Ta lảo đảo đi lại ôm lấy Đằng Hồ, tê tâm liệt phế hét lên "Chi Liên đế quân", không biết bao nhiêu lần. Ta mà lại đau lòng đến nhường này sao, quả thật ngay cả bản thân ta cũng thấy ngạc nhiên.
Hoàng huynh như không thể nhìn nổi nữa, vừa lau lệ cho ta vừa vươn tay thử lấy chiếc bình mà ta đang ôm khư khư trong lòng. Huynh ấy an ủi: "Muội đừng chỉ lo khóc vội, tốc độ luyện hóa của chiếc bình này không nhanh như vậy đâu. Muội cứ buông chiếc bình này ra trước, để xem chúng tiên cùng nhau hợp lực lại, có thể mở nó ra được không".
Trong lòng tan hen nhóm một tia hy vọng, lúc này thần trí hồi phục, ta vội vàng đưa chiếc bình yêu cho Hoàng huynh. Ánh mắt bắt đầu hướng ra phía sau tìm kiếm, Hoành Thanh đang yếu ớt nằm trên mặt đất, có vài vị tiên quân vây quanh xem xét vết thương cho hắn rồi lắc đầu thở dài.
Thân hình Hoành Thanh lúc hư lúc thức, đó chính là dấu hiện cho thấy tiên nguyên sắp tan vỡ. Ta vội vàng chạy tới ôm lấy hắn, kiến quyết nói: "Hoành Thanh, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh có thể nhanh chóng ngưng kết tiên nguyên".
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói buồn bã: "Nhưng ngưng kết tiên nguyên lại lần nữa đồng nghĩa với việc vứt bỏ hết những chuyện trước đây…Ta… Ta có chuyện muốn nói với muội".
Trong lòng ta cảm thấy cực kỳ chua xót, ghé tai sát lại hơn chút nữa, nhẹ nhàng nói: "Huynh nói đi".
Thanh âm của Hoành Thanh rất bình tĩnh: "Thật ra vào lần đầu tiên muội đến Hỏa Ngô sơn, ta đã nấp đằng sau lưng cô mẫu lén nhìn muội, khi đó ta đã thích muội rồi".
"Ta biết muội ghét ta mặc màu đỏ, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác, ta vốn là một con Xích[1] Phượng Hoàng mà"!
[1] Xích: màu đỏ.
"Muội ghét ta tùy tiên, nhưng tấm lòng của ta khi tặng muội chiếc lông đuôi… ta rất nghiêm túc đấy".
Hắn cười khổ: "Muội luôn có thành kiến với ta… Hôm đó ở trong điện muội từ chối lời cầu thân của ta, thật ra ta không hề cam tâm! ". Trong lòng ta vừa áy náy vừa thương tiếc, rõ ràng ta biết thứ Hoành Thanh cần không phải là ba chữ "Ta xin lỗi", thế nhưng ngoài tiếng tạ lội này ra, ta lại không nói thêm gì nữa.
Ân oán day dứt giữa ta và Chi Liên đế quân từ lâu đã không thể phân định rõ ràng là ai nợ ai. Nhưng đối với Hoành Thanh, rõ ràng là ta nợ hắn quá nhiều.
Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười vô sỉ như khi ta gặp hắn lần đầu tiên tại nhân gian, song hắn đã quá yếu ớt, nụ cười trông rất miễn cưỡng: "Muội cứ xem như ta cố ý đi, ta nói ra những lời này chính vì hy vọng sau này khi nào muội rảnh rỗi có thể nhớ đến ta. Hy vọng xét đến… Cô mẫu của ta… chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ, mong rằng Thiên Đế và Đế Cơ có thể mở cho cô mẫu một lối thoát". Hắn nắm chặt tay ta, trong phút chốc thân thể tan vỡ, hóa thành những điểm sáng màu vàng kim.
Một quả thủy tinh cầu kịp thời chụp lên những điểm sáng đó, sau khi Thái Bạch Kim Tinh thu hồi thủy tinh cầu liền thở dài: "Không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể ngưng kết lại được tiên thể đây, thật đáng thương! "
Ta mím môi, sau đó đi tới chỗ bàn tiệc, ôm chặt lấy nhi tử sắc mặt trắng bệch vào lòng.
Một quả cầu nhỏ phát ra ánh sáng màu lam nhạt xuất hiện trước mặt ta.
Hoành huynh lạnh nhạt nói: "Đây là ký ức phong ấn trước một khắc khi bị hút vào bên trong Đằng Hồ, Chi Liên đế quân đã để lại, ta nghĩ có lẽ y muốn cho muội xem".
Ở bên trong quang cầu có hai đoạn ký ức.
Đoạn ký ức đầu tiên rõ ràng đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Sau khi chịu xong thiên kiếp, Cửu vĩ thiên hồ chỉ còn chút hơi tàn, thoi thóp ngã xuống bụi cỏ, mùi máu tươi trên người đã hấp dẫn Hổ yêu lại gần. Chính vào lúc mắt Hổ yêu lộ ra hung quang, Hồ ly tuyệt vọng khép hai mắt lại, thì trên trời bỗng nhiên giáng xuống ba đường kiếm khí, dọa cho Hổ yêu bỏ chạy. Sau đó, một nữ tử mang khuôn mặt lạnh lùng, mặc y phục trắng đã vén đám cỏ lên.
Ta nhìn thấy nữ tử để lại một cọng linh thảo rồi xoay người bỏ đi. Sau khi Hồ ly ăn linh thão, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày liền đi tìm nữ tử, nhưng lại bị nàng mắng và phải rời đi. Y đành âm thầm ẩn nấp xung quanh nữ tử, giúp nàng hái quả dại, vụng về nấu cơm rồi còn nhờ những yêu tinh khác trên núi đem tới cho nàng, còn mình thì lại nấp ở chỗ tối, len lén ngắm nhìn nàng.
Nữ tử đó chính là ta…
Trong đầu ta thoáng hiện ra một đoạn ký ức mơ hồ.
Năm đó ta nhận lời ủy thắc của Giao[2] Vương, tới Đông Vương đảo trợ giúp cho Giao Hậu sinh con. Lúc đó, thế lực của Ma tộc rất mạnh, Đông Vương đảo tiếp giáp với ma giới nên thường bị yêu vật quấy nhiễu. Ta ở lại Đông Vương đảo ba năm, sau đó, Giao Vương và Giao Hậu nhờ ta đưa ái nữ Giảo Giảo của họ về Linh Tựu cung nuôi dưỡng.
[2] Giao: Con giao long.
Trong thời gian ban năm này, quả thực ta đã từng gặp một con hồ ly.
Vốn tưởng y chính là yêu tinh trong núi biến hóa thành, ta đã kết giao với rất nhiều yêu vật trong núi nên cũng chẳng chú ý gì nhiều tới y. Sau đó, ta vô tình phát hiện hồ ly kia thật ra chính là pháp thể cảu tiên nhân, nhưng luôn giả ngây giả dại ở lại trên núi, ý đồ muốn tiếp cận ta. Chuyện này khiến ta vô cùng tức giận suýt chút nữa đã bắt y rồi đem về tầng thứ ba thiên giới trị tội.
Có lẽ do cảm thấy nhục nhã, y không dám hoa thanh thành hình dáng con người trước mặt ta, từ đó liền bỏ đi mất dạng. Ta cũng chưa từng liên tưởng con hồ ly đó với Chi Liên đế quân luôn lạnh lùng thanh nhã như hoa sen tại tầng thứ ba thiên giới.
Đoạn ký ức thứ hai chính là lúc ta tự phong ấn tiên thể, xuống hạ giới làm môn đệ của Phổ Đà đảo chủ, cùng với Trúc Nữ mà về sau hoa thân thành Đông Hoa thần nữ đi du ngoạn để tu hành.
Trùng hợp vào khoảng thời gian đó, Chi Liên đế quân cũng đầu thai làm người phàm, xuống trần để chịu kiếp nạn. Năm đó, trần gian đang xảy ra một trận thiên tai trăm năm khó gặp, liên tiếp ba mùa thu, đông, xuân đều gặp hạn hán, ruộng đồng trong vòng vạn dặm đều bị nứt nẻ, sông ngòi khô cạn. Thư sinh do Chi Liên đế quân chuyển thế phải vượt qua dòng Thông Hà ở ngoại ô kinh thành. Vì trải qua hạn hán kéo dài nên mực nước sông Thông Hà thâp xuống, căn bản là không thể đi thuyền qua được. Thư sinh đành dừng lại nơi đó, mắt thấy từng ngày trôi qua, cũng sắp bỏ lỡ kỳ thi mùa xuânn đến nơi rồi.
Thư sinh là một người kiên định không dễ buông tay, trong cơn tức giận, y dẫn đầu đám thôn dân phụ cận đi tới miếu Thần sống gây rối, chửi mắng Thần sống thất trách, làm liên lụy trần gian ngay cả một giọt nước cũng khó tìm, trong ngàn dặm toàn xác người chết đói. Đúng lúc đó, ta và Trúc Nữ đang đi qua nơi này, nhìn thấy thế đành phải hiện thân ngăn cản thư sinh. Ta và Tam thái tử ở Đông Hải cũng có chút giao tình, liền ra mặt khẩn cầu hắn giúp đỡ. Tam thái tử hô mưa gọi gió, dẫn một phần nước của Đông Hải lên, làm lưu thông đường sông Thông Hà, giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt cho thư sinh.
Đối với ta mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay, chỉ tựa như cơn gió xuân thoáng qua, chốc lát là quên ngay. Nào ngờ, thư sinh lại ghi lòng tạc dạ như vậy.
Năm năm sau, ta và Trúc Nữ đến Động Đình sơn ở Giang Nam tu luyện. Ta có việc phải tạm thời hạ sơn một chuyến, đêm đó trọ lại trong một căn khách điếm dưới chân núi. Lúc này, vị thư sinh ấy đã làm tới chức quan Ngự sử, đang được phép trở về thăm nhà, dọc đường đi còn ngao du sơn thủy, vừa khéo ở chung trong cùng một khách điếm với ta.
Thông qua quả cầu ta có thể nhìn thấy rõ ràng, thư sinh gặp ta, sau khi hai chúng ta đi lướt qua nhau, thân người y đột nhiên đứng khựng lại, trên khuôn mặt lộ ra thần sắc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Tối đến y cầm một bầu rượu đi đến gõ cửa phòng ta. Ta ở bên trong hồi lâu vẫn chưa có phản ứng gì. Trong lúc vô tình, y nhìn qua khe cửa thấy được bên trong, ta đang mặc hòa y[3] nằm nghiêng trên giường, nhìn chính diện, mái tóc dài buông thõng xuống giường, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của một nữ tử. Có lẽ trong lúc đi du ngoạn, ta vẫn luôn cải trang nam, thư sinh cũng chưa từng nghĩ tới ta lại là một nữ tử, trong phút chốc y sững người ngay tại chỗ, khuôn mặt dần đỏ ửng.
[2] Hòa y: Chiếc áo màu trắng mỏng mà người xưa hay mặc bên trong cùng.
Từ đó thư sinh giống như mang trong lòng một bí mật gì đó, ánh mắt lúc nào cũng lấm lét.
Trong thị trấn, y đứng ngẩn ra trước một sạp bán son phấn không biết bao lâu.
Ông chủ chào hàng đủ loại son phấn cho y. Y chỉ xị mặt ra, sờ đống son rồi lại sờ đống phấn, chê cái này màu sắc quá dung tục, cái kia quá tầm thường. Ông chủ cười nói: "Xem ra công tử là một người vô cùng nội liễm, nhìn thấy cô nương mình thích cũng chẳng dám tặng những thứ quá lộ liễu. Công tử thấy chiếc lược gỗ đào này thế nào? Chiếc lược này thủ công tinh xảo, ngụ ý rất hay ‘chải hết ba ngàn sợi phiền não’, đem tặng cho nương mình yêu thì thích hợp nhât rồi còn gì".
Y cầm theo cây lược, bám theo phía sau ta như thể tên ăn trộm, thế nhưng vẫn lần lữa không dám ra gặp mặt.
Công việc ở dưới núi ta đã nhanh chóng xử lý xong, ta vác theo túi đồ mới mua thật to, đi lên trên núi. Thư sinh lén lút đi theo sau ta mãi cho đến khi đi tới động phủ của chúng ta.
Y chờ bên ngoài động phủ của chúng ta suốt hơn nửa tháng, vậy mà vẫn không thấy chúng ta xuất hiện dù chỉ một lần. Cuối cùng như thể y đã hạ quyết tâm đến cùng, chạy đến bên ngoài động phủ của Trúc Nữ, khẩn cầu ta ra ngoài gặp y.
Y đã tưởng nhầm Trúc Nữ ở bên trong chính là ta.
Lúc đầu Trúc Nữ không hề để ý tới y, thư sinh liền ở bên ngoài thổi tiêu, thỉnh thoảng còn đọc cả thơ tình. Trúc Nữ khó tránh khỏi dần chú ý đến y. Khi đó, ta vừa lên núi đã nhanh chóng bế quan tu luyện, thầm cho rằng trong lúc ta hạ sơn, Trúc Nữ đã quen biết tên thư sinh tính tình cợt nhả nào đấy, cũng chẳng hơi đâu mà để ý tới. Ta chỉ loáng thoáng cảm thấy rằng, từ ngày thứ hai tiếng tiêu cất lên, Trúc Nữ ở cách ta một bức tường đã đứng ngồi không yên, bộ dạng cứ như không thể tĩnh tâm ngồi tu luyện được nữa.
Ngày thứ ba, thư sinh thấy bên trong động phủ vẫn không có bất cứ phản ứng gì, liền đặt chiếc lược ở ngoài cửa, thất vọng bỏ đi.
Trúc nữ nhận lấy chiếc lược, nhìn thấy thư sinh bỏ đi, sự do dự chần chừ lúc đầu đã bay lên tít chín tầng mây, ả nhún người đuổi theo.
Thư sinh nhìn thấy Trúc Nữ đuổi theo, lúc đầu vui mừng khôn xiết, sau đó lại hoảng hốt kinh ngạc. Thư sinh biết rằng lúc trước mình đã bày tỏ sai đối tượng, khuôn mặt nhất thời trắng bệch, chắp tay nhận lỗi, xin Trúc Nữ trả tín vật lại cho mình. Trúc Nữ vốn tâm tính cao ngạo, sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? Ả liền không hề lưu tình đánh trọng thương thư sinh, tức giận trở về động phủ.
Những chuyện này trước đây ta không hề hay biết, có lẽ đó chính là nguyên do chính khiến quan hệ giữa ta và Trúc Nữ càng lúc càng lạnh. Đến khi Trúc Nữ phi thăng lên thiên giới, có lẽ vì có duyên gặp mắt nên Trúc Nữ cũng nhận ra được Chi Liên đế quân, người sau khi chịu kiếp xong đã quay trở về thiên giới, tình cảm trong lòng lại bùng cháy, để đến nỗi xảy ra biết bao nhiêu chuyện vướng mắc sau này. Vì yêu nên hận, thật đáng buồn!
Còn về sau khi ta phi thăng lên thiên giới, Chi Liên đế quân làm thế nào để nhận rat a, vì sao lại quyết định cầu thân ta, nhứng chân vào vũng nước đúc giữa Phượng tộc và Hoàng gia, khi đó sự đấu tranh nội tâm trong lòng y còn dữ dội đến mức nào mà lại khắc cốt ghi tâm đến vậy?
Chính tình yêu khắc cốt ghi tâm này đã theo ta trong suốt hơn vạn năm sau này, luôn luôn sưởi ấm trái tim ta.
Hoàng huynh như không thể nhìn nổi nữa, vừa lau lệ cho ta vừa vươn tay thử lấy chiếc bình mà ta đang ôm khư khư trong lòng. Huynh ấy an ủi: "Muội đừng chỉ lo khóc vội, tốc độ luyện hóa của chiếc bình này không nhanh như vậy đâu. Muội cứ buông chiếc bình này ra trước, để xem chúng tiên cùng nhau hợp lực lại, có thể mở nó ra được không".
Trong lòng tan hen nhóm một tia hy vọng, lúc này thần trí hồi phục, ta vội vàng đưa chiếc bình yêu cho Hoàng huynh. Ánh mắt bắt đầu hướng ra phía sau tìm kiếm, Hoành Thanh đang yếu ớt nằm trên mặt đất, có vài vị tiên quân vây quanh xem xét vết thương cho hắn rồi lắc đầu thở dài.
Thân hình Hoành Thanh lúc hư lúc thức, đó chính là dấu hiện cho thấy tiên nguyên sắp tan vỡ. Ta vội vàng chạy tới ôm lấy hắn, kiến quyết nói: "Hoành Thanh, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh có thể nhanh chóng ngưng kết tiên nguyên".
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói buồn bã: "Nhưng ngưng kết tiên nguyên lại lần nữa đồng nghĩa với việc vứt bỏ hết những chuyện trước đây…Ta… Ta có chuyện muốn nói với muội".
Trong lòng ta cảm thấy cực kỳ chua xót, ghé tai sát lại hơn chút nữa, nhẹ nhàng nói: "Huynh nói đi".
Thanh âm của Hoành Thanh rất bình tĩnh: "Thật ra vào lần đầu tiên muội đến Hỏa Ngô sơn, ta đã nấp đằng sau lưng cô mẫu lén nhìn muội, khi đó ta đã thích muội rồi".
"Ta biết muội ghét ta mặc màu đỏ, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác, ta vốn là một con Xích[1] Phượng Hoàng mà"!
[1] Xích: màu đỏ.
"Muội ghét ta tùy tiên, nhưng tấm lòng của ta khi tặng muội chiếc lông đuôi… ta rất nghiêm túc đấy".
Hắn cười khổ: "Muội luôn có thành kiến với ta… Hôm đó ở trong điện muội từ chối lời cầu thân của ta, thật ra ta không hề cam tâm! ". Trong lòng ta vừa áy náy vừa thương tiếc, rõ ràng ta biết thứ Hoành Thanh cần không phải là ba chữ "Ta xin lỗi", thế nhưng ngoài tiếng tạ lội này ra, ta lại không nói thêm gì nữa.
Ân oán day dứt giữa ta và Chi Liên đế quân từ lâu đã không thể phân định rõ ràng là ai nợ ai. Nhưng đối với Hoành Thanh, rõ ràng là ta nợ hắn quá nhiều.
Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười vô sỉ như khi ta gặp hắn lần đầu tiên tại nhân gian, song hắn đã quá yếu ớt, nụ cười trông rất miễn cưỡng: "Muội cứ xem như ta cố ý đi, ta nói ra những lời này chính vì hy vọng sau này khi nào muội rảnh rỗi có thể nhớ đến ta. Hy vọng xét đến… Cô mẫu của ta… chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ, mong rằng Thiên Đế và Đế Cơ có thể mở cho cô mẫu một lối thoát". Hắn nắm chặt tay ta, trong phút chốc thân thể tan vỡ, hóa thành những điểm sáng màu vàng kim.
Một quả thủy tinh cầu kịp thời chụp lên những điểm sáng đó, sau khi Thái Bạch Kim Tinh thu hồi thủy tinh cầu liền thở dài: "Không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể ngưng kết lại được tiên thể đây, thật đáng thương! "
Ta mím môi, sau đó đi tới chỗ bàn tiệc, ôm chặt lấy nhi tử sắc mặt trắng bệch vào lòng.
Một quả cầu nhỏ phát ra ánh sáng màu lam nhạt xuất hiện trước mặt ta.
Hoành huynh lạnh nhạt nói: "Đây là ký ức phong ấn trước một khắc khi bị hút vào bên trong Đằng Hồ, Chi Liên đế quân đã để lại, ta nghĩ có lẽ y muốn cho muội xem".
Ở bên trong quang cầu có hai đoạn ký ức.
Đoạn ký ức đầu tiên rõ ràng đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Sau khi chịu xong thiên kiếp, Cửu vĩ thiên hồ chỉ còn chút hơi tàn, thoi thóp ngã xuống bụi cỏ, mùi máu tươi trên người đã hấp dẫn Hổ yêu lại gần. Chính vào lúc mắt Hổ yêu lộ ra hung quang, Hồ ly tuyệt vọng khép hai mắt lại, thì trên trời bỗng nhiên giáng xuống ba đường kiếm khí, dọa cho Hổ yêu bỏ chạy. Sau đó, một nữ tử mang khuôn mặt lạnh lùng, mặc y phục trắng đã vén đám cỏ lên.
Ta nhìn thấy nữ tử để lại một cọng linh thảo rồi xoay người bỏ đi. Sau khi Hồ ly ăn linh thão, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày liền đi tìm nữ tử, nhưng lại bị nàng mắng và phải rời đi. Y đành âm thầm ẩn nấp xung quanh nữ tử, giúp nàng hái quả dại, vụng về nấu cơm rồi còn nhờ những yêu tinh khác trên núi đem tới cho nàng, còn mình thì lại nấp ở chỗ tối, len lén ngắm nhìn nàng.
Nữ tử đó chính là ta…
Trong đầu ta thoáng hiện ra một đoạn ký ức mơ hồ.
Năm đó ta nhận lời ủy thắc của Giao[2] Vương, tới Đông Vương đảo trợ giúp cho Giao Hậu sinh con. Lúc đó, thế lực của Ma tộc rất mạnh, Đông Vương đảo tiếp giáp với ma giới nên thường bị yêu vật quấy nhiễu. Ta ở lại Đông Vương đảo ba năm, sau đó, Giao Vương và Giao Hậu nhờ ta đưa ái nữ Giảo Giảo của họ về Linh Tựu cung nuôi dưỡng.
[2] Giao: Con giao long.
Trong thời gian ban năm này, quả thực ta đã từng gặp một con hồ ly.
Vốn tưởng y chính là yêu tinh trong núi biến hóa thành, ta đã kết giao với rất nhiều yêu vật trong núi nên cũng chẳng chú ý gì nhiều tới y. Sau đó, ta vô tình phát hiện hồ ly kia thật ra chính là pháp thể cảu tiên nhân, nhưng luôn giả ngây giả dại ở lại trên núi, ý đồ muốn tiếp cận ta. Chuyện này khiến ta vô cùng tức giận suýt chút nữa đã bắt y rồi đem về tầng thứ ba thiên giới trị tội.
Có lẽ do cảm thấy nhục nhã, y không dám hoa thanh thành hình dáng con người trước mặt ta, từ đó liền bỏ đi mất dạng. Ta cũng chưa từng liên tưởng con hồ ly đó với Chi Liên đế quân luôn lạnh lùng thanh nhã như hoa sen tại tầng thứ ba thiên giới.
Đoạn ký ức thứ hai chính là lúc ta tự phong ấn tiên thể, xuống hạ giới làm môn đệ của Phổ Đà đảo chủ, cùng với Trúc Nữ mà về sau hoa thân thành Đông Hoa thần nữ đi du ngoạn để tu hành.
Trùng hợp vào khoảng thời gian đó, Chi Liên đế quân cũng đầu thai làm người phàm, xuống trần để chịu kiếp nạn. Năm đó, trần gian đang xảy ra một trận thiên tai trăm năm khó gặp, liên tiếp ba mùa thu, đông, xuân đều gặp hạn hán, ruộng đồng trong vòng vạn dặm đều bị nứt nẻ, sông ngòi khô cạn. Thư sinh do Chi Liên đế quân chuyển thế phải vượt qua dòng Thông Hà ở ngoại ô kinh thành. Vì trải qua hạn hán kéo dài nên mực nước sông Thông Hà thâp xuống, căn bản là không thể đi thuyền qua được. Thư sinh đành dừng lại nơi đó, mắt thấy từng ngày trôi qua, cũng sắp bỏ lỡ kỳ thi mùa xuânn đến nơi rồi.
Thư sinh là một người kiên định không dễ buông tay, trong cơn tức giận, y dẫn đầu đám thôn dân phụ cận đi tới miếu Thần sống gây rối, chửi mắng Thần sống thất trách, làm liên lụy trần gian ngay cả một giọt nước cũng khó tìm, trong ngàn dặm toàn xác người chết đói. Đúng lúc đó, ta và Trúc Nữ đang đi qua nơi này, nhìn thấy thế đành phải hiện thân ngăn cản thư sinh. Ta và Tam thái tử ở Đông Hải cũng có chút giao tình, liền ra mặt khẩn cầu hắn giúp đỡ. Tam thái tử hô mưa gọi gió, dẫn một phần nước của Đông Hải lên, làm lưu thông đường sông Thông Hà, giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt cho thư sinh.
Đối với ta mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay, chỉ tựa như cơn gió xuân thoáng qua, chốc lát là quên ngay. Nào ngờ, thư sinh lại ghi lòng tạc dạ như vậy.
Năm năm sau, ta và Trúc Nữ đến Động Đình sơn ở Giang Nam tu luyện. Ta có việc phải tạm thời hạ sơn một chuyến, đêm đó trọ lại trong một căn khách điếm dưới chân núi. Lúc này, vị thư sinh ấy đã làm tới chức quan Ngự sử, đang được phép trở về thăm nhà, dọc đường đi còn ngao du sơn thủy, vừa khéo ở chung trong cùng một khách điếm với ta.
Thông qua quả cầu ta có thể nhìn thấy rõ ràng, thư sinh gặp ta, sau khi hai chúng ta đi lướt qua nhau, thân người y đột nhiên đứng khựng lại, trên khuôn mặt lộ ra thần sắc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Tối đến y cầm một bầu rượu đi đến gõ cửa phòng ta. Ta ở bên trong hồi lâu vẫn chưa có phản ứng gì. Trong lúc vô tình, y nhìn qua khe cửa thấy được bên trong, ta đang mặc hòa y[3] nằm nghiêng trên giường, nhìn chính diện, mái tóc dài buông thõng xuống giường, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của một nữ tử. Có lẽ trong lúc đi du ngoạn, ta vẫn luôn cải trang nam, thư sinh cũng chưa từng nghĩ tới ta lại là một nữ tử, trong phút chốc y sững người ngay tại chỗ, khuôn mặt dần đỏ ửng.
[2] Hòa y: Chiếc áo màu trắng mỏng mà người xưa hay mặc bên trong cùng.
Từ đó thư sinh giống như mang trong lòng một bí mật gì đó, ánh mắt lúc nào cũng lấm lét.
Trong thị trấn, y đứng ngẩn ra trước một sạp bán son phấn không biết bao lâu.
Ông chủ chào hàng đủ loại son phấn cho y. Y chỉ xị mặt ra, sờ đống son rồi lại sờ đống phấn, chê cái này màu sắc quá dung tục, cái kia quá tầm thường. Ông chủ cười nói: "Xem ra công tử là một người vô cùng nội liễm, nhìn thấy cô nương mình thích cũng chẳng dám tặng những thứ quá lộ liễu. Công tử thấy chiếc lược gỗ đào này thế nào? Chiếc lược này thủ công tinh xảo, ngụ ý rất hay ‘chải hết ba ngàn sợi phiền não’, đem tặng cho nương mình yêu thì thích hợp nhât rồi còn gì".
Y cầm theo cây lược, bám theo phía sau ta như thể tên ăn trộm, thế nhưng vẫn lần lữa không dám ra gặp mặt.
Công việc ở dưới núi ta đã nhanh chóng xử lý xong, ta vác theo túi đồ mới mua thật to, đi lên trên núi. Thư sinh lén lút đi theo sau ta mãi cho đến khi đi tới động phủ của chúng ta.
Y chờ bên ngoài động phủ của chúng ta suốt hơn nửa tháng, vậy mà vẫn không thấy chúng ta xuất hiện dù chỉ một lần. Cuối cùng như thể y đã hạ quyết tâm đến cùng, chạy đến bên ngoài động phủ của Trúc Nữ, khẩn cầu ta ra ngoài gặp y.
Y đã tưởng nhầm Trúc Nữ ở bên trong chính là ta.
Lúc đầu Trúc Nữ không hề để ý tới y, thư sinh liền ở bên ngoài thổi tiêu, thỉnh thoảng còn đọc cả thơ tình. Trúc Nữ khó tránh khỏi dần chú ý đến y. Khi đó, ta vừa lên núi đã nhanh chóng bế quan tu luyện, thầm cho rằng trong lúc ta hạ sơn, Trúc Nữ đã quen biết tên thư sinh tính tình cợt nhả nào đấy, cũng chẳng hơi đâu mà để ý tới. Ta chỉ loáng thoáng cảm thấy rằng, từ ngày thứ hai tiếng tiêu cất lên, Trúc Nữ ở cách ta một bức tường đã đứng ngồi không yên, bộ dạng cứ như không thể tĩnh tâm ngồi tu luyện được nữa.
Ngày thứ ba, thư sinh thấy bên trong động phủ vẫn không có bất cứ phản ứng gì, liền đặt chiếc lược ở ngoài cửa, thất vọng bỏ đi.
Trúc nữ nhận lấy chiếc lược, nhìn thấy thư sinh bỏ đi, sự do dự chần chừ lúc đầu đã bay lên tít chín tầng mây, ả nhún người đuổi theo.
Thư sinh nhìn thấy Trúc Nữ đuổi theo, lúc đầu vui mừng khôn xiết, sau đó lại hoảng hốt kinh ngạc. Thư sinh biết rằng lúc trước mình đã bày tỏ sai đối tượng, khuôn mặt nhất thời trắng bệch, chắp tay nhận lỗi, xin Trúc Nữ trả tín vật lại cho mình. Trúc Nữ vốn tâm tính cao ngạo, sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? Ả liền không hề lưu tình đánh trọng thương thư sinh, tức giận trở về động phủ.
Những chuyện này trước đây ta không hề hay biết, có lẽ đó chính là nguyên do chính khiến quan hệ giữa ta và Trúc Nữ càng lúc càng lạnh. Đến khi Trúc Nữ phi thăng lên thiên giới, có lẽ vì có duyên gặp mắt nên Trúc Nữ cũng nhận ra được Chi Liên đế quân, người sau khi chịu kiếp xong đã quay trở về thiên giới, tình cảm trong lòng lại bùng cháy, để đến nỗi xảy ra biết bao nhiêu chuyện vướng mắc sau này. Vì yêu nên hận, thật đáng buồn!
Còn về sau khi ta phi thăng lên thiên giới, Chi Liên đế quân làm thế nào để nhận rat a, vì sao lại quyết định cầu thân ta, nhứng chân vào vũng nước đúc giữa Phượng tộc và Hoàng gia, khi đó sự đấu tranh nội tâm trong lòng y còn dữ dội đến mức nào mà lại khắc cốt ghi tâm đến vậy?
Chính tình yêu khắc cốt ghi tâm này đã theo ta trong suốt hơn vạn năm sau này, luôn luôn sưởi ấm trái tim ta.
/79
|