hết cho tôi!" Đằng Cận Tư tức giận quát lên, những phóng viên này thật đáng ghét, tốc độ lan tin cũng quá nhanh! Giống như mấy con ruồi chết tiệt, chỗ nào cũng nhúng tay vào, bay khắp nơi, kêu "Ong ong" khắp nơi.
"Lương tiểu thư, cô không trả lời câu hỏi của chúng tôi có phải đồng nghĩa với việc chấp nhận hay không?" Các phóng viên đều là tiểu cường ( con gián ) đánh không chết, càng áp chế càng dung mãnh, căn bản không để ý tới Đằng Cận Tư đang rống giận, bắt được tin tức mới là tôn chỉ, những thứ khác đều không quan trọng!
Đám người vây xem càng ngày càng nhiều, Lương Chân Chân bị những người đó chen lấn đến sắp đứng không vững, vốn cô cố gắng đến gần Giai Ny, nhưng bị đám phóng viên này xô đẩy, bốn phía đều là Microphone, cô chỉ có thể chống tay ngăn cản, khó tránh khỏi bị đánh tới, đầu cũng bị những câu hỏi chói tai đó làm cho sắp nổ tung, chỉ hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Nai con!" Trong lòng Đằng Cận Tư nóng nảy, càng ngày càng nhiều người tới, đám phóng viên kia ùn ùn kéo tới như điên rồi, bao vây nai con rất chặt, ngay cả anh cũng không thể đến gần, mặc cho anh dùng sức như thế nào, cũng không chen vào được, giờ phút này anh hi vọng mình giống như nam chính có được một thân võ công giỏi như trong tiểu thuyết kiếm hiệp, xuất chưởng đánh ngất những người này, sau đó mang theo nai con bay khỏi nơi này.
Đáng tiếc, tiểu thuyết không phải thực tế, anh chỉ có thể gấp gáp lo lắng đứng nhìn, nhưng lại không làm nên chuyện gì.
"Á!" Vốn ở giữa đám người đông nghẹt Lương Chân Chân mang giày cao gót đứng không vững, không biết bị ai đụng phải, cơ thể té xuống mặt đất, nhưng đám người kia còn không chịu tha cho cô, giống như ôn dịch bổ nhào về phía cô.
/533
|