“Mọi chuyện đại khái là như vậy, ta đã nghe qua về việc ngươi dạy võ cho Đinh Điền và Nguyễn Bặc ngươi những thứ ấy ở đâu ta không quan tâm, bây giờ ngươi có hai lựa chọn một là giúp ta cũng như giúp bá tánh Nho Quan hai là quay về nhà”
Trần Công nói tới đây Đinh Hoàn đã hiểu ra vấn đề, lại càng kinh ngạc với tầm nhìn của Lưu Nhân, vì hắn biết không phải có thể động binh mà chắc chắn qua năm sau là Kiều Công Tiễn sẽ lật mặt với Dương Định Nghê. Tại sao người tài hoa như vậy trong dòng sông lịch sử lại không có tên tuổi gì, Đinh Hoàn thầm tiếc hận.
Lại nói về hai lựa chọn của Trần Công, đi về nhà nghe vó vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn trong đó có nghĩa là từ nay Đinh Hoàn sẽ không có được sự ủng hộ của Trần Công nữa. Không có sự ủng hộ của người đứng đầu xem như kế hoạch lập một nhóm quân của Đinh Hoàn chết một nửa.
Với Trần Công mà nói thì việc Đinh Hoàn huấn luyện đám thiếu niên trong vùng làm sao hắn không biết, càng biết Trần Công càng kinh ngạc về khả năng huấn luyện của Đinh Hoàn, một số khía cạnh nào nó còn hơn cả Trần Công hắn.
Nói đùa, Đinh Hoàn xuất thân quân nhân tuy chưa được lên làm tướng nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ.
“Đại nhân, có thể kể cho tiểu tử chi tiết về con của Bàn Lạp Khắc được không”
Lưu Nhân đứng bên cạnh tán thưởng, tiểu tử này đứng trước lựa chọn như vậy mà tâm không loạn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra chỗ Trần đại nhân cố ý giấu giếm, có tài không kiêu, có biến không loạn. Sau này ắt có thể làm việc lớn.
“Nghe giọng điệu của ngươi thì có vẻ đã đồng ý, không sợ sao”
“Bẩm đại nhân, thân làm tướng ra trận đánh giặc là việc đương nhiên như ăn cơm uống nước, hơn nữa kẻ địch lại bằng tuổi với tiểu tử, không sợ ra trận chỉ sợ không biết kẻ địch như thế nào”
Trần Công cười rung cả nhả, vỗ vỗ vai Đinh Hoàn nói
“Hay cho câu thân làm tướng, đánh giặc như ăn cơm uống nước, nhưng nhóc con ngươi muốn nói đến việc làm tướng thì đợi thêm mười năm nữa đi”
Tuy lời nói thô tục như Đinh Hoàn hiểu đây là cách thể hiện tình cảm nhà binh nên càng cảm thấy thân thiết với Trần Công hơn.
“Lát nữa Lưu Nhân sẽ nói cụ thể về con của Bàn Lạp Khắc cho ngươi nghe, bây giờ ta đãi khách mới ba tiểu tử các ngươi một bữa thật thịnh soạn, người đâu mang đồ ăn lên”
Tuổi trẻ nghe thấy ăn là mắt sáng rực không cần biết tôn ti gì Đinh Điền, Nguyễn Bặc nhanh tay vặt hai cái đù gà còn Đinh Hoàn chiếm lấy cái thủ lợn để cho Trần Công cùng Lưu Nhân bên cạnh cười chảy nước mắt.
Điều làm Trần Công tò mò nhất là ba tên tiểu tử này uống rượu như uống nước lã
“Này, này các ngươi uống ít thôi muốn say chết hả”
“Đại nhân đừng lo bọn tiểu tử chỉ sợ không có rượu uống thôi chứ không sợ say chết, chỉ cần dùng khí đẩy hơi rượu ra là đỡ chả trách mà chưa nghe thấy vị đại tướng nào uống say bao giờ”
Nguyễn Bặc bản chấn không biết giấu giếm hồn nhiên nói, Đinh Hoàn muốn cản cũng không kịp.
“Khí, buồn cười, ngay cả bản thân ta sau nhiều năm chinh chiến mới tích lũy được sâu dày khí mà các người mới đang là mấy tên tiểu tử làm sao hiểu được khí”
Đã không giấu giếm được chi bằng nói thẳng
“Khí của đại nhân là sát khí do tích lích sát cơ mà thành, còn khí của bọn tiểu tử chỉ là khi đơn giản nhất tuy không mạnh bằng sát khí nhưng giúp cải thiện cốt cách lâu dần có thể biến một người bình thường thành một võ giả nhưng mà trình độ đấy thì không phải một hai năm có thể thành, chỉ có thể coi như một môn dưỡng sinh” Đinh Hoàn giải thích.
Trần Công nghiêm mặt “Ngươi có biết cả trăm người cũng chưa chắc kiếm được một người có khí không vậy mà ngươi còn không biết đủ, ta sẽ không hỏi làm sao ngươi biết cách tập khí nhưng ngươi phải nhớ tuyệt đối không được nói chuyện này với người ngoài nếu để lộ ra thì mấy tên võ sữ hay võ tướng sẽ bắt ngươi về hành hạ để moi ra bí quyết đấy”
“Tiểu tử rõ” Đinh Hoàn đổ mổ hôi, dù sao hắn mới tới thế giới này cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân đang nắm giữ một bí mật có thể thay đổi vận mệnh của bất cứ ai như thế. Nghĩ lại cũng phải, thời hiện đại mọi người mải mê kiếm tiền nên bỏ qua việc rèn luyện thể chất rồi cuối cùng cũng không mua lại được sức khỏe. Còn thời đại này khí là một bí mật mà ai cũng them muốn nếu ai cũng biết khí thì ngoài đường chả nhan nhản tướng quân hay tông sư rồi sao.
Trần Công nói tới đây Đinh Hoàn đã hiểu ra vấn đề, lại càng kinh ngạc với tầm nhìn của Lưu Nhân, vì hắn biết không phải có thể động binh mà chắc chắn qua năm sau là Kiều Công Tiễn sẽ lật mặt với Dương Định Nghê. Tại sao người tài hoa như vậy trong dòng sông lịch sử lại không có tên tuổi gì, Đinh Hoàn thầm tiếc hận.
Lại nói về hai lựa chọn của Trần Công, đi về nhà nghe vó vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn trong đó có nghĩa là từ nay Đinh Hoàn sẽ không có được sự ủng hộ của Trần Công nữa. Không có sự ủng hộ của người đứng đầu xem như kế hoạch lập một nhóm quân của Đinh Hoàn chết một nửa.
Với Trần Công mà nói thì việc Đinh Hoàn huấn luyện đám thiếu niên trong vùng làm sao hắn không biết, càng biết Trần Công càng kinh ngạc về khả năng huấn luyện của Đinh Hoàn, một số khía cạnh nào nó còn hơn cả Trần Công hắn.
Nói đùa, Đinh Hoàn xuất thân quân nhân tuy chưa được lên làm tướng nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ.
“Đại nhân, có thể kể cho tiểu tử chi tiết về con của Bàn Lạp Khắc được không”
Lưu Nhân đứng bên cạnh tán thưởng, tiểu tử này đứng trước lựa chọn như vậy mà tâm không loạn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra chỗ Trần đại nhân cố ý giấu giếm, có tài không kiêu, có biến không loạn. Sau này ắt có thể làm việc lớn.
“Nghe giọng điệu của ngươi thì có vẻ đã đồng ý, không sợ sao”
“Bẩm đại nhân, thân làm tướng ra trận đánh giặc là việc đương nhiên như ăn cơm uống nước, hơn nữa kẻ địch lại bằng tuổi với tiểu tử, không sợ ra trận chỉ sợ không biết kẻ địch như thế nào”
Trần Công cười rung cả nhả, vỗ vỗ vai Đinh Hoàn nói
“Hay cho câu thân làm tướng, đánh giặc như ăn cơm uống nước, nhưng nhóc con ngươi muốn nói đến việc làm tướng thì đợi thêm mười năm nữa đi”
Tuy lời nói thô tục như Đinh Hoàn hiểu đây là cách thể hiện tình cảm nhà binh nên càng cảm thấy thân thiết với Trần Công hơn.
“Lát nữa Lưu Nhân sẽ nói cụ thể về con của Bàn Lạp Khắc cho ngươi nghe, bây giờ ta đãi khách mới ba tiểu tử các ngươi một bữa thật thịnh soạn, người đâu mang đồ ăn lên”
Tuổi trẻ nghe thấy ăn là mắt sáng rực không cần biết tôn ti gì Đinh Điền, Nguyễn Bặc nhanh tay vặt hai cái đù gà còn Đinh Hoàn chiếm lấy cái thủ lợn để cho Trần Công cùng Lưu Nhân bên cạnh cười chảy nước mắt.
Điều làm Trần Công tò mò nhất là ba tên tiểu tử này uống rượu như uống nước lã
“Này, này các ngươi uống ít thôi muốn say chết hả”
“Đại nhân đừng lo bọn tiểu tử chỉ sợ không có rượu uống thôi chứ không sợ say chết, chỉ cần dùng khí đẩy hơi rượu ra là đỡ chả trách mà chưa nghe thấy vị đại tướng nào uống say bao giờ”
Nguyễn Bặc bản chấn không biết giấu giếm hồn nhiên nói, Đinh Hoàn muốn cản cũng không kịp.
“Khí, buồn cười, ngay cả bản thân ta sau nhiều năm chinh chiến mới tích lũy được sâu dày khí mà các người mới đang là mấy tên tiểu tử làm sao hiểu được khí”
Đã không giấu giếm được chi bằng nói thẳng
“Khí của đại nhân là sát khí do tích lích sát cơ mà thành, còn khí của bọn tiểu tử chỉ là khi đơn giản nhất tuy không mạnh bằng sát khí nhưng giúp cải thiện cốt cách lâu dần có thể biến một người bình thường thành một võ giả nhưng mà trình độ đấy thì không phải một hai năm có thể thành, chỉ có thể coi như một môn dưỡng sinh” Đinh Hoàn giải thích.
Trần Công nghiêm mặt “Ngươi có biết cả trăm người cũng chưa chắc kiếm được một người có khí không vậy mà ngươi còn không biết đủ, ta sẽ không hỏi làm sao ngươi biết cách tập khí nhưng ngươi phải nhớ tuyệt đối không được nói chuyện này với người ngoài nếu để lộ ra thì mấy tên võ sữ hay võ tướng sẽ bắt ngươi về hành hạ để moi ra bí quyết đấy”
“Tiểu tử rõ” Đinh Hoàn đổ mổ hôi, dù sao hắn mới tới thế giới này cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân đang nắm giữ một bí mật có thể thay đổi vận mệnh của bất cứ ai như thế. Nghĩ lại cũng phải, thời hiện đại mọi người mải mê kiếm tiền nên bỏ qua việc rèn luyện thể chất rồi cuối cùng cũng không mua lại được sức khỏe. Còn thời đại này khí là một bí mật mà ai cũng them muốn nếu ai cũng biết khí thì ngoài đường chả nhan nhản tướng quân hay tông sư rồi sao.
/29
|