Một thước phim điện ảnh vừa mới kết nối, tấm màn vội rơi xuống. Cánh cửa vốn yên ắng, lanh tanh lặp tức trở nên chật chội và ồn ào. Muôn hình vạn chạng những đôi nam nữ quấn quít nhau rối rít đi ra. Vào mùa đông, ban đêm chung quanh luôn lạnh giá , tài ăn nói Trương Khai, trong không khí lập tức một làn gió nhẹ thổi qua, trăng trắng trông như sương mù. Trong đám người, một đôi nam nữ xinh đẹp đầy cuốn hút, không khỏi khiến cho người ta phải dõi mắt nhìn ngắm đầy chú ý.
Hắn còn trẻ cửa, một anh tuấn đẹp trai, một sức quyến rũ xuất trần, thân hình cao gầy, giống như đang khoe khoang, liếc nhìn xung quanh--- Nụ cười đầy khiêu khích, áo khoác ngoài, mười ngón tay quấn quít vào nhau, trong bóng đêm, hai vai thỉnh thoảng khẽ chạm.
"Anh muốn mua vé xem phim?" Mắt phượng cô híp lại, khóe miệng chặt trà. Nhìn về phía hắn.
Đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại, môi mỏng nhẹ nghẹn, cặp mắt thâm thúy dõi nhìn khắp nơi: "Muốn cười thì cứ việc cười đi! ."
Khóe miệng nào đó cũng nhịn không được nữa, đôi môi đóng chặt bỗng chốc buông ra một cái khe hở, cười lên"Anh ấy không lừa anh,《 Tiểu quỷ ở nhà》 gần đây là rất nóng."
Đứa bé kia là ngọn lửa kinh khủng.
Giương mắt lên, một đám trẻ nhỏ đang lôi kéo tay cha mẹ mình hưng phấn líu ríu, vừa nói vừa diễn tả.
"Tên đó căn bản là đang trêu chọc anh." Không để tâm suy nghĩ trong lòng bị cô biết, hắn vẫn như cũ bất mãn không muốn nhìn thẳng.
"Ừ! Cũng không phải là. . . . . . Hắt--------xì!" Hít hít lỗ mũi, xem ra là không cẩn thận nên bị cảm rồi.
Trên vai đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó một hồi ấm áp bao vây, cả người tràn ngập hơi thở của hắn, cảm giác ấy ấm áp làm sao… Nhưng cô vẫn không biến sắc, cúi đầu xuống.
Dù mình mềm yếu cỡ nào cũng không muốn bất cứ người nào nhìn thấy.
Đặc biệt là hắn !
"Cẩn thận, không khéo là bị cảm đấy."Bàn tay ấm áp gỡ xuống mấy sợi tóc tán loạn, cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, mỗi một động tác đều tự nhiên như vậy, mang theo mười phần ngang ngược không cho phép cự tuyệt nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Ánh mắt mĩ miều của người đàn ông nào đó mang theo không ít cưng chiều có đôi chút trách cứ.
". . . . . . Ừ." Cô thừa nhận, mình hoàn toàn bị hút vào đó, vùi lấp thù hận sâu trong lòng, ít nhất, đối với loại tư thế này, cô… chưa từng có .
Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy trên phim, tự nhiên phát hiện, từ lúc nào tim của mình trở nên bình tĩnh như vậy.
Hình ảnh trong phim hiện lên ở trong đầu, suy nghĩ một chút về hình ảnh lạ lẫm này, khóe miệng không khỏi giơ lên.
Đứa trẻ thật dễ thương !
--- ------ ------ ------ ---
"Nếu về sau chúng ta cũng có đứa trẻ như vậy thì quá tuyệt !." Lời nói cứ như vậy bật thốt lên, làm chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trong lời nói mang theo cười giỡn, chỉ là cảm xúc đột nhiên xuất hiện rồi vội nói ra thôi, ít nhất hắn hiện tại cũng chẳng cần đứa bé, cô biết vậy.
"Trẻ. . . . . con. . . . ." Một khắc, cô cảm thấy nắm tay của mình chợt thay đổi trở nên cứng nhắc. Trong đôi mắt đẹp ấy hình như có cái gì chợt lóe lên, giống như… chán ghét, quá nhanh, cô cũng không có thấy rõ ràng, hắn rất mau khôi phục lại nét mặt rạng rỡ tươi cười, đôi mắt khẽ nhếch, nụ cười xấu xa, mở bàn tay đang nắm, đổi vòng sau lưng chặn ngang ôm cô trong ngực , tựa đầu tựa vào vai của cô. Cô có thể cảm nhận rất rõ ràng hơi thở nóng bỏng của hắn.
"Anh không phải là sợ đứa bé quấy rầy chúng ta chứ ."
Sự ấm áp xuất hiện trong phút chốc bỗng bể tan tành, lập tức thay đổi giương cung bạt kiếm. Vẫn là hai con người đó, nhưng khác đi về thời gian, về địa điểm, và còn về… thân phận.
"Em muốn có một đứa bé, một con của riêng chúng ta." Trên bàn ăn, một thân đồ mặc ở nhà nàng vừa cho đối diện nam tử thêm cơm vừa nói.
Người đàn ông tuấn tú nào đó rõ ràng không nhịn được, nhàn nhạt mà nói ra: "Không cần!"
"Tại sao?"Cô vẫn không chịu bỏ qua đề tài này.
Đây là lần thứ mấy rồi, hôm nay cô nhất định phải biết đáp án.
Hoắc Lôi sắc mặt tối đi không ít "Dạ Sắc, tôi cho em biết, Hoắc Lôi tôi chắc chắn sẽ không muốn có con , hiện tại là không về sau cũng không."
Lời nói hung ác, không một chút lưu tình.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, hơi giật mình nhìn về phía hắn.
"Tôi không thích những thứ gây phiền phức cho mình, đứa trẻ chính là phiền toái lớn nhất."
"Thật ra thì đứa bé rất tuyệt, sẽ không gây phiền toái, chỉ cần. . . . . ."
"Tôi nói không cần chính là không cần, nếu như em là vợ của Hoắc Lôi tôi thì phải tuân theo lời tôi." Giọng nói cường nghạnh mang theo tức giận, phiền não lấy tay nới lỏng chiếc cà vạt được chế tác tinh xảo ra, sợi tóc đã sớm trở nên rối bù, mất nếp, vẻ đẹp ưu nhã lúc nãy đã thay bằng sự hoang dại.
"Em nhất định muốn." Trên gương mặt bình tĩnh ấy đã không thể ngụy trang được nữa, bùng nổ, mãnh liệt kiên trì.
"Thật sao?" Hắn không còn tức giận mà ngược lại… Cười, nụ cười vẫn sáng ngời như thế.
Nghiêng người hai chân mở ra, cầm áo khoác lên, sải bước đi ra cửa. Rầm… Cánh cửa bị một lực lớn đóng lại.
"Nếu đã vậy, cô đi tìm người khác đi."
Nhìn cánh cửa đóng chặt cùng với căn phòng bừa bãi, cô không có cách nào không để tâm đến. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi..
Nếu đã vậy, cô đi tìm người khác đi.
Chợt chuông điện thoại di động vang lên, tìm kiếm trên đống lộn xộn. Nó nằm trên đó, màn hình chỉ có một màu đen, là của hắn, âm thanh ngọt ngào mang theo kiều diễm, mềm nhũn, càng giống như là đang làm nũng.
"Ghét! Lôi! Tại sao lâu như vậy không gọi điện thoại cho người ta, hôm nay người ta chờ anh đấy, đang đợi ở….trên giường đó. . . . . . ."
". . . . . . ."
——— ——————— tuyến phân cách ——— ——————
Dạ Sắc mở to mắt, bên ngoài trăng non đã muốn rời đi, thử cử động tay chân, cả người cứng ngắc, nhức mỏi, đứng dậy cũng không được, chỉ có thể mệt nhọc miễn cưỡng ngồi tựa vào thành giường, mắt phượng nhìn chằm chằm mặt bàn ngay không nháy mắt.
Không nghĩ đến tối nay lại mơ thấy.
Đã bao nhiêu lâu không nằm mơ đến?
Mấy năm rồi?
Trong mộng, giống như có thể trở lại thời gian còn đại học, thế nhưng nằm mơ lại thấy những thứ kia.
Là vì cùng bé đứa nhỏ kia có quan hệ sao?
Lần đầu tiên cùng hắn nói về đứa bé, mang theo mười phần buồn cười, cười giỡn mà thôi, người đàn ông ấy trả lời khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào, ấm áp không thôi. Đó là lúc nào, chính cô cũng không nhớ ra nổi, hắn là một tay sát gái, tự cho mình là phong lưu, hào hoa công tử, đối với phụ nữ, hắn từ trước đến giờ cho rằng là phải nên thương yêu cưng chiều , cũng từ trước đến giờ sẽ không keo kiệt, những thứ kia dịu dàng là xuất phát từ sự thích thú trêu chọc thực chất cũng chẳng phải yêu đương gì. Suy nghĩ một chút,cô cảm thấy khi đó mình…không khỏi cảm thấy buồn cười,… quá ngu . Đúng thật là rất ngu.
Cô không thể không thừa nhận, hắn làm người yêu rất tốt , rất tốt rất tốt, nhưng lại chỉ có thể làm tình nhân thôi.
Hơn mấy năm qua hai người đây là lần đầu tiên cãi vã nhưng lại không nghĩ đến là vì vấn đề này… vì đứa bé. Đúng thật là không nghĩ đến.
Thật buồn cười, chung đụng cũng đã bốn năm rồi, vậy mà hai người còn chưa hiểu hết về nhau, cũng khó trách hôn nhân vỡ đổ.
". . . . . ."
Đột nhiên trên cổ có cảm giác lạnh lẽo, cảm giác đó cô quá quen thuộc —— là dao.
"Cấm nhúc nhích, nếu cô không muốn chết!"
Hắn còn trẻ cửa, một anh tuấn đẹp trai, một sức quyến rũ xuất trần, thân hình cao gầy, giống như đang khoe khoang, liếc nhìn xung quanh--- Nụ cười đầy khiêu khích, áo khoác ngoài, mười ngón tay quấn quít vào nhau, trong bóng đêm, hai vai thỉnh thoảng khẽ chạm.
"Anh muốn mua vé xem phim?" Mắt phượng cô híp lại, khóe miệng chặt trà. Nhìn về phía hắn.
Đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại, môi mỏng nhẹ nghẹn, cặp mắt thâm thúy dõi nhìn khắp nơi: "Muốn cười thì cứ việc cười đi! ."
Khóe miệng nào đó cũng nhịn không được nữa, đôi môi đóng chặt bỗng chốc buông ra một cái khe hở, cười lên"Anh ấy không lừa anh,《 Tiểu quỷ ở nhà》 gần đây là rất nóng."
Đứa bé kia là ngọn lửa kinh khủng.
Giương mắt lên, một đám trẻ nhỏ đang lôi kéo tay cha mẹ mình hưng phấn líu ríu, vừa nói vừa diễn tả.
"Tên đó căn bản là đang trêu chọc anh." Không để tâm suy nghĩ trong lòng bị cô biết, hắn vẫn như cũ bất mãn không muốn nhìn thẳng.
"Ừ! Cũng không phải là. . . . . . Hắt--------xì!" Hít hít lỗ mũi, xem ra là không cẩn thận nên bị cảm rồi.
Trên vai đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó một hồi ấm áp bao vây, cả người tràn ngập hơi thở của hắn, cảm giác ấy ấm áp làm sao… Nhưng cô vẫn không biến sắc, cúi đầu xuống.
Dù mình mềm yếu cỡ nào cũng không muốn bất cứ người nào nhìn thấy.
Đặc biệt là hắn !
"Cẩn thận, không khéo là bị cảm đấy."Bàn tay ấm áp gỡ xuống mấy sợi tóc tán loạn, cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, mỗi một động tác đều tự nhiên như vậy, mang theo mười phần ngang ngược không cho phép cự tuyệt nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Ánh mắt mĩ miều của người đàn ông nào đó mang theo không ít cưng chiều có đôi chút trách cứ.
". . . . . . Ừ." Cô thừa nhận, mình hoàn toàn bị hút vào đó, vùi lấp thù hận sâu trong lòng, ít nhất, đối với loại tư thế này, cô… chưa từng có .
Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy trên phim, tự nhiên phát hiện, từ lúc nào tim của mình trở nên bình tĩnh như vậy.
Hình ảnh trong phim hiện lên ở trong đầu, suy nghĩ một chút về hình ảnh lạ lẫm này, khóe miệng không khỏi giơ lên.
Đứa trẻ thật dễ thương !
--- ------ ------ ------ ---
"Nếu về sau chúng ta cũng có đứa trẻ như vậy thì quá tuyệt !." Lời nói cứ như vậy bật thốt lên, làm chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trong lời nói mang theo cười giỡn, chỉ là cảm xúc đột nhiên xuất hiện rồi vội nói ra thôi, ít nhất hắn hiện tại cũng chẳng cần đứa bé, cô biết vậy.
"Trẻ. . . . . con. . . . ." Một khắc, cô cảm thấy nắm tay của mình chợt thay đổi trở nên cứng nhắc. Trong đôi mắt đẹp ấy hình như có cái gì chợt lóe lên, giống như… chán ghét, quá nhanh, cô cũng không có thấy rõ ràng, hắn rất mau khôi phục lại nét mặt rạng rỡ tươi cười, đôi mắt khẽ nhếch, nụ cười xấu xa, mở bàn tay đang nắm, đổi vòng sau lưng chặn ngang ôm cô trong ngực , tựa đầu tựa vào vai của cô. Cô có thể cảm nhận rất rõ ràng hơi thở nóng bỏng của hắn.
"Anh không phải là sợ đứa bé quấy rầy chúng ta chứ ."
Sự ấm áp xuất hiện trong phút chốc bỗng bể tan tành, lập tức thay đổi giương cung bạt kiếm. Vẫn là hai con người đó, nhưng khác đi về thời gian, về địa điểm, và còn về… thân phận.
"Em muốn có một đứa bé, một con của riêng chúng ta." Trên bàn ăn, một thân đồ mặc ở nhà nàng vừa cho đối diện nam tử thêm cơm vừa nói.
Người đàn ông tuấn tú nào đó rõ ràng không nhịn được, nhàn nhạt mà nói ra: "Không cần!"
"Tại sao?"Cô vẫn không chịu bỏ qua đề tài này.
Đây là lần thứ mấy rồi, hôm nay cô nhất định phải biết đáp án.
Hoắc Lôi sắc mặt tối đi không ít "Dạ Sắc, tôi cho em biết, Hoắc Lôi tôi chắc chắn sẽ không muốn có con , hiện tại là không về sau cũng không."
Lời nói hung ác, không một chút lưu tình.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, hơi giật mình nhìn về phía hắn.
"Tôi không thích những thứ gây phiền phức cho mình, đứa trẻ chính là phiền toái lớn nhất."
"Thật ra thì đứa bé rất tuyệt, sẽ không gây phiền toái, chỉ cần. . . . . ."
"Tôi nói không cần chính là không cần, nếu như em là vợ của Hoắc Lôi tôi thì phải tuân theo lời tôi." Giọng nói cường nghạnh mang theo tức giận, phiền não lấy tay nới lỏng chiếc cà vạt được chế tác tinh xảo ra, sợi tóc đã sớm trở nên rối bù, mất nếp, vẻ đẹp ưu nhã lúc nãy đã thay bằng sự hoang dại.
"Em nhất định muốn." Trên gương mặt bình tĩnh ấy đã không thể ngụy trang được nữa, bùng nổ, mãnh liệt kiên trì.
"Thật sao?" Hắn không còn tức giận mà ngược lại… Cười, nụ cười vẫn sáng ngời như thế.
Nghiêng người hai chân mở ra, cầm áo khoác lên, sải bước đi ra cửa. Rầm… Cánh cửa bị một lực lớn đóng lại.
"Nếu đã vậy, cô đi tìm người khác đi."
Nhìn cánh cửa đóng chặt cùng với căn phòng bừa bãi, cô không có cách nào không để tâm đến. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi..
Nếu đã vậy, cô đi tìm người khác đi.
Chợt chuông điện thoại di động vang lên, tìm kiếm trên đống lộn xộn. Nó nằm trên đó, màn hình chỉ có một màu đen, là của hắn, âm thanh ngọt ngào mang theo kiều diễm, mềm nhũn, càng giống như là đang làm nũng.
"Ghét! Lôi! Tại sao lâu như vậy không gọi điện thoại cho người ta, hôm nay người ta chờ anh đấy, đang đợi ở….trên giường đó. . . . . . ."
". . . . . . ."
——— ——————— tuyến phân cách ——— ——————
Dạ Sắc mở to mắt, bên ngoài trăng non đã muốn rời đi, thử cử động tay chân, cả người cứng ngắc, nhức mỏi, đứng dậy cũng không được, chỉ có thể mệt nhọc miễn cưỡng ngồi tựa vào thành giường, mắt phượng nhìn chằm chằm mặt bàn ngay không nháy mắt.
Không nghĩ đến tối nay lại mơ thấy.
Đã bao nhiêu lâu không nằm mơ đến?
Mấy năm rồi?
Trong mộng, giống như có thể trở lại thời gian còn đại học, thế nhưng nằm mơ lại thấy những thứ kia.
Là vì cùng bé đứa nhỏ kia có quan hệ sao?
Lần đầu tiên cùng hắn nói về đứa bé, mang theo mười phần buồn cười, cười giỡn mà thôi, người đàn ông ấy trả lời khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào, ấm áp không thôi. Đó là lúc nào, chính cô cũng không nhớ ra nổi, hắn là một tay sát gái, tự cho mình là phong lưu, hào hoa công tử, đối với phụ nữ, hắn từ trước đến giờ cho rằng là phải nên thương yêu cưng chiều , cũng từ trước đến giờ sẽ không keo kiệt, những thứ kia dịu dàng là xuất phát từ sự thích thú trêu chọc thực chất cũng chẳng phải yêu đương gì. Suy nghĩ một chút,cô cảm thấy khi đó mình…không khỏi cảm thấy buồn cười,… quá ngu . Đúng thật là rất ngu.
Cô không thể không thừa nhận, hắn làm người yêu rất tốt , rất tốt rất tốt, nhưng lại chỉ có thể làm tình nhân thôi.
Hơn mấy năm qua hai người đây là lần đầu tiên cãi vã nhưng lại không nghĩ đến là vì vấn đề này… vì đứa bé. Đúng thật là không nghĩ đến.
Thật buồn cười, chung đụng cũng đã bốn năm rồi, vậy mà hai người còn chưa hiểu hết về nhau, cũng khó trách hôn nhân vỡ đổ.
". . . . . ."
Đột nhiên trên cổ có cảm giác lạnh lẽo, cảm giác đó cô quá quen thuộc —— là dao.
"Cấm nhúc nhích, nếu cô không muốn chết!"
/16
|