Người ta gặp đầu tiên chính là một vị tiên quân cầm theo đại đao, cực kỳ uy vũ, nhưng tên tuổi lại không nổi bật cho lắm. Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, ở giữa còn được ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng, Hoàng kim giao long đánh nhau với Nhất Chi Mai đến nổi cả người đầy thương tích bây giờ đang cuộn tròn nghỉ ngơi dưới tấm rèm. Tiên chướng mờ ảo, kim thú âm thầm canh giữ, khắp phòng thoang thoảng mùi hương.
Ta nói: "Ngày hôm đó trong căn gác tại rừng đào mười dặm, người múa kiếm cho Tiên quân chính là Tử Đàn tiên tử của Lạc Anh đảo phía cực đông, không biết Tiên quân cảm thấy Tử Đàn tiên tử máu kiếm thế nào? ".
Tiên quân đáp: "Tiên tử múa kiếm rất tuyệt diệu, có thể sánh với Hằng Nga tiên tử ở Nguyệt cung".
Ta nói: "Nếu Tiên quân có ý, bản cung có thể chắp nối nhân duyên. Nếu có thể đơm hoa kết quả, bản cung còn có thể tặng một phần đại lễ".
Vị tiên quân kia sững người chốc lát liền hiểu được đây chính là lời từ chối. Hắn cũng không buồn bực, còn hào sảng cười: "Đa tạ Đế Cơ".
Ta nói: "Tiên quân đường xa tới đây, hãy ở lại thưởng thức tiên hạnh do Linh Tựu cung trồng rồi hẵng đi".
Hắn lại lên tiếng cảm ơn lần nữa.
Hắn vừa đi, người vào tiếp theo chính là Hoành Thanh đế quân của Phượng tộc.
Ta nói: "Trong lúc ta còn mơ hồ chưa thức tỉnh đã được Đế quân quan tâm rất nhiều".
Hoành Thanh đế quân dường như đã dự liệu từ trước, chỉ mỉm cười mà không nói gì. Ta nói: "Giữa ta vào ngài từng có một cuộc hôn ước ngoài miệng. Chắc hẳn trong mấy ngàn năm nay đã ràng buộc chúng ta rất nhiều. Ta cho rằng đây chỉ là lời nói đùa giữa các bậc trưởng bối với nhau thôi, không thể xem là thật được, vẫn cứ nên sớm hủy bỏ để hai bên chúng ta có thể tự do lựa chọn nhân duyên của mình, Hoành Thanh đế quân thấy thế nào? ".
Hoành Thanh lại cười, lúc sau mới hỏi lại: "Đế Cơ cho rằng hôn sự do Thiên Đế đời trước đích thân đáp ứng chẳng qua chỉ là lời nói đùa thôi sao? ".
Ta lạnh lùng nói: "Thế nào? Chẳng lẽ Hoành Thanh đế quân định ỷ vào chuyện này mà bức hôn? ".
Hắn đáp: "Không dám. Đế Cơ có thể chỉ rõ cho ta biết, rốt cuộc nàng không hài lòng về ta ở điểm nào? ".
Ta nhìn hắn một lượt.
Cho dù cách một tấm rèm, bộ y phục đỏ rực trên người hắn vẫn chói mắt như cũ, hắn ngồi trên ghế, thân thể hơi nghiêng, trong tay còn cầm một cây quạt. Bộ dáng tùy tiện lúc đầu đến giờ vẫn không hề thay đổi.
Ta nói: "Hoành Thanh đế quân rất tốt, không cần phải tự coi nhẹ bản thân. Chuyện này do ta đề ra, Hoành Thanh đế quân nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng. Ta và Hoàng huynh có thể làm được thì nhất định sẽ hết sức thỏa mãn ngươi, xem như bồi thường".
Hoành Thanh cười nói: "Có được lời hứa này của Đế Cơ đã xem như Hoành Thanh lời to rồi. Còn về việc muốn điều gì, hãy cho ta quay trở về suy nghĩ lại. Đế Cơ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng khuyên can Thiên Hậu từ bỏ việc này".
Thấy hắn dễ thuyết phục như vậy, ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu xuống, mỉm cười nói: "Nếu Hoành Thanh đế quân vừa mắt vị tiên tử nào trên thiên giới thì cứ việc nói ra, ta và Hoàng huynh nhất định sẽ ra sức tác thành cho mối nhân duyên tốt đẹp".
Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt Hoành Thanh đế quân vẫn mang theo nụ cười, lúc này lại càng không biết vì lý do gì mà hắn cười lớn một tiếng, không nói gì thêm, chỉ đáp: "Đạ tạ Đế Cơ! ".
Ta vẫn ngồi ngay ngắn, chuẩn bị gặp người tiếp kiến cuối cùng – Chi Liên đế quân.
Tiểu hồ ly vốn đang liếm từng chút nước trên đĩa, vừa nhìn thấy phụ thân, nó lập tức bất an ngọ nguậy, dè dặt gọi: "Mẫu thân". Thần sắc Chi Liên đế quân bên ngoài liền thoáng thay đổi, đưa mắt nhìn về phía này. Ta trấn an mà xoa nhẹ đỉnh đầu của tiểu hồ ly, phân phó thị nữ ẵm nó xuống trước.
Ta nói: "Ngày hôm qua ta chưa rõ nguyên nhân nên tại Độn Tiên điện đã nói vài lời sai trái, mong Đế quân đừng trách".
Y trả lời cũng khách sáo giống ta: "Đế Cơ quá lời rồi".
"Tối qua Hoàng huynh đã cho ta biết tất cả căn nguyên sự việc. Lúc thần trí ta còn hồ đồ, quả thức đã từng có những tháng ngày vui vẻ cùng Đế quân".
…
"Tuy bây giờ ta đã quên mất đoạn ký ức đó rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu như quan hệ giữa ta và Đế quân đã đến mức ấy, lại còn có cả Hàn Nhi, thôi thì cứ thuận nước đẩy thuyền. Không biết tâm ý Đế quân giờ đây có còn như xưa? ".
Chẳng qua chỉ là một câu hỏi rập khuôn cho có, lại thấy nam tử vốn lạnh lùng đặt chung trà xuống, đôi mắt phút chốc sáng bừng lên. Ta nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Y nói: "Tâm ý của ta đương nhiên không thay đổi".
Vậy thì tốt, ta gật đầu: "Trước đó, ta có hai chuyện muốn thỉnh giáo Đế quân".
Y nói: "Được".
Tối qua trong vài lời nói của Hoàng huynh ta đã biết được, huynh ấy từng hạ phàm thăm ta một lần vào ngày lễ Tam Thanh tại Tha Nga sơn. Dựa vào những gì ta hiểu về Hoàng huynh, huynh ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Chi Liên đế quân, người đã mượn rượu để làm hoen ố sự trong trắng của ta. Sau đó trở về tầng thứ ba thiên giới, Hoàng huynh lại dùng hình phạt tàn khốc nhất giam y tại Phù Lê sơn ba trăm năm. Chuyện thứ nhất ta muốn hỏi là: "Đế quân có từng vì những chuyện này mà oán hận Hoàng huynh của ta không? ".
Ta thấy nam tử vô cùng trịnh trọng lắc đầu, như vậy thật tốt.
Ta lại hỏi: "Ta nghe nói mấy ngày gần đây Đế quân từng bị ám toán, bây giờ đã khỏe chưa? ". Y đáp: "Khỏe nhiều rôi, đa tạ Đế Cơ quan tâm". Giọng nói ta cứ bình bình, ánh mắt dò xét nhìn xuyên qua tấm rèm ngăn cách, không bỏ qua bất cứ thần sắc gì trên mặt nam tử.
"Ta lại nghe nói, người phục kích Đế quân lần này chính là một nữ tử che mặt. Vậy Đế quân có tra ra được thân phận thực sự của nữ tử ấy không? "
"Chưa, nữ tử ấy phục kích đúng lúc nguyên thần ta đang rời khỏi thân xác, người trong tộc lại không hề phát hiện ra điểm khả nghi nào".
Ta cầm một cây ám tiễn lên, "coong" một tiếng, ném vào trong chiếc bình miệng hẹp, một lúc sau mới trào phúng hỏi: "Phải chăng Đế quân biết rõ những vẫn cứ giả vờ hồ đồ? Bản cung lại giúp Đế quân nghĩ ra được một vị tiên liêu đây".
Chi Liên đế quân rành mạch tiếp lời: "Xin Đế Cơ chỉ rõ".
Ta nói: "Thiên giới truyền miệng nhau, quan hệ giữa Đế quân và Đông Hoa thần nữ có chuyện mờ ám, Đế quân có thể giải thích rõ ràng chuyện này được không? ".
Chi Liên đế quân vẫn ngồi vững như bàn thạch, cả người trầm mặc như nước.
Ta quan sát cẩm thận, những vẫn không thể tìm thấy trên khuôn mặt y một chút cảm xúc lo lắng hay hoảng loạn nào, nếu như không phải lòng dạ y quá thâm sâu thì thật sự là vô cùng trong sáng vô tư.
Cách một bức màn nhưng thần sắc y vẫn chuyên chú: "Đế Cơ tin ta cũng được, không tin cũng được, từ trước tới giờ ta chưa từng có một chút tình cảm nào với một ai khác".
Ta bình thản đáp: "Nếu ta đã quyết định thành thân với Đế quân, đương nhiên sẽ tin tưởng chàng rồi. Hy vọng Chi Liên đế quân không quên lời mình nói hôm nay". Y ngước mắt lên, muốn nói lại thôi, ta tỏ ý rằng có lời gì cứ việc nói ra.
Chi Liên đế quân nói: "Tại sao… lúc đầu Đế Cơ không chút lư tình mà từ chối ta, bây giờ lại thay đổi chủ ý? ".
Lúc này ta ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên chính điện, nghe xong chỉ cao ngạo nhìn y, không hề che giấu vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt.
Ta nhìn thấy thần thái trong mắt y biết mất từng chút từng chút một.
Ta dửng dưng nói: "Bây giờ nếu Đế quân muốn rút lại lời thì vẫn còn kịp. Ta sẽ không miễn cưỡng chàng đâu". Đôi môi mỏng của y hơi nhếch lên, thần sắc thoáng qua vẻ kiên quyết tựa như thiêu thân đầu vào lửa, nói: "Ta không bao giờ hối hận".
Sự việc cứ như vậy mà được quyết định.
Hoàng huynh nói, cái hắn cần là một cuộc hôn nhân, không phải là một thê tử, đối với hắn thành thân với ai thì cũng như nhau. Ta bây giờ không hẳn là không mang suy nghĩ như vậy, nhưng điều đáng mừng là hiện giờ vị Chi Liên đế quân kia cũng chưa tới mức đáng ghét.
Từ thuở bình sinh ta ghét nhất hạng nam tử tùy tiện. Y mượn rượu kinh bạc ta, phạm phải đại kỵ của ta vậy mà lại có thể cùng ta đi đến ngày hôm nay, không thể không nói rằng tạo hóa quả thật rất thần kỳ, không thể lường trước được bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra. Ta tuy không muốn suy nghĩ sâu xa vì sao trước đây khi tính cách mình thay đổi lại đi thích vị nam tử này, nhưng giờ khắc này ta thật tâm hy vọng trên con đường tiên dài đằng đẵng về sau, ta và y có thể trở thành một đôi phu thê "tương kính như tân" theo lời Hoàng huynh nói.
Ta nói: "Ngày hôm đó trong căn gác tại rừng đào mười dặm, người múa kiếm cho Tiên quân chính là Tử Đàn tiên tử của Lạc Anh đảo phía cực đông, không biết Tiên quân cảm thấy Tử Đàn tiên tử máu kiếm thế nào? ".
Tiên quân đáp: "Tiên tử múa kiếm rất tuyệt diệu, có thể sánh với Hằng Nga tiên tử ở Nguyệt cung".
Ta nói: "Nếu Tiên quân có ý, bản cung có thể chắp nối nhân duyên. Nếu có thể đơm hoa kết quả, bản cung còn có thể tặng một phần đại lễ".
Vị tiên quân kia sững người chốc lát liền hiểu được đây chính là lời từ chối. Hắn cũng không buồn bực, còn hào sảng cười: "Đa tạ Đế Cơ".
Ta nói: "Tiên quân đường xa tới đây, hãy ở lại thưởng thức tiên hạnh do Linh Tựu cung trồng rồi hẵng đi".
Hắn lại lên tiếng cảm ơn lần nữa.
Hắn vừa đi, người vào tiếp theo chính là Hoành Thanh đế quân của Phượng tộc.
Ta nói: "Trong lúc ta còn mơ hồ chưa thức tỉnh đã được Đế quân quan tâm rất nhiều".
Hoành Thanh đế quân dường như đã dự liệu từ trước, chỉ mỉm cười mà không nói gì. Ta nói: "Giữa ta vào ngài từng có một cuộc hôn ước ngoài miệng. Chắc hẳn trong mấy ngàn năm nay đã ràng buộc chúng ta rất nhiều. Ta cho rằng đây chỉ là lời nói đùa giữa các bậc trưởng bối với nhau thôi, không thể xem là thật được, vẫn cứ nên sớm hủy bỏ để hai bên chúng ta có thể tự do lựa chọn nhân duyên của mình, Hoành Thanh đế quân thấy thế nào? ".
Hoành Thanh lại cười, lúc sau mới hỏi lại: "Đế Cơ cho rằng hôn sự do Thiên Đế đời trước đích thân đáp ứng chẳng qua chỉ là lời nói đùa thôi sao? ".
Ta lạnh lùng nói: "Thế nào? Chẳng lẽ Hoành Thanh đế quân định ỷ vào chuyện này mà bức hôn? ".
Hắn đáp: "Không dám. Đế Cơ có thể chỉ rõ cho ta biết, rốt cuộc nàng không hài lòng về ta ở điểm nào? ".
Ta nhìn hắn một lượt.
Cho dù cách một tấm rèm, bộ y phục đỏ rực trên người hắn vẫn chói mắt như cũ, hắn ngồi trên ghế, thân thể hơi nghiêng, trong tay còn cầm một cây quạt. Bộ dáng tùy tiện lúc đầu đến giờ vẫn không hề thay đổi.
Ta nói: "Hoành Thanh đế quân rất tốt, không cần phải tự coi nhẹ bản thân. Chuyện này do ta đề ra, Hoành Thanh đế quân nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng. Ta và Hoàng huynh có thể làm được thì nhất định sẽ hết sức thỏa mãn ngươi, xem như bồi thường".
Hoành Thanh cười nói: "Có được lời hứa này của Đế Cơ đã xem như Hoành Thanh lời to rồi. Còn về việc muốn điều gì, hãy cho ta quay trở về suy nghĩ lại. Đế Cơ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng khuyên can Thiên Hậu từ bỏ việc này".
Thấy hắn dễ thuyết phục như vậy, ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu xuống, mỉm cười nói: "Nếu Hoành Thanh đế quân vừa mắt vị tiên tử nào trên thiên giới thì cứ việc nói ra, ta và Hoàng huynh nhất định sẽ ra sức tác thành cho mối nhân duyên tốt đẹp".
Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt Hoành Thanh đế quân vẫn mang theo nụ cười, lúc này lại càng không biết vì lý do gì mà hắn cười lớn một tiếng, không nói gì thêm, chỉ đáp: "Đạ tạ Đế Cơ! ".
Ta vẫn ngồi ngay ngắn, chuẩn bị gặp người tiếp kiến cuối cùng – Chi Liên đế quân.
Tiểu hồ ly vốn đang liếm từng chút nước trên đĩa, vừa nhìn thấy phụ thân, nó lập tức bất an ngọ nguậy, dè dặt gọi: "Mẫu thân". Thần sắc Chi Liên đế quân bên ngoài liền thoáng thay đổi, đưa mắt nhìn về phía này. Ta trấn an mà xoa nhẹ đỉnh đầu của tiểu hồ ly, phân phó thị nữ ẵm nó xuống trước.
Ta nói: "Ngày hôm qua ta chưa rõ nguyên nhân nên tại Độn Tiên điện đã nói vài lời sai trái, mong Đế quân đừng trách".
Y trả lời cũng khách sáo giống ta: "Đế Cơ quá lời rồi".
"Tối qua Hoàng huynh đã cho ta biết tất cả căn nguyên sự việc. Lúc thần trí ta còn hồ đồ, quả thức đã từng có những tháng ngày vui vẻ cùng Đế quân".
…
"Tuy bây giờ ta đã quên mất đoạn ký ức đó rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu như quan hệ giữa ta và Đế quân đã đến mức ấy, lại còn có cả Hàn Nhi, thôi thì cứ thuận nước đẩy thuyền. Không biết tâm ý Đế quân giờ đây có còn như xưa? ".
Chẳng qua chỉ là một câu hỏi rập khuôn cho có, lại thấy nam tử vốn lạnh lùng đặt chung trà xuống, đôi mắt phút chốc sáng bừng lên. Ta nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Y nói: "Tâm ý của ta đương nhiên không thay đổi".
Vậy thì tốt, ta gật đầu: "Trước đó, ta có hai chuyện muốn thỉnh giáo Đế quân".
Y nói: "Được".
Tối qua trong vài lời nói của Hoàng huynh ta đã biết được, huynh ấy từng hạ phàm thăm ta một lần vào ngày lễ Tam Thanh tại Tha Nga sơn. Dựa vào những gì ta hiểu về Hoàng huynh, huynh ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Chi Liên đế quân, người đã mượn rượu để làm hoen ố sự trong trắng của ta. Sau đó trở về tầng thứ ba thiên giới, Hoàng huynh lại dùng hình phạt tàn khốc nhất giam y tại Phù Lê sơn ba trăm năm. Chuyện thứ nhất ta muốn hỏi là: "Đế quân có từng vì những chuyện này mà oán hận Hoàng huynh của ta không? ".
Ta thấy nam tử vô cùng trịnh trọng lắc đầu, như vậy thật tốt.
Ta lại hỏi: "Ta nghe nói mấy ngày gần đây Đế quân từng bị ám toán, bây giờ đã khỏe chưa? ". Y đáp: "Khỏe nhiều rôi, đa tạ Đế Cơ quan tâm". Giọng nói ta cứ bình bình, ánh mắt dò xét nhìn xuyên qua tấm rèm ngăn cách, không bỏ qua bất cứ thần sắc gì trên mặt nam tử.
"Ta lại nghe nói, người phục kích Đế quân lần này chính là một nữ tử che mặt. Vậy Đế quân có tra ra được thân phận thực sự của nữ tử ấy không? "
"Chưa, nữ tử ấy phục kích đúng lúc nguyên thần ta đang rời khỏi thân xác, người trong tộc lại không hề phát hiện ra điểm khả nghi nào".
Ta cầm một cây ám tiễn lên, "coong" một tiếng, ném vào trong chiếc bình miệng hẹp, một lúc sau mới trào phúng hỏi: "Phải chăng Đế quân biết rõ những vẫn cứ giả vờ hồ đồ? Bản cung lại giúp Đế quân nghĩ ra được một vị tiên liêu đây".
Chi Liên đế quân rành mạch tiếp lời: "Xin Đế Cơ chỉ rõ".
Ta nói: "Thiên giới truyền miệng nhau, quan hệ giữa Đế quân và Đông Hoa thần nữ có chuyện mờ ám, Đế quân có thể giải thích rõ ràng chuyện này được không? ".
Chi Liên đế quân vẫn ngồi vững như bàn thạch, cả người trầm mặc như nước.
Ta quan sát cẩm thận, những vẫn không thể tìm thấy trên khuôn mặt y một chút cảm xúc lo lắng hay hoảng loạn nào, nếu như không phải lòng dạ y quá thâm sâu thì thật sự là vô cùng trong sáng vô tư.
Cách một bức màn nhưng thần sắc y vẫn chuyên chú: "Đế Cơ tin ta cũng được, không tin cũng được, từ trước tới giờ ta chưa từng có một chút tình cảm nào với một ai khác".
Ta bình thản đáp: "Nếu ta đã quyết định thành thân với Đế quân, đương nhiên sẽ tin tưởng chàng rồi. Hy vọng Chi Liên đế quân không quên lời mình nói hôm nay". Y ngước mắt lên, muốn nói lại thôi, ta tỏ ý rằng có lời gì cứ việc nói ra.
Chi Liên đế quân nói: "Tại sao… lúc đầu Đế Cơ không chút lư tình mà từ chối ta, bây giờ lại thay đổi chủ ý? ".
Lúc này ta ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên chính điện, nghe xong chỉ cao ngạo nhìn y, không hề che giấu vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt.
Ta nhìn thấy thần thái trong mắt y biết mất từng chút từng chút một.
Ta dửng dưng nói: "Bây giờ nếu Đế quân muốn rút lại lời thì vẫn còn kịp. Ta sẽ không miễn cưỡng chàng đâu". Đôi môi mỏng của y hơi nhếch lên, thần sắc thoáng qua vẻ kiên quyết tựa như thiêu thân đầu vào lửa, nói: "Ta không bao giờ hối hận".
Sự việc cứ như vậy mà được quyết định.
Hoàng huynh nói, cái hắn cần là một cuộc hôn nhân, không phải là một thê tử, đối với hắn thành thân với ai thì cũng như nhau. Ta bây giờ không hẳn là không mang suy nghĩ như vậy, nhưng điều đáng mừng là hiện giờ vị Chi Liên đế quân kia cũng chưa tới mức đáng ghét.
Từ thuở bình sinh ta ghét nhất hạng nam tử tùy tiện. Y mượn rượu kinh bạc ta, phạm phải đại kỵ của ta vậy mà lại có thể cùng ta đi đến ngày hôm nay, không thể không nói rằng tạo hóa quả thật rất thần kỳ, không thể lường trước được bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra. Ta tuy không muốn suy nghĩ sâu xa vì sao trước đây khi tính cách mình thay đổi lại đi thích vị nam tử này, nhưng giờ khắc này ta thật tâm hy vọng trên con đường tiên dài đằng đẵng về sau, ta và y có thể trở thành một đôi phu thê "tương kính như tân" theo lời Hoàng huynh nói.
/79
|