Thằng nhóc đó hành động, nên nói thế nào nhỉ — cậu tẩm ngẩm tầm ngầm, không hề báo trước, đã bắt đầu huấn luyện A Ly trở thành kiểu người hợp khẩu vị của cậu. Đại loại như hương vị điểm tâm, hay là chất lượng của son phấn, hoặc là phối hợp trang phục.
Một ngày nọ, A Ly đang trang điểm trước gương, Châu Ngọc đứng đằng sau chải tóc cho cô. Cô đang nhìn vào gương đồng để săm soi diện mạo của mình, bỗng nhiên nhận ra gương mặt phúng phính của mình, tóc mái che ngang vầng trán càng làm tăng thêm vẻ múp máp của trẻ con, tiện đó dùng ngón tay chấm một chút son lên.
Lúc chấm lên vầng tráng, cô cảm thán: “Mình đang làm gì thế này, hu hu hu!”.
— Cô là người thích ăn uống, từ nhỏ đối với đồ trang điểm có sự bài xích không hề bình thường. Mùi vị của son phấn, dù chỉ là ở khóe môi, chỉ cần bám lên một chút xíu, cũng sẽ cảm thấy quấy nhiễu vị giác một cách nghiêm trọng!
Nhưng hiện tại cô lại tự động trét này trét nọ lên mặt, như là bị tà nhập rồi ấy!
Sau nữa, rốt cuộc cô cũng nhớ ra, hôm trước Vệ Lang đã nói cô rằng, “Không nhất định mỹ nhân cứ phải có nốt ruồi son trên mặt mới là dễ coi, ngược lại, các tiểu cô nương da dẻ phúng phính mềm mại mà chấm thêm một vết hồng son lên giữa tráng, lại xinh đẹp hơn nhiều”.
Nếu chỉ một câu kiểu vậy, suy nghĩ của A Ly đã không bị cậu ta ảnh hưởng đến thế. Đằng này, những bình luận kiểu ấy nhiều lắm, tỷ như “thêm chút hoa quế này vào ăn ngon hơn, muội nếm thử xem” rồi sẽ đưa một miếng điểm tâm ra đút cho cô ăn, A Ly cứ một mực cứng rắn cự tuyệt lần này đến lần khác, cậu cũng không tức giận, còn tỏ ra phóng khoáng nhiều hơn, đem loại này loại nọ điểm tâm đến đưa cô ăn thử, hết sức hồn nhiên vô tội khiến cho A Ly một là không ăn gì, hai là sẽ ăn hết tất cả những gì cậu ta mang đến. Dưới loại tình huống này, bạn không thể không để ý đến ý kiến của cậu ta.
Trên phương diện trang điểm cùng ăn mặc, gì chứ Vệ Lang đã từng có kinh nghiệm trong việc giả gái, chỉ sợ khó mà kiềm lòng để không thử nghiệm những đề nghị của cậu ta.
Không thì sẽ rất không cam lòng.
A Ly vẫn cứ chấm son lên.
Sau đó soi gương, tưởng tượng ra hình ảnh Vệ Lang mặt đồ nữ, mi tâm điểm chút son, rồi mỉm cười nhìn lại dáng vẻ mình…
….. Quả tình không thể cam lòng mà.
—- Rõ ràng chỉ là thằng con trai, lại là gã sát phôi, sao lại có thể không chút ngại ngùng mà mặc đồ con gái, không khô khan thô thiển, màn trướng chỉ che một nửa, đã chầm chậm cho xe bò chạy? Hơn nữa từng động tác kia không hề lộ ra chút kệch cỡm nào, gương mặt trang điểm kia lại không có chút mâu thuẫn, trái lại còn toát lên vẻ tiêu sái mỹ miều. Vô cùng bất công đó! chừa lại chút đường sống cho con gái người ta đi! Cậu còn phải theo đuổi con người ta nữa đó (dù là không ai cho là thật)!
Bởi vậy, cả ngày nay khi Vệ Lang lắc qua lắc lại trước mặt cô, A Ly không nhịn được đã nổi khùng với Vệ Lang, “Ca ca mặc nữ trang không hề cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”.
Như con tắt kè hoa ấy…..
Vệ Lang còn tỏ ra vô cùng thản nhiên, “rõ ràng đẹp đến vậy, cớ gì phải thẹn thùng?”.
A Ly quỳ lạy: không phải cái ý thẹn thùng đó đâu…..
“Không ngại người ta nhận ra à?”.
“Không thể nhận ra đâu”. Vệ Lang vẫn cứ tự tin không đổi. Sau đó do dự một lúc, rồi nhíu mày nhìn A Ly, “…. làm cách nào mà muội nhận ra được?”.
Lúc mà Vệ Lang giả gái đến thăm hỏi, A Ly quả thật cũng đứng hình trong chốc lát, nhưng vào lúc Vệ Lang xốc màng xe lên một cách thô thiển, cô nhận ra ngay lập tức.
Vệ Lang đối với chuyện này thật ra vẫn luôn để bụng.
Ngay từ nhỏ, cậu đã được nuôi dạy như đám chị em trong nhà, khi mặc trang phục nữ cũng tương tự như khi bạn nhấn giữ phím shift, tự nhiên sẽ đổi nhân vật, lập tức giọng nói và cử chỉ cũng sẽ thay đổi một cách hoàn mỹ nhất, cam đoan không có chút sơ hở nào — Thẩm Điền Tử quen thuộc với cậu quá trời, đến nay còn hồn nhiên cầu xin được cưới “em gái” cậu về làm vợ nữa kìa. Ngoại trừ hai người Tư Mã Dục và Tạ Liên đã từng thấy cậu cải trang, còn lại cậu chưa từng gặp người nào thực sự có thể nhận ra đó là cậu.
Nhưng A Ly lại nhận ra.
—- quả nhiên cô ấy khác biệt với mọi người.
A Ly:… Đây là quyền lợi của nhân vật nữ chính, sao cô phải nói cho cậu ta biết chứ?
Nhận ra Vệ Lang đang cố phát huy hết sức cái tưởng tượng lệch lạc kỳ lạ của bản thân để lý giải điều này, A Ly vội vàng cắt đứt, “Nhìn không ra mới là lạ đó! Bản thân muội là một thiếu nữ, ngay cả hàng thật, hàng giả mà muội không thể phân biệt được sao?” Rồi nhanh chóng chọn một lý do khỏa lấp, “Phẳng đến thế kia mà!”.
Đúng rồi, cậu quên mất, ngực phẳng lì còn gì!
—- Cuối cùng đã có một chỗ khiến người ta cảm thấy hãnh diện.
Chỉ tiếc, thời đại này chuộng vẻ đẹp thon thả mảnh mai, điểm nổi bật là ở eo thon chứ không phải ở ngực.
Sự hiểu biết của Vệ Lang đối với con gái còn rất trẻ con, nên cậu cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Quay lại đề tài cũ, lại làm ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn ngực A Ly một chút — tư tưởng giáo dục của cậu ngăn cản cậu thảo luận về những việc giống thế này.
A Ly: cô còn chưa tới tuổi dậy thì đó nghe! Sao không giống cậu ta cho được!
Lần này Vệ Lang đến tìm A Ly tất nhiên không phải chỉ có một chuyện cỏn con này.
Dù là đã trọng sinh hai lần, nhưng trái đất cũng vẫn quay theo một quỹ đạo chứ.
Hòa đàm thất bại, sứ đoàn Bắc yến rời khỏi Trường An.
Không lâu sau, Bắc Tần tiến đánh Bắc Yến, Bắc Yến chiến bại phải diệt quốc, Yến hoàng thua trận bỏ trốn, cả đám hoàng tộc bị bắt giữ đến Trường An.
Đất Nam thì Hoàn Tịnh chết bệnh, Tạ Hoàn, Vương quỹ bắt đầu chấp chưởng triều chính. Cha A Ly cũng từ Mạc phủ tướng quân quay về triều làm quan. Thời gian đó, vua dân đồng lòng tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, đợi chờ chiến sự nổ ra với Bắc Tần.
Tạ Liên theo huynh trưởng cậu đến Duyệt châu, mà Vệ Lang cũng lên kế hoạch ra ngoài du lịch với tứ thúc A Ly.
Cậu đến đây là để từ biệt.
Thời đại này, trao đổi thư từ không được tiện, huống hồ Vệ Lang lại đi du lịch, không nơi ở cố định. Cậu ra đi lần này e rằng phải mất vài năm bặt vô âm tín.
Nhưng Vệ Lang không hề thấy do dự.
Ở lại vì A Ly, kiểu suy nghĩ này với cậu mà nói thì chưa từng tồn tại trong đầu —- dù cậu có lo lắng đấy, nhưng cũng chỉ lo lắng là phải làm cách nào để A Ly an phận chờ cậu quay về.
Tích cách thằng nhóc này vốn vậy mà.
Cậu chính là gã sát phôi, là kẻ lãng tử, là người không thích bị người khác trói buộc, muốn làm gì lập tức sẽ ra tay. Bạn mặc dù chặn được dòng nước, nhưng không thể giữ được gió thổi. Và cậu, chính là cơn gió đó.
Yêu cầu của cậu đối với một cô gái, một là có thể cùng cậu cầm đao ra trận giết giặt, hai là làm một cô bé con giương lá cờ reo hò cổ vũ sau lưng cậu, ba là không có cậu bên cạnh vẫn phải vô tư ăn uống thật ngon lành, đợi tới khi cậu quay về không gì ngoài một cô gái ngốc bẩm sinh, mập mạp, vui mừng hoan hỉ ra chào đón cậu.
Đương nhiên, nếu ra ngoài là một cô bé con, trong nhà là một cô bé ngốc nghếch bẩm sinh thì càng tuyệt vời.
Toàn bộ những bé gái ở đây đều là những viên gạch nhỏ, bình tĩnh đi, đây chỉ là một giả thuyết hợp lý chứ không phải là lời trần thuật khách quan — Vệ Lang còn lâu mới làm theo thú vui của mình mà đối lập ý nghĩ của người khác, bởi vì căn bản cậu không hề có ý nghĩ đó. Thú vui của mỗi người có rất nhiều, nhưng phụ nữ chỉ là một phần ở trong đó. Huống hồ trong mắt chàng trai như cậu, việc cưới vợ cũng tương tự như việc phụ nữ phải sinh em bé, chính là một quy luật tự nhiên trong cuộc sống đến một giai đoạn nào đó sẽ tự động phát sinh, nên cậu không vì thế mà mưu đồ hay phiền não.
Ơ hừm…. Ít ra trước khi khẳng định chọn trúng A Ly, cậu cũng không mưu mô điều gì cả.
Vì thế, liên tục trong hai kiếp phải đợi đến khi người ta làm cha cả rồi cậu ấy mới bắt đầu hối hả, đáng đời cậu ấy.
Quay lại chuyện chính đi, Vệ Lang chính là tới nói lời từ biệt với A Ly, bên cạnh đó cũng mưu toan chút mục đích.
Đem toàn bộ chuyện xuất hành của mình kể lại A Ly nghe, Vệ Lang còn nói là, “Lần này ca ca không biết sẽ ra ngoài trong bao lâu, muội có gì muốn dặn dò không?”.
A Ly: =__=||| có phải là mẹ của cậu đâu, sao phải dặn dò chứ.
“À…. chúc thuận buồm xuôi gió”.
Vệ Lang khá là hài lòng — các chị em trong nhà sợ cậu mau quên nên chả thèm dặn dò gì, chỉ đặc biệt cho người liệt kê một hàng dài, tất cả đều là tên của hàng hóa và các món đặc sản muốn cậu mang về. Em trai của các chị sắp phải xa nhà đó! Mang nhiều đồ đến thế kia đi đứng phải làm sao chứ!
Quả nhiên A Ly vẫn là người hợp ý cậu nhất.
Cô không dông dài, không nhát gan, khoe khoang, không làm người ta ghét. Quả là nhu mì, biết chăm sóc bản thân, lại còn có thể nấu thức ăn ngon thiệt là ngon.
Đột nhiên cậu cảm thấy, nếu được dẫn A Ly đi cùng, chuyến đi này hẳn sẽ rất tuyệt vời,
Chỉ tiếc cô ấy lại cứ là một thiếu nữ.
Thiếu nữ này, một khi đã trở thành vợ của người khác, tất cả những ưu điểm đó cậu đều không có phần. Quả nhiên đã để tâm rồi, khi mất đi sẽ rất tiếc nuối.
Vẫn phải cưới về thôi.
“Sư phụ ca ca muốn ca ca lấy muội”. Vệ Lang nói bất thình lình.
A Ly đứng hình……
“Ca ca nói bậy bạ!”
“Thật đó”, Vệ Lang chắc chắn về tương lai. Hoa tử đằng rơi rụng, phủ đầy hàng lang thật dài, gió thổi phất phơ. Ánh mắt cậu ngời sáng, nét cười thanh thản, “Sư phụ ca ca đã đi tìm cha muội để nói chuyện này rồi”.
A Ly:……
A Ly thở phù một hơi —- cô đã trọng sinh đó. Cô cực kỳ khẳng định, chuyện mà tứ thúc của cô nói với cha cô không phải là chuyện hôn ước.
Mặc dù cô không hề tin chuyện này nhưng trong chớp mắt… trâm trạng trở nên phức tạp.
Cô nghĩ rằng, hóa ra không phải lấy Tư Mã Dục cũng thực dễ dàng.
“Còn lâu tứ thúc của tôi mới nói tới”. A Ly nói thầm sau lưng.
Mặc kệ thế nào, kể cả Vệ Lang nói ra từ “cưới”, kể cả cậu không biết sự thật, A Ly cũng không thể nào thân thiết, hòa hảo với cậu như trước nữa.
Chỉ là đến một lúc nào đó, tâm lí con người già đi, đối với đứa nhóc không hiểu chuyện, vẫn sẽ không nhịn được muốn dạy dỗ bọn chúng một chút. Tránh cho chúng dẫm vào vết xe đổ của mình, té thật đau.
Cho nên A Ly không xoay người bỏ đi.
—- Thằng nhóc Vệ Lang này quá thông minh. Cậu ta hiểu rõ bản thân muốn gì, thích làm gì. Nhưng cũng bởi vì quá thông minh, quá rạch ròi, nên những nhu cầu căn bản để yêu thích một người cậu đều không có.
Cậu bắt chước, song tất nhiên là cậu không thể hiểu được thích và yêu khác nhau như thế nào.
Nếu không thằng nhóc như cậu sao có thể thẳng thắn, lúc thổ lộ sao có thể nói câu “Sư phụ ca ca muốn ca ca lấy muội” một cách thụ động đến vậy?
“Nếu ca ca thật sự muốn lấy muội, hãy tự mình quay lại thưa chuyện với cha muội. Còn người khác nói, không thể tính”.
“Ca ca nói, muội sẻ gả ngay chứ?”.
“Có chuyện gì chắc chắn được đâu nào?” A Ly nói, “Đến cả thần tiên đều không thể đáp ứng mọi cầu xin. Nếu ca ca không dám, tốt nhất không nói nữa thì hơn. Cứ thế sau này gặp lại, muội mới còn có thể vô tư nấu ít điểm tâm ngon lành cho ca ca ăn”.
Con người phải đau khổ một lần, mới có thể chân chính học được chữ yêu.
Hiện giờ Vệ Lang vẫn chưa thể hiểu được đạo lý này.
Nhưng đến một ngày nào đó, sẽ có một cô gái khiến cậu hiểu ra, rằng thời điểm này cậu đối với cô là một sai lầm.
Năm Chiêu Minh thứ mười sáu rối ren, cuối cùng Tạ Liên và Vệ Lang phải vút cánh bay xa.
Một ngày nọ, A Ly đang trang điểm trước gương, Châu Ngọc đứng đằng sau chải tóc cho cô. Cô đang nhìn vào gương đồng để săm soi diện mạo của mình, bỗng nhiên nhận ra gương mặt phúng phính của mình, tóc mái che ngang vầng trán càng làm tăng thêm vẻ múp máp của trẻ con, tiện đó dùng ngón tay chấm một chút son lên.
Lúc chấm lên vầng tráng, cô cảm thán: “Mình đang làm gì thế này, hu hu hu!”.
— Cô là người thích ăn uống, từ nhỏ đối với đồ trang điểm có sự bài xích không hề bình thường. Mùi vị của son phấn, dù chỉ là ở khóe môi, chỉ cần bám lên một chút xíu, cũng sẽ cảm thấy quấy nhiễu vị giác một cách nghiêm trọng!
Nhưng hiện tại cô lại tự động trét này trét nọ lên mặt, như là bị tà nhập rồi ấy!
Sau nữa, rốt cuộc cô cũng nhớ ra, hôm trước Vệ Lang đã nói cô rằng, “Không nhất định mỹ nhân cứ phải có nốt ruồi son trên mặt mới là dễ coi, ngược lại, các tiểu cô nương da dẻ phúng phính mềm mại mà chấm thêm một vết hồng son lên giữa tráng, lại xinh đẹp hơn nhiều”.
Nếu chỉ một câu kiểu vậy, suy nghĩ của A Ly đã không bị cậu ta ảnh hưởng đến thế. Đằng này, những bình luận kiểu ấy nhiều lắm, tỷ như “thêm chút hoa quế này vào ăn ngon hơn, muội nếm thử xem” rồi sẽ đưa một miếng điểm tâm ra đút cho cô ăn, A Ly cứ một mực cứng rắn cự tuyệt lần này đến lần khác, cậu cũng không tức giận, còn tỏ ra phóng khoáng nhiều hơn, đem loại này loại nọ điểm tâm đến đưa cô ăn thử, hết sức hồn nhiên vô tội khiến cho A Ly một là không ăn gì, hai là sẽ ăn hết tất cả những gì cậu ta mang đến. Dưới loại tình huống này, bạn không thể không để ý đến ý kiến của cậu ta.
Trên phương diện trang điểm cùng ăn mặc, gì chứ Vệ Lang đã từng có kinh nghiệm trong việc giả gái, chỉ sợ khó mà kiềm lòng để không thử nghiệm những đề nghị của cậu ta.
Không thì sẽ rất không cam lòng.
A Ly vẫn cứ chấm son lên.
Sau đó soi gương, tưởng tượng ra hình ảnh Vệ Lang mặt đồ nữ, mi tâm điểm chút son, rồi mỉm cười nhìn lại dáng vẻ mình…
….. Quả tình không thể cam lòng mà.
—- Rõ ràng chỉ là thằng con trai, lại là gã sát phôi, sao lại có thể không chút ngại ngùng mà mặc đồ con gái, không khô khan thô thiển, màn trướng chỉ che một nửa, đã chầm chậm cho xe bò chạy? Hơn nữa từng động tác kia không hề lộ ra chút kệch cỡm nào, gương mặt trang điểm kia lại không có chút mâu thuẫn, trái lại còn toát lên vẻ tiêu sái mỹ miều. Vô cùng bất công đó! chừa lại chút đường sống cho con gái người ta đi! Cậu còn phải theo đuổi con người ta nữa đó (dù là không ai cho là thật)!
Bởi vậy, cả ngày nay khi Vệ Lang lắc qua lắc lại trước mặt cô, A Ly không nhịn được đã nổi khùng với Vệ Lang, “Ca ca mặc nữ trang không hề cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”.
Như con tắt kè hoa ấy…..
Vệ Lang còn tỏ ra vô cùng thản nhiên, “rõ ràng đẹp đến vậy, cớ gì phải thẹn thùng?”.
A Ly quỳ lạy: không phải cái ý thẹn thùng đó đâu…..
“Không ngại người ta nhận ra à?”.
“Không thể nhận ra đâu”. Vệ Lang vẫn cứ tự tin không đổi. Sau đó do dự một lúc, rồi nhíu mày nhìn A Ly, “…. làm cách nào mà muội nhận ra được?”.
Lúc mà Vệ Lang giả gái đến thăm hỏi, A Ly quả thật cũng đứng hình trong chốc lát, nhưng vào lúc Vệ Lang xốc màng xe lên một cách thô thiển, cô nhận ra ngay lập tức.
Vệ Lang đối với chuyện này thật ra vẫn luôn để bụng.
Ngay từ nhỏ, cậu đã được nuôi dạy như đám chị em trong nhà, khi mặc trang phục nữ cũng tương tự như khi bạn nhấn giữ phím shift, tự nhiên sẽ đổi nhân vật, lập tức giọng nói và cử chỉ cũng sẽ thay đổi một cách hoàn mỹ nhất, cam đoan không có chút sơ hở nào — Thẩm Điền Tử quen thuộc với cậu quá trời, đến nay còn hồn nhiên cầu xin được cưới “em gái” cậu về làm vợ nữa kìa. Ngoại trừ hai người Tư Mã Dục và Tạ Liên đã từng thấy cậu cải trang, còn lại cậu chưa từng gặp người nào thực sự có thể nhận ra đó là cậu.
Nhưng A Ly lại nhận ra.
—- quả nhiên cô ấy khác biệt với mọi người.
A Ly:… Đây là quyền lợi của nhân vật nữ chính, sao cô phải nói cho cậu ta biết chứ?
Nhận ra Vệ Lang đang cố phát huy hết sức cái tưởng tượng lệch lạc kỳ lạ của bản thân để lý giải điều này, A Ly vội vàng cắt đứt, “Nhìn không ra mới là lạ đó! Bản thân muội là một thiếu nữ, ngay cả hàng thật, hàng giả mà muội không thể phân biệt được sao?” Rồi nhanh chóng chọn một lý do khỏa lấp, “Phẳng đến thế kia mà!”.
Đúng rồi, cậu quên mất, ngực phẳng lì còn gì!
—- Cuối cùng đã có một chỗ khiến người ta cảm thấy hãnh diện.
Chỉ tiếc, thời đại này chuộng vẻ đẹp thon thả mảnh mai, điểm nổi bật là ở eo thon chứ không phải ở ngực.
Sự hiểu biết của Vệ Lang đối với con gái còn rất trẻ con, nên cậu cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Quay lại đề tài cũ, lại làm ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn ngực A Ly một chút — tư tưởng giáo dục của cậu ngăn cản cậu thảo luận về những việc giống thế này.
A Ly: cô còn chưa tới tuổi dậy thì đó nghe! Sao không giống cậu ta cho được!
Lần này Vệ Lang đến tìm A Ly tất nhiên không phải chỉ có một chuyện cỏn con này.
Dù là đã trọng sinh hai lần, nhưng trái đất cũng vẫn quay theo một quỹ đạo chứ.
Hòa đàm thất bại, sứ đoàn Bắc yến rời khỏi Trường An.
Không lâu sau, Bắc Tần tiến đánh Bắc Yến, Bắc Yến chiến bại phải diệt quốc, Yến hoàng thua trận bỏ trốn, cả đám hoàng tộc bị bắt giữ đến Trường An.
Đất Nam thì Hoàn Tịnh chết bệnh, Tạ Hoàn, Vương quỹ bắt đầu chấp chưởng triều chính. Cha A Ly cũng từ Mạc phủ tướng quân quay về triều làm quan. Thời gian đó, vua dân đồng lòng tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, đợi chờ chiến sự nổ ra với Bắc Tần.
Tạ Liên theo huynh trưởng cậu đến Duyệt châu, mà Vệ Lang cũng lên kế hoạch ra ngoài du lịch với tứ thúc A Ly.
Cậu đến đây là để từ biệt.
Thời đại này, trao đổi thư từ không được tiện, huống hồ Vệ Lang lại đi du lịch, không nơi ở cố định. Cậu ra đi lần này e rằng phải mất vài năm bặt vô âm tín.
Nhưng Vệ Lang không hề thấy do dự.
Ở lại vì A Ly, kiểu suy nghĩ này với cậu mà nói thì chưa từng tồn tại trong đầu —- dù cậu có lo lắng đấy, nhưng cũng chỉ lo lắng là phải làm cách nào để A Ly an phận chờ cậu quay về.
Tích cách thằng nhóc này vốn vậy mà.
Cậu chính là gã sát phôi, là kẻ lãng tử, là người không thích bị người khác trói buộc, muốn làm gì lập tức sẽ ra tay. Bạn mặc dù chặn được dòng nước, nhưng không thể giữ được gió thổi. Và cậu, chính là cơn gió đó.
Yêu cầu của cậu đối với một cô gái, một là có thể cùng cậu cầm đao ra trận giết giặt, hai là làm một cô bé con giương lá cờ reo hò cổ vũ sau lưng cậu, ba là không có cậu bên cạnh vẫn phải vô tư ăn uống thật ngon lành, đợi tới khi cậu quay về không gì ngoài một cô gái ngốc bẩm sinh, mập mạp, vui mừng hoan hỉ ra chào đón cậu.
Đương nhiên, nếu ra ngoài là một cô bé con, trong nhà là một cô bé ngốc nghếch bẩm sinh thì càng tuyệt vời.
Toàn bộ những bé gái ở đây đều là những viên gạch nhỏ, bình tĩnh đi, đây chỉ là một giả thuyết hợp lý chứ không phải là lời trần thuật khách quan — Vệ Lang còn lâu mới làm theo thú vui của mình mà đối lập ý nghĩ của người khác, bởi vì căn bản cậu không hề có ý nghĩ đó. Thú vui của mỗi người có rất nhiều, nhưng phụ nữ chỉ là một phần ở trong đó. Huống hồ trong mắt chàng trai như cậu, việc cưới vợ cũng tương tự như việc phụ nữ phải sinh em bé, chính là một quy luật tự nhiên trong cuộc sống đến một giai đoạn nào đó sẽ tự động phát sinh, nên cậu không vì thế mà mưu đồ hay phiền não.
Ơ hừm…. Ít ra trước khi khẳng định chọn trúng A Ly, cậu cũng không mưu mô điều gì cả.
Vì thế, liên tục trong hai kiếp phải đợi đến khi người ta làm cha cả rồi cậu ấy mới bắt đầu hối hả, đáng đời cậu ấy.
Quay lại chuyện chính đi, Vệ Lang chính là tới nói lời từ biệt với A Ly, bên cạnh đó cũng mưu toan chút mục đích.
Đem toàn bộ chuyện xuất hành của mình kể lại A Ly nghe, Vệ Lang còn nói là, “Lần này ca ca không biết sẽ ra ngoài trong bao lâu, muội có gì muốn dặn dò không?”.
A Ly: =__=||| có phải là mẹ của cậu đâu, sao phải dặn dò chứ.
“À…. chúc thuận buồm xuôi gió”.
Vệ Lang khá là hài lòng — các chị em trong nhà sợ cậu mau quên nên chả thèm dặn dò gì, chỉ đặc biệt cho người liệt kê một hàng dài, tất cả đều là tên của hàng hóa và các món đặc sản muốn cậu mang về. Em trai của các chị sắp phải xa nhà đó! Mang nhiều đồ đến thế kia đi đứng phải làm sao chứ!
Quả nhiên A Ly vẫn là người hợp ý cậu nhất.
Cô không dông dài, không nhát gan, khoe khoang, không làm người ta ghét. Quả là nhu mì, biết chăm sóc bản thân, lại còn có thể nấu thức ăn ngon thiệt là ngon.
Đột nhiên cậu cảm thấy, nếu được dẫn A Ly đi cùng, chuyến đi này hẳn sẽ rất tuyệt vời,
Chỉ tiếc cô ấy lại cứ là một thiếu nữ.
Thiếu nữ này, một khi đã trở thành vợ của người khác, tất cả những ưu điểm đó cậu đều không có phần. Quả nhiên đã để tâm rồi, khi mất đi sẽ rất tiếc nuối.
Vẫn phải cưới về thôi.
“Sư phụ ca ca muốn ca ca lấy muội”. Vệ Lang nói bất thình lình.
A Ly đứng hình……
“Ca ca nói bậy bạ!”
“Thật đó”, Vệ Lang chắc chắn về tương lai. Hoa tử đằng rơi rụng, phủ đầy hàng lang thật dài, gió thổi phất phơ. Ánh mắt cậu ngời sáng, nét cười thanh thản, “Sư phụ ca ca đã đi tìm cha muội để nói chuyện này rồi”.
A Ly:……
A Ly thở phù một hơi —- cô đã trọng sinh đó. Cô cực kỳ khẳng định, chuyện mà tứ thúc của cô nói với cha cô không phải là chuyện hôn ước.
Mặc dù cô không hề tin chuyện này nhưng trong chớp mắt… trâm trạng trở nên phức tạp.
Cô nghĩ rằng, hóa ra không phải lấy Tư Mã Dục cũng thực dễ dàng.
“Còn lâu tứ thúc của tôi mới nói tới”. A Ly nói thầm sau lưng.
Mặc kệ thế nào, kể cả Vệ Lang nói ra từ “cưới”, kể cả cậu không biết sự thật, A Ly cũng không thể nào thân thiết, hòa hảo với cậu như trước nữa.
Chỉ là đến một lúc nào đó, tâm lí con người già đi, đối với đứa nhóc không hiểu chuyện, vẫn sẽ không nhịn được muốn dạy dỗ bọn chúng một chút. Tránh cho chúng dẫm vào vết xe đổ của mình, té thật đau.
Cho nên A Ly không xoay người bỏ đi.
—- Thằng nhóc Vệ Lang này quá thông minh. Cậu ta hiểu rõ bản thân muốn gì, thích làm gì. Nhưng cũng bởi vì quá thông minh, quá rạch ròi, nên những nhu cầu căn bản để yêu thích một người cậu đều không có.
Cậu bắt chước, song tất nhiên là cậu không thể hiểu được thích và yêu khác nhau như thế nào.
Nếu không thằng nhóc như cậu sao có thể thẳng thắn, lúc thổ lộ sao có thể nói câu “Sư phụ ca ca muốn ca ca lấy muội” một cách thụ động đến vậy?
“Nếu ca ca thật sự muốn lấy muội, hãy tự mình quay lại thưa chuyện với cha muội. Còn người khác nói, không thể tính”.
“Ca ca nói, muội sẻ gả ngay chứ?”.
“Có chuyện gì chắc chắn được đâu nào?” A Ly nói, “Đến cả thần tiên đều không thể đáp ứng mọi cầu xin. Nếu ca ca không dám, tốt nhất không nói nữa thì hơn. Cứ thế sau này gặp lại, muội mới còn có thể vô tư nấu ít điểm tâm ngon lành cho ca ca ăn”.
Con người phải đau khổ một lần, mới có thể chân chính học được chữ yêu.
Hiện giờ Vệ Lang vẫn chưa thể hiểu được đạo lý này.
Nhưng đến một ngày nào đó, sẽ có một cô gái khiến cậu hiểu ra, rằng thời điểm này cậu đối với cô là một sai lầm.
Năm Chiêu Minh thứ mười sáu rối ren, cuối cùng Tạ Liên và Vệ Lang phải vút cánh bay xa.
/70
|