Edit: Thùy Linh
Beta: Tịnh Yên
Lương Chân Chân rất sợ cái cảm giác bàng hoàng và bất lực này, sợ một khi chính mình chìm sâu vào tình cảm ấy lại biết được rằng mình chỉ là món đồ chơi, căn bản cũng không xứng đáng với chủ nhân, ôm lấy sự nhớ nhung xa xôi, như vậy, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.
Thân thể cô đã bị anh ta chiếm lấy, chẳng lẽ. . . . ngay cả trái tim cũng muốn rơi vào tay giặc sao?
Không! Cô không thể, cô phải khóa tim mình lại, chỉ có như vậy, ngày rời đi, cô mới có thể toàn thân mà lui.
Quan Hạo Lê hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang biến hóa của Lương Chân Chân, chẳng lẽ mình thật sự đã đoán đúng?
"Không có chuyện gì xảy ra."
Hồi lâu sau, Lương Chân Chân mới nói ra một câu, sau đó không hề quan tâm đến anh ta, đều do anh ta tùy tiện dẫn dắt suy nghĩ của mình, càng nên trách anh ta tối hôm qua không nên đem ác ma uống say, còn nói với mình một đống lời khó hiểu, để cho cô suy nghĩ lung tung!
Thật là đáng ghét! Cả đám bọn họ đều không có ý tốt, cố ý trêu đùa mình, thật là quá đáng!
"Nhìn dáng vẻ của chị cũng biết đang gạt người, không có chuyện gì xảy ra? Không có chuyện gì xảy ra thì sao mặt chị lại rầu rĩ như vậy?" Quan Hạo Lê khinh bỉ liếc cô một cái, cô tưởng trí tuệ của anh kém sao? Còn trợn tròn mắt nói dối?
"Này! Tôi nói anh, anh rất phiền! Sao thích thăm dò người khác như vậy, muốn biết tình hình cụ thể thì đi hỏi ác ma đi."
"Ác ma?" Quan Hạo Lê cười đến cực kỳ tà ác, rốt cuộc lần đầu tiên nghe thấy cái từ đó từ trong miệng của cô.
Lương Chân Chân thấy vẻ mặt sáng rực của anh ta, tự trách bản thân mới vừa rồi nhất thời nhanh miệng, không có chú ý tới dùng từ, để cho người đàn ông tự luyến bắt được nhược điểm O(╯□╰)o
Không sao, dù sao nói ra cũng không thu trở lại được, vò đã mẻ thì không sợ sứt, vốn chính là ác ma, chẳng lẽ còn không cho phép cô nói à?
"Chẳng lẽ không đúng?" Cô dứt khoát hỏi ngược lại một câu, nằm vật xuống ghế sa lon, giận dữ liếc mắt nhìn nước thuốc nhỏ giọt thật chậm, quay mặt vào trong, không để ý tới người đàn ông tự luyến đang ồn ào kia nữa.
"Phải . . . . ." (chị nói quá đúng!) Quan Hạo Lê còn chưa nói ra câu nói kế tiếp đã bị người ta không để ý tới, đành phải câm miệng, bẽ mặt lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Sau khi truyền xong, Đằng Cận Tư vẫn chưa về, Lương Chân Chân nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, trong lòng có ủy khuất không nói ra được, nghĩ tới vẫn là nên để xe của anh chàng tự yêu bản thân trở về trường học đi, bằng không ở chỗ này rất khó chịu, thân phận quá xấu hổ rồi!
Thật ra thì Quan Hạo Lê cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng anh ta có tính nhẫn nại nên không hỏi, bởi vì có hỏi cũng không hỏi được nguyên nhân, chuyện này đến A Tư còn không làm được.
Trong lòng anh ta vẫn nghĩ, thu dọn hòm thuốc xong lập tức chuẩn bị rời đi.
"Này, anh có thể đưa tôi...tôi muốn . . . . . quay về trường học." Lương Chân Chân có chút ngượng ngùng mở miệng, rất sợ sẽ bị cự tuyệt, dù sao vừa rồi thái độ của cô đối với người ta không được tốt lắm.
Quan Hạo Lê quay đầu nhìn cô một cái, mắt hoa đào quyến rũ chuyển động, "Đưa chị về? Tôi không dám!" ( dù là có tâm cũng không có can đảm đó. . . . . . )
Lương Chân Chân buồn bực, chẳng lẽ anh ta lo lắng mình sẽ mắng anh ta?
"Tại sao? Tôi bảo đảm ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, đến cửa trường học lập tức xuống xe, sẽ không quấy rầy anh."
"Chị dâu nhỏ, vì nghĩ cho an toàn của bản thân tôi, chị đừng làm khó dễ tôi." Mặt Quan Hạo Lê lộ vẻ khó xử, nếu như bị cái thùng dấm lớn a Tư biết anh lái xe đưa Lương Chân Chân ra ngoài, đoán chừng —— kết quả vô cùng thảm thiết.
⊙﹏⊙ Có nghiêm trọng vậy không? Anh chàng tự luyến cũng nói quá lên rồi!
"Không chịu thì thôi!" Cô không vui nói, thật là đáng ghét, một đám người quá đáng ghét!
Hạ Đông nghe được đối thoại của bọn họ vội vàng đi tới, ôn hòa nói: "Đã trễ thế này, Lương tiểu thư trở về trường học chỉ sợ cửa ký túc xá đã đóng đi, giường đệm phòng ngủ trên lầu đã dọn dẹp sạch sẽ, không bằng đi lên nghỉ ngơi trước? Thiếu gia bận rộn công việc, có lẽ sắp về đến nơi rồi."
Lương Chân Chân không còn lời nào để nói, Hạ quản gia thật đúng là Bách Hiểu Sanh, các tầng các mặt đều hiểu rõ ràng như thế, hơn nữa có thể nhìn thấu lòng người, thật là đáng sợ!
"Em đi đây, chị dâu nhỏ, ngủ ngon." Quan Hạo Lê cười híp mắt phất phất tay, lưu lại một bóng lưng phong lưu tiêu sái.
******
Phòng ngủ tầng hai, Lương Chân Chân phát hiện tất cả chăn, ga gối trên giường đều được thay mới, nhưng màu sắc lại không thay đổi nhiều lắm, vẫn là ba màu đen, trắng, xám, nhìn chung quanh cả căn phòng, trên căn bản đều là kiểu này.
Mỗi một thiết kế và bày biện đồ dùng trong nhà đều rất phù hợp thân thể con người, đường nét đơn giản thanh thoát, phác họa hình dạng không đồng nhất, thuộc phong cách trang hoàng hiện đại đơn giản.
Cô vào phòng tắm để tắm nước lạnh, lập tức lên giường nằm ngủ, chăn đắp ở trên người được giặt sạch sẽ, có hương vị mặt trời rất ấm áp, nệm cũng mềm mại, ngủ rất thoải mái.
Ôm chăn lăn hai cái, đột nhiên nghĩ đến buổi tối ác ma sẽ trở về, mình không thể nằm thoải mái ở giữa, lầu bầu chuyển sang bên cạnh, không nhịn được oán trách một câu, "Đã trễ thế này vẫn chưa trở lại. . . . . ."
Nói xong cô mới ý thức được mình như cô vợ nhỏ oán giận chồng về trễ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bay lên một mảnh phấn hồng, đá đá chăn, che đầu ngủ.
Rạng sáng Đằng Cận Tư mới trở về, không làm kinh động bất kỳ ai lập tức lên lầu. Mở cửa phòng ra là thấy ngay được chăn trên giường hơi phồng lên, trong lòng lặng lẽ chảy một dòng cảm xúc ấm áp, vẻ mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, không tự chủ bước nhẹ chân.
Đi về phía bên giường, đứng ở đó không lên tiếng, mắt nhìn xuống vẻ mặt đang ngủ của cô, dáng ngủ lười biếng như mèo con, thân thể nho nhỏ co rúc ở trong chăn thành một khối, còn bất chợt chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, nhăn nhăn mũi, bộ dáng ngây thơ động lòng người dường như vĩnh viễn đều xem không đủ.
Anh bị ma nhập thật rồi, bị một tiểu yêu tinh xinh đẹp hoàn toàn tiến vào trong lòng, đuổi cũng đuổi không đi.
Đang chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa, dường như tai nghe thấy nàng lầu bầu nói mơ cái gì, không nhịn được cúi người đưa lỗ tai đến gần, nếu như anh có thể biết trước điều cô sắp nói là gì, thì anh thà rằng mình không nghe thấy!
"Anh trai. . . . . ."
Một tiếng nói mơ vô ý thức này trong nháy mắt phá hủy tâm tình vừa mới vững vàng của anh đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, quả đấm không tự chủ siết chặt, cánh môi lạnh bạc mím thật chặt, giống như đang chịu đựng tức giận cực lớn
Beta: Tịnh Yên
Lương Chân Chân rất sợ cái cảm giác bàng hoàng và bất lực này, sợ một khi chính mình chìm sâu vào tình cảm ấy lại biết được rằng mình chỉ là món đồ chơi, căn bản cũng không xứng đáng với chủ nhân, ôm lấy sự nhớ nhung xa xôi, như vậy, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.
Thân thể cô đã bị anh ta chiếm lấy, chẳng lẽ. . . . ngay cả trái tim cũng muốn rơi vào tay giặc sao?
Không! Cô không thể, cô phải khóa tim mình lại, chỉ có như vậy, ngày rời đi, cô mới có thể toàn thân mà lui.
Quan Hạo Lê hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang biến hóa của Lương Chân Chân, chẳng lẽ mình thật sự đã đoán đúng?
"Không có chuyện gì xảy ra."
Hồi lâu sau, Lương Chân Chân mới nói ra một câu, sau đó không hề quan tâm đến anh ta, đều do anh ta tùy tiện dẫn dắt suy nghĩ của mình, càng nên trách anh ta tối hôm qua không nên đem ác ma uống say, còn nói với mình một đống lời khó hiểu, để cho cô suy nghĩ lung tung!
Thật là đáng ghét! Cả đám bọn họ đều không có ý tốt, cố ý trêu đùa mình, thật là quá đáng!
"Nhìn dáng vẻ của chị cũng biết đang gạt người, không có chuyện gì xảy ra? Không có chuyện gì xảy ra thì sao mặt chị lại rầu rĩ như vậy?" Quan Hạo Lê khinh bỉ liếc cô một cái, cô tưởng trí tuệ của anh kém sao? Còn trợn tròn mắt nói dối?
"Này! Tôi nói anh, anh rất phiền! Sao thích thăm dò người khác như vậy, muốn biết tình hình cụ thể thì đi hỏi ác ma đi."
"Ác ma?" Quan Hạo Lê cười đến cực kỳ tà ác, rốt cuộc lần đầu tiên nghe thấy cái từ đó từ trong miệng của cô.
Lương Chân Chân thấy vẻ mặt sáng rực của anh ta, tự trách bản thân mới vừa rồi nhất thời nhanh miệng, không có chú ý tới dùng từ, để cho người đàn ông tự luyến bắt được nhược điểm O(╯□╰)o
Không sao, dù sao nói ra cũng không thu trở lại được, vò đã mẻ thì không sợ sứt, vốn chính là ác ma, chẳng lẽ còn không cho phép cô nói à?
"Chẳng lẽ không đúng?" Cô dứt khoát hỏi ngược lại một câu, nằm vật xuống ghế sa lon, giận dữ liếc mắt nhìn nước thuốc nhỏ giọt thật chậm, quay mặt vào trong, không để ý tới người đàn ông tự luyến đang ồn ào kia nữa.
"Phải . . . . ." (chị nói quá đúng!) Quan Hạo Lê còn chưa nói ra câu nói kế tiếp đã bị người ta không để ý tới, đành phải câm miệng, bẽ mặt lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Sau khi truyền xong, Đằng Cận Tư vẫn chưa về, Lương Chân Chân nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, trong lòng có ủy khuất không nói ra được, nghĩ tới vẫn là nên để xe của anh chàng tự yêu bản thân trở về trường học đi, bằng không ở chỗ này rất khó chịu, thân phận quá xấu hổ rồi!
Thật ra thì Quan Hạo Lê cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng anh ta có tính nhẫn nại nên không hỏi, bởi vì có hỏi cũng không hỏi được nguyên nhân, chuyện này đến A Tư còn không làm được.
Trong lòng anh ta vẫn nghĩ, thu dọn hòm thuốc xong lập tức chuẩn bị rời đi.
"Này, anh có thể đưa tôi...tôi muốn . . . . . quay về trường học." Lương Chân Chân có chút ngượng ngùng mở miệng, rất sợ sẽ bị cự tuyệt, dù sao vừa rồi thái độ của cô đối với người ta không được tốt lắm.
Quan Hạo Lê quay đầu nhìn cô một cái, mắt hoa đào quyến rũ chuyển động, "Đưa chị về? Tôi không dám!" ( dù là có tâm cũng không có can đảm đó. . . . . . )
Lương Chân Chân buồn bực, chẳng lẽ anh ta lo lắng mình sẽ mắng anh ta?
"Tại sao? Tôi bảo đảm ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, đến cửa trường học lập tức xuống xe, sẽ không quấy rầy anh."
"Chị dâu nhỏ, vì nghĩ cho an toàn của bản thân tôi, chị đừng làm khó dễ tôi." Mặt Quan Hạo Lê lộ vẻ khó xử, nếu như bị cái thùng dấm lớn a Tư biết anh lái xe đưa Lương Chân Chân ra ngoài, đoán chừng —— kết quả vô cùng thảm thiết.
⊙﹏⊙ Có nghiêm trọng vậy không? Anh chàng tự luyến cũng nói quá lên rồi!
"Không chịu thì thôi!" Cô không vui nói, thật là đáng ghét, một đám người quá đáng ghét!
Hạ Đông nghe được đối thoại của bọn họ vội vàng đi tới, ôn hòa nói: "Đã trễ thế này, Lương tiểu thư trở về trường học chỉ sợ cửa ký túc xá đã đóng đi, giường đệm phòng ngủ trên lầu đã dọn dẹp sạch sẽ, không bằng đi lên nghỉ ngơi trước? Thiếu gia bận rộn công việc, có lẽ sắp về đến nơi rồi."
Lương Chân Chân không còn lời nào để nói, Hạ quản gia thật đúng là Bách Hiểu Sanh, các tầng các mặt đều hiểu rõ ràng như thế, hơn nữa có thể nhìn thấu lòng người, thật là đáng sợ!
"Em đi đây, chị dâu nhỏ, ngủ ngon." Quan Hạo Lê cười híp mắt phất phất tay, lưu lại một bóng lưng phong lưu tiêu sái.
******
Phòng ngủ tầng hai, Lương Chân Chân phát hiện tất cả chăn, ga gối trên giường đều được thay mới, nhưng màu sắc lại không thay đổi nhiều lắm, vẫn là ba màu đen, trắng, xám, nhìn chung quanh cả căn phòng, trên căn bản đều là kiểu này.
Mỗi một thiết kế và bày biện đồ dùng trong nhà đều rất phù hợp thân thể con người, đường nét đơn giản thanh thoát, phác họa hình dạng không đồng nhất, thuộc phong cách trang hoàng hiện đại đơn giản.
Cô vào phòng tắm để tắm nước lạnh, lập tức lên giường nằm ngủ, chăn đắp ở trên người được giặt sạch sẽ, có hương vị mặt trời rất ấm áp, nệm cũng mềm mại, ngủ rất thoải mái.
Ôm chăn lăn hai cái, đột nhiên nghĩ đến buổi tối ác ma sẽ trở về, mình không thể nằm thoải mái ở giữa, lầu bầu chuyển sang bên cạnh, không nhịn được oán trách một câu, "Đã trễ thế này vẫn chưa trở lại. . . . . ."
Nói xong cô mới ý thức được mình như cô vợ nhỏ oán giận chồng về trễ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bay lên một mảnh phấn hồng, đá đá chăn, che đầu ngủ.
Rạng sáng Đằng Cận Tư mới trở về, không làm kinh động bất kỳ ai lập tức lên lầu. Mở cửa phòng ra là thấy ngay được chăn trên giường hơi phồng lên, trong lòng lặng lẽ chảy một dòng cảm xúc ấm áp, vẻ mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, không tự chủ bước nhẹ chân.
Đi về phía bên giường, đứng ở đó không lên tiếng, mắt nhìn xuống vẻ mặt đang ngủ của cô, dáng ngủ lười biếng như mèo con, thân thể nho nhỏ co rúc ở trong chăn thành một khối, còn bất chợt chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, nhăn nhăn mũi, bộ dáng ngây thơ động lòng người dường như vĩnh viễn đều xem không đủ.
Anh bị ma nhập thật rồi, bị một tiểu yêu tinh xinh đẹp hoàn toàn tiến vào trong lòng, đuổi cũng đuổi không đi.
Đang chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa, dường như tai nghe thấy nàng lầu bầu nói mơ cái gì, không nhịn được cúi người đưa lỗ tai đến gần, nếu như anh có thể biết trước điều cô sắp nói là gì, thì anh thà rằng mình không nghe thấy!
"Anh trai. . . . . ."
Một tiếng nói mơ vô ý thức này trong nháy mắt phá hủy tâm tình vừa mới vững vàng của anh đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, quả đấm không tự chủ siết chặt, cánh môi lạnh bạc mím thật chặt, giống như đang chịu đựng tức giận cực lớn
/533
|