Lúc Tô Lị tỉnh lại đã là buổi tối, đi đến phòng khách, trong nhà không có ai nên yên tĩnh đến doạ người. Nghĩ bụng rằng Mia Bergen hẳn là lại đi ra ngoài nên cô cũng không để ý gì nhiều.
Mia Bergen thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, nên dần dần Tô Lị cũng thành thói quen, trên bàn ăn lúc nào cũng thường chuẩn bị sẵn đồ ăn.
Tô Lị im lặng ngồi xuống bàn ăn, bởi vì tay trái vừa bị thương, nên bữa cơm này cô ăn thật sự rất chậm. Mà chỉ vào thời điểm lúc này, cô mới có thể thầm rống giận trong lòng...
Xin hãy ban cho cô đôi đũa a!!!
Khẽ thở dài, chưa ăn xong nhưng Tô Lị đã buông dao nĩa đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, chợt kinh ngạc phát hiện chiếc lắc tay bằng bạc mà Mia Bergen phu nhân đưa cho cô lúc trước đã không còn đeo trên tay cô nữa
.
Tô Lị cố gắng hồi tưởng lại xem mình có đem nó để ở đâu hay không, nhưng nhớ mãi mà vẫn không nghĩ ra!
Lúc trước Mia Bergen đã dặn cô tuyệt đối không được tháo chiếc lắc tay ấy ra dù chỉ một khắc, cho nên từ đó đến giờ cô vẫn chưa từng tháo nó ra. Nghĩ đến chiếc vòng có thể ở trong phòng, nàng liền quay trở lại phòng tìm.
Sau khi tìm kiếm một lượt khắp phòng như vẫn không thấy, Tô Lị mới nhớ ra có thể là do lúc ở ngoài đường bị xe ngựa đụng phải nên chiếc vòng tay đã rơi mất.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Tô Lị vội vã lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà.
Anh quốc vào ban đêm yên tĩnh có chút doạ người, hơn nữa vì vụ án “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường” nên càng khiến cho nhiều người không dám xuất hiện ra ngoài vào buổi tối.
Nhưng là Tô Lị cũng biết rõ vào thời điểm này “Jack the Ripper” sẽ không xuất hiện để gây án nữa, vì thế cô mang theo sự can đảm ít ỏi của mình ra ngoài tìm chiếc lắc tay.
Cũng may vòng tay của cô bằng bạc, dưới ánh sáng le lói cũng sẽ dễ dàng phát ra ngân quang, cho nên Tô Lị không cần tốn quá nhiều công sức đã tìm lại được, trong lòng cô thầm vui vẻ vì không bị người khác lấy đi.
Hưng phấn nhặt chiếc lắc tay lên, Tô Lị xoay người định trở về, thì đột nhiên cách đó không xa, trong một con hẻm nhỏ bỗng nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau.
Tô Lị sợ hãi tưởng rằng mình đã phán đoán sai, chẳng lẽ “Jack the Ripper” lại xuất hiện để giết người? Nhưng là cái ý nghĩ đó lập tức bị cô ném ra sau đầu, rồi lại lặng yên đi đến gần con hẻm nhỏ đó.
Cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ thấy một người có mái tóc dài màu bạc, đang đưa lưng về phía cô, mà phía đối diện hắn còn có một nam tử trong tay đang cầm một cái roi, ở trên thắt lưng còn giắt một đoản kiếm.
“Lần này ta sẽ không để ngươi chạy thoát!”
Nam tử tóc bạc khẽ cười nói: “Vậy thì ta đành mỏi mắt mong chờ.”
Nam tử kia cầm roi quất thẳng đến chỗ nam tử tóc bạc, nhưng hắn đã kịp thời tránh thoát, trên roi đã thấm đầy nước Thánh, nếu như bị đánh trúng, thì tất nhiên hậu quả cũng có thể tưởng tượng được.
Hai người cũng đã cùng nhau đấu trí, đấu dũng nhiều năm như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng bị đối phương khống chế như vậy, trong nháy mắt hắn nhanh chóng dời thân mình ra phía sau đối phương, khẽ nhếch miệng nói: “An, tốc độ của ngươi cũng quá chậm đi.”
Nam tử tên An biết hắn ta nhất định sẽ xuất hiện sau lưng mình rồi buông lời giễu cợt, cho nên không hề chần chừ lưu loát rút đoản kiếm bằng bạc ở bên hông ra hướng hắn đâm tới.
Nhưng trong nháy mắt nam tử tóc bạc đã ở xuất hiện ở trước mặt: “An,nếu ngươi muốn thắng được ta, thì ngươi còn phải tu luyện thêm mấy ngàn năm nữa.”
“Hừ, ngươi bớt nói nhảm đi!”
Nam tử có chút tức giận, hai tay kết thành cây thánh giá, sau đó nhanh chóng biến hoá, trong miệng lại đang lẩm bẩm niệm chú ngữ, tất cả những đoản kiếm trên người nam tử đều bay lên không trung, lại giống có lắp đặt hệ thống rađa, cho nên mặc kệ nam tử tóc trắng trốn nơi nào, đoản kiếm đều lần lượt hướng chỗ hắn bay đến, cho dù hắn có đánh bay mấy cây kiếm ra ngoài, thì một lúc sau nó lại vẫn bay đến.
Tô Lị nhìn màn đánh nhau trước mặt mà mê mẩn, cho nên khi phát hiện đột nhiên có một thanh đoản kiếm bay đến chỗ cô, làm cho cô nhất thời kinh hãi lấy che kín mặt, cô bị thương nơi nào cũng được, nhưng duy nhất khuôn mặt là không thể!
Đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh, Tô Lị hé hai tay ra nhìn tình huống trước mắt, thì thấy thanh đoản kiếm kia vẫn đang ở trước mặt cô, nhưng là còn có thêm một nam tử tóc trắng, bàn tay của hắn đang bị thanh đoản kiếm xuyên qua vì thay cô chặn một kiếm.
Tô Lị buông cả hai tay xuống, giật mình nhìn nam nhân vẫn còn bị thanh kiếm găm ở trên bàn tay, nhìn cô mỉm cười: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, Lily.”
Tô Lị ngơ ngác nhìn hắn bàn tay của hắn, thấy ánh mắt cô, nam nhân tóc bạc lấy một tay đem đoản kiếm trên tay kia rút ra, rồi lại đem một chiếc khăn tay băng lại. Bất ngờ vươn tay không bị thương kéo Tô Lị tựa vào trong lòng mình.
Trong ngực hắn truyền đến một cỗ hàn ý lạnh như băng, còn phảng phất mùi thơm thản nhiên của loài hoa tường vi, làm cho Tô Lị đang lâm vào trạng thái thất thần hoàn hồn lại không ít.
Shere không thèm nhìn đến những thanh đoản kiếm suýt chút nữa đã làm Tô Lị bị thương, vừa bị mình đá bay ra, trực tiếp hướng nam tử kia nói: “An, vừa rồi ngươi suýt chút nữa đã giết con mồi của ta.”
An lấy trương tiên ra, chỉ vào Shere: “Shere, ngươi tốt nhất mau buông cô gái đó ra, bằng không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Shere nghiêng đầu cười: “Hôm nay ngươi đã làm ta bị thương khá nhiều, vậy thì dừng ở đây đi, lần sau chúng ta sẽ lại chơi tiếp.”
Nói xong, Shere liền đưa tay về phía trước, bỗng có vô số con dơi từ trong tay hắn bay ra, An đành phải cầm lấy trường tiên chắn ở phía trước, khi nhìn lại thì đã thấy hai người bọn họ biến mất không thấy.
“Đáng giận.”
An tức giận mắng một câu, rồi vung roi đánh lên trên vách tường, trên vách tường liền xuất hiện một vết thâm sâu.
Mia Bergen thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, nên dần dần Tô Lị cũng thành thói quen, trên bàn ăn lúc nào cũng thường chuẩn bị sẵn đồ ăn.
Tô Lị im lặng ngồi xuống bàn ăn, bởi vì tay trái vừa bị thương, nên bữa cơm này cô ăn thật sự rất chậm. Mà chỉ vào thời điểm lúc này, cô mới có thể thầm rống giận trong lòng...
Xin hãy ban cho cô đôi đũa a!!!
Khẽ thở dài, chưa ăn xong nhưng Tô Lị đã buông dao nĩa đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, chợt kinh ngạc phát hiện chiếc lắc tay bằng bạc mà Mia Bergen phu nhân đưa cho cô lúc trước đã không còn đeo trên tay cô nữa
.
Tô Lị cố gắng hồi tưởng lại xem mình có đem nó để ở đâu hay không, nhưng nhớ mãi mà vẫn không nghĩ ra!
Lúc trước Mia Bergen đã dặn cô tuyệt đối không được tháo chiếc lắc tay ấy ra dù chỉ một khắc, cho nên từ đó đến giờ cô vẫn chưa từng tháo nó ra. Nghĩ đến chiếc vòng có thể ở trong phòng, nàng liền quay trở lại phòng tìm.
Sau khi tìm kiếm một lượt khắp phòng như vẫn không thấy, Tô Lị mới nhớ ra có thể là do lúc ở ngoài đường bị xe ngựa đụng phải nên chiếc vòng tay đã rơi mất.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Tô Lị vội vã lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà.
Anh quốc vào ban đêm yên tĩnh có chút doạ người, hơn nữa vì vụ án “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường” nên càng khiến cho nhiều người không dám xuất hiện ra ngoài vào buổi tối.
Nhưng là Tô Lị cũng biết rõ vào thời điểm này “Jack the Ripper” sẽ không xuất hiện để gây án nữa, vì thế cô mang theo sự can đảm ít ỏi của mình ra ngoài tìm chiếc lắc tay.
Cũng may vòng tay của cô bằng bạc, dưới ánh sáng le lói cũng sẽ dễ dàng phát ra ngân quang, cho nên Tô Lị không cần tốn quá nhiều công sức đã tìm lại được, trong lòng cô thầm vui vẻ vì không bị người khác lấy đi.
Hưng phấn nhặt chiếc lắc tay lên, Tô Lị xoay người định trở về, thì đột nhiên cách đó không xa, trong một con hẻm nhỏ bỗng nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau.
Tô Lị sợ hãi tưởng rằng mình đã phán đoán sai, chẳng lẽ “Jack the Ripper” lại xuất hiện để giết người? Nhưng là cái ý nghĩ đó lập tức bị cô ném ra sau đầu, rồi lại lặng yên đi đến gần con hẻm nhỏ đó.
Cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ thấy một người có mái tóc dài màu bạc, đang đưa lưng về phía cô, mà phía đối diện hắn còn có một nam tử trong tay đang cầm một cái roi, ở trên thắt lưng còn giắt một đoản kiếm.
“Lần này ta sẽ không để ngươi chạy thoát!”
Nam tử tóc bạc khẽ cười nói: “Vậy thì ta đành mỏi mắt mong chờ.”
Nam tử kia cầm roi quất thẳng đến chỗ nam tử tóc bạc, nhưng hắn đã kịp thời tránh thoát, trên roi đã thấm đầy nước Thánh, nếu như bị đánh trúng, thì tất nhiên hậu quả cũng có thể tưởng tượng được.
Hai người cũng đã cùng nhau đấu trí, đấu dũng nhiều năm như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng bị đối phương khống chế như vậy, trong nháy mắt hắn nhanh chóng dời thân mình ra phía sau đối phương, khẽ nhếch miệng nói: “An, tốc độ của ngươi cũng quá chậm đi.”
Nam tử tên An biết hắn ta nhất định sẽ xuất hiện sau lưng mình rồi buông lời giễu cợt, cho nên không hề chần chừ lưu loát rút đoản kiếm bằng bạc ở bên hông ra hướng hắn đâm tới.
Nhưng trong nháy mắt nam tử tóc bạc đã ở xuất hiện ở trước mặt: “An,nếu ngươi muốn thắng được ta, thì ngươi còn phải tu luyện thêm mấy ngàn năm nữa.”
“Hừ, ngươi bớt nói nhảm đi!”
Nam tử có chút tức giận, hai tay kết thành cây thánh giá, sau đó nhanh chóng biến hoá, trong miệng lại đang lẩm bẩm niệm chú ngữ, tất cả những đoản kiếm trên người nam tử đều bay lên không trung, lại giống có lắp đặt hệ thống rađa, cho nên mặc kệ nam tử tóc trắng trốn nơi nào, đoản kiếm đều lần lượt hướng chỗ hắn bay đến, cho dù hắn có đánh bay mấy cây kiếm ra ngoài, thì một lúc sau nó lại vẫn bay đến.
Tô Lị nhìn màn đánh nhau trước mặt mà mê mẩn, cho nên khi phát hiện đột nhiên có một thanh đoản kiếm bay đến chỗ cô, làm cho cô nhất thời kinh hãi lấy che kín mặt, cô bị thương nơi nào cũng được, nhưng duy nhất khuôn mặt là không thể!
Đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh, Tô Lị hé hai tay ra nhìn tình huống trước mắt, thì thấy thanh đoản kiếm kia vẫn đang ở trước mặt cô, nhưng là còn có thêm một nam tử tóc trắng, bàn tay của hắn đang bị thanh đoản kiếm xuyên qua vì thay cô chặn một kiếm.
Tô Lị buông cả hai tay xuống, giật mình nhìn nam nhân vẫn còn bị thanh kiếm găm ở trên bàn tay, nhìn cô mỉm cười: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, Lily.”
Tô Lị ngơ ngác nhìn hắn bàn tay của hắn, thấy ánh mắt cô, nam nhân tóc bạc lấy một tay đem đoản kiếm trên tay kia rút ra, rồi lại đem một chiếc khăn tay băng lại. Bất ngờ vươn tay không bị thương kéo Tô Lị tựa vào trong lòng mình.
Trong ngực hắn truyền đến một cỗ hàn ý lạnh như băng, còn phảng phất mùi thơm thản nhiên của loài hoa tường vi, làm cho Tô Lị đang lâm vào trạng thái thất thần hoàn hồn lại không ít.
Shere không thèm nhìn đến những thanh đoản kiếm suýt chút nữa đã làm Tô Lị bị thương, vừa bị mình đá bay ra, trực tiếp hướng nam tử kia nói: “An, vừa rồi ngươi suýt chút nữa đã giết con mồi của ta.”
An lấy trương tiên ra, chỉ vào Shere: “Shere, ngươi tốt nhất mau buông cô gái đó ra, bằng không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Shere nghiêng đầu cười: “Hôm nay ngươi đã làm ta bị thương khá nhiều, vậy thì dừng ở đây đi, lần sau chúng ta sẽ lại chơi tiếp.”
Nói xong, Shere liền đưa tay về phía trước, bỗng có vô số con dơi từ trong tay hắn bay ra, An đành phải cầm lấy trường tiên chắn ở phía trước, khi nhìn lại thì đã thấy hai người bọn họ biến mất không thấy.
“Đáng giận.”
An tức giận mắng một câu, rồi vung roi đánh lên trên vách tường, trên vách tường liền xuất hiện một vết thâm sâu.
/72
|