- Các ngươi cũng đừng vội, đợi uống xong rượu, nếu chủ nhân ở đây không phiền thì các ngươi có thể xếp hàng chờ chết. Thiếu gia ta không thấy phiền đâu.
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên nói, ngữ khí nhẹ bẫng bất cần. Nói rồi lại rót rượu đầy cốc, cầm lên nốc cạn. Uống xông thì cầm lên con tôm hùm sắc vị đều thơm ngon bắt đầu ăn, coi như bên cạnh không có ai.
Ngông cuồng, bá khí!
Đó chính là ngữ khí của Phong Vân Vô Ngân.
- Hửm?
Mãng Hoàng cũng phải chau mày. Bốn vị trưởng lão kia nhìn nhau, họ đều cảm thấy Phong Vân Vô Ngân hơi quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày gì rồi!
Phải biết là những võ giả con người có mặt ở đây hầu như đều là Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong, công pháp tu luyện trác việt, chiến đấu lực vô cùng kinh người.
Quan trọng là…những võ giả con người này đều là những kẻ đã phạm đại tội ở Vô Biên Hải Vực hoặc ở Huyền Tông Đại Lục, đắc tội một số nhân vật lớn mới trốn đến thế giới đáy biển này, nương nhờ chỗ Xích Huyết Thủy Mãng tộc.
Cũng có nghĩa là những võ giả con người này đều thuộc loại ma đầu chém giết, cướp bóc, gian dâm.
Phong Vân Vô Ngân, một thiếu niên bé nhỏ lại nói ra việc giết chóc như việc thường ngày, thực sự khiến người khác cảm thấy không ra gì.
- Hoàng, thiếu niên này là quý khách của ngài, là ân nhân của Thất công tử, Trân phi còn tặng Ảo Mãng Linh Châu cho hắn, nhưng chớp mắt hắn đã muốn chết rồi.
- Hoàng, thiếu niên này chỉ là nhục thể rất mạnh, dùng đan điền tu luyện bí thuật yêu thai. Ngoài cái đó ra hắn không có bất cứ thứ gì đáng để dựa vào nữa. E là hắn muốn chết rồi. Dù có luyện hóa Ảo Mãng Linh Châu của Trân phi thì cũng phải chết. Câu nói đó của hắn đã đắc tội quá nhiều người.
Họa từ miệng mà ra.
- Hoàng, võ giả con người ở đây đều là khách quý của Xích Huyết Thủy Mãng tộc chũng ta, dạy tiểu bối võ kỹ, truyề thụ văn minh con người cho yêu tộc chúng ta, cũng không thể tùy tiện đắc tội được. Việc này, ngài phải giải quyết cho khéo mới được.
Bốn vĩ trưởng lão đều bí mật truyền âm cho Mãng Hoàng.
Mãng Hoàng nhìn xung quanh, thấy tất cả cường giả con người đều đã đứng dậy, có đến ba bốn chục người. Gương mặt ai cũng có phần méo mó, tất cả đã động đến sát cơ không thể kìm chế rồi!
- Ha ha ha, tiểu tử thật ngông cuồng!
Một lão giả râu tóc bạc trắng cười vang, mỗi một tế bào đều phát ra thứ khí thế mạnh mẽ sát phạt quyết đoán, trên đỉnh đầu là một đầu lâu trắng, ánh sáng âm u bắn tứ phía.
- Hồi lão phu còn trẻ cũng như ngươi, không biết trời cao đất dày, đi đâu cũng gây họa…Được rồi, tiểu tư ngươi rất hợp ý lão phu, ngươi dâng viên linh châu đó ra đây thì lão phu sẽ không làm khó ngươi, còn ngăn cho ngươi kiếp nạn này, thế nào?
- Lão họ Ô kia ngồi xuống uống rượu đi đừng có lao vào chỗ chết. Ngươi chưa có tư cách chạm vào viên Ảo Mãng Linh Châu đó đâu.
Một thiếu niên mặc bạch y lạnh lùng nói. Hắn nhiều nhất chỉ hơn hai mươi tuổi, mắt chỉ có lòng trắng chứ không có lòng đen, là một kẻ mù. Một thú khí tức lạnh lẽo chết chóc tỏa ra từ người hắn không ngừng tẩy luyện thân thể. Không khí quanh người hắn cũng bị tiêu tan, hình thành một khoảng chân không.
- Ngươi!
Lão giả họ Ô kia thét lên, định nổi điên thì bỗng như nhớ ra điều gì, sắc mặt tối lại.
- Ngươi…ngươi…lẽ nào chính là khẻ đứng đầu trong Ác Nhân Bảng của Hải Vực Tiền Tứ Giới, “Mù công tử” Diệt Tuyệt Thập Tam…
- Ngồi xuống.
Thiếu niên mù kia khẽ búng tay, một tia sáng xuyên qua hư không, bắn thẳng lên trán lão giả họ Ô.
- Á!
Bỗng chốc, thứ khí tức âm hàn vô cùng tận, vô số cảnh tượng giết chóc tàn nhẫn, những đống tử thi chất chồng chu hiện lên trong linh hồn lão giả họ Ô. Toàn thân lão đổ mổ hôi, cư mặt cứng đờ rồi ngồi phịch xuống.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đứng ra đây để ta giết.
Thiếu niên mù nói.
- Ngươi là khách của Thất công tử, ta nể mặt Thất công tử cho ngươi chết toàn thây.
Đến lúc này, bữa tiệc đã hoàn toàn biến thành cuộc trạn giành linh châu, căn bản không cần tìm bất cứ lý do gì.
Bỗng nhiên, một cảm giác yên bình, giáo hóa thiên hạ nổi lên trong cung điện. Một quyển thiên thư chầm chậm mở ra, những luồng thánh kinh, những văn tự thời Thượng Cổ, khí tức văn minh tẩy sạch thế giới nổi tâm của con người khiến người ta an tĩnh.
Cả cung điện trở nên tĩnh lặng.
- Thập Tam, ngươi muốn tranh với ta?
“Vũ Văn đại ca” mỉm cười, nụ cười đó đầy chính khí, hiên ngang, cương trực, ngang tàng.
- Vũ Văn Tuyên…
Ánh mắt trắng dã của thiếu niên mù lóe lên tia sáng quỷ dị, khí tức trên người hắn bùng nổ, vô số luồng xoáy âm phong hiện ra trên đỉnh đầu hắn. Trong mỗi cái xoáy đều là đầy ắp thi thể, xương cốt, còn có vô số bộ phận nội tạng, thịt nát cuồn cuộn. Vô số đạo oán khí đang giãu giụa, gào thét.
Vũ Văn Tuyên vẻ mặt bình thản trong quyển thiên thư trên đỉnh đầu vọng ra tiếng tụng kinh niệm Phật, đại khí hùng hồn.
- Chúng ta chia đều.
Diệt Tuyệt Thập Tam nói một cách khó khăn.
- Phong Vân Vô Ngân, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi ngoan ngoãn tự sát hay muốn giao đấu với bọn ta.
Vũ Văn Tuyên đồng ý với kiến nghị của Diệt Tuyệt Thập Tam, quay sang nói với Phong Vân Vô Ngân.
Phía sau Vũ Văn Tuyên, một thiếu nữa toàn thân bao quanh bởi lôi điện, một lão giả với kiếm khí khuynh thành trên đỉnh đầu cũng nhìn Phong Vân Vô Ngân chăm chú.
Phong Vân Vô Ngân thì không bận tâm, dường như coi những kẻ kia chỉ là không khí, hắn vẫn uống rượu, khẽ nói:
- Ta đã nói rồi, các ngươi cứ ngồi xuống đi, muốn chết cũng không cần vội ngay bây giờ.
Lúc này Thất công tử vẻ mặt có phần lo lắng, liên tục nhìn về Mãng Hoàng muốn cầu xin Mãng Hoàng giải vây cho Phong Vân Vô Ngân.
Mẫu thân của Thất công tử, Trân phi vẻ mặt áy náy:
- Ài, yêu thú chúng ta làm việc không chu toàn như con người. Nếu ta âm thầm tặng Ảo Mãng Linh Châu cho Vô Ngân thì hắn sẽ không bị mọi người nhắm tới. Thôi được rồi, con trai, lát nữa nếu nổ ra trận chiến thì chúng ta hãy bảo vệ Vô Ngân là được.
- Mẫu thân, đươngn nhiên là vậy.
Nghe thế, vẻ mặt Thất công tử lại trở nên bình tĩnh, nghĩ bụng, huynh đệ đã dạy, gặp kẻ hung tàn mình phải hung tàn hắn gấp trăm lần. Lát nữa ta và huynh đệ liên thủ, giết hết bọn người này.
- Khụ khụ…
Lúc ấy, cuối cùng Mãng Hoàng cũng lên tiếng.
- Các vị, hãy ình tĩnh, đợi yến tiệc kết thúc rồi nói, được chứ? Bản hoàng còn một số việc quan trọng cần tuyên bố. Các vị có nể mặt bản hoàng không?
Lời nói của Mãng Hoàng tuy là hỏi ý kiến nhưng ngữ khí lại chí cao vô thượng, là thánh ý, chẳng một ai dám phản đối. Trước lời vàng ý ngọc đó, tất cả những con người đang sát khí đằng đằng kia đều ngồi cả xuống.
Đại công tử và tam công tử mừng thầm, Phong Vân Vô Ngân, ngươi không coi ai ra gì, đắc tội với nhiều cường giả con người như vậy, gây nên công phẫn, tiệc tối nay kết thúc là ngươi sẽ chết không có chỗ chon! Phụ hoàng cũng không bảo vệ được ngươi đâu! Bao năm nay phụ hoàng đều giữ thái độ thấy mà không thấy đối với sự đấu đá giữa những vị khách con người kia. Người sẽ không vì bảo vệ ngươi mà đắc tội với tất cả đâu.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân chỉ chú tâm ăn uống. Thực ra, với tính cách trước nay của Phong Vân Vô Ngân, đối mặt với sự khiêu khích chính diện như vậy hắn sớm đã ra tay rồi. Chỉ là hôm nay trường hợp đặc biệt, trong đan điền hắn, Tiên Thiên Giao Long dang tiếp nhận tẩy lễ của luồng năng lượng lớn lao, đang tiến hóa, lớp vảy tím trên người giao long đang rụng xuống.
Sở dĩ Phong Vân Vô Ngân nhắc đi nhắc lại là đợi khi ăn xong rồi đọng thủ là để đợi Tiên Thiên Giao Long tiến hóa xong.
Sau khi hấp thụ toàn bộ năng lượng của Ảo Mãng Linh Châu, chắc chắn Tiên Thiên Giao Long sẽ hoàn thành việc tiến hóa, trở thành Tiên Thiên Hạo Khí Giao Long, chiến lực tăng mạnh. Đến lúc đó, Phong Vân Vô Ngân tế ra Hạo Khí Giao Long, giết hết tất cả, cướp sạch gia tài của những kẻ kia, thôn phệ thi thể của chúng, như vậy không sảng khoái sao?
Phong Vân Vô Ngân càng nghĩ càng cao hứng, cầm ly rượu đứng dậy:
- Các vị, tại hạ kính các vị một chén! Hôm nay đa tạ Mãng Hoàng bệ hạ đã có lời mời, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh dự. Chén rượu này kính Mãng Hoàng bệ hạ trước, rồi kính các vị bằng hữu yêu thú, cuối cùng kính chư vị võ giả con người.
Phong Vân Vô Ngân uống một hơi cạn chén rượu, rồi thở dài:
- Sau khi yến tiệc kết thúc, cũng không biết có bao nhiêu người không còn cơ hội uống rượu nữa, ta lấy làm đáng tiếc!
- Hử?
Hành động đó của Phong Vân Vô Ngân khiến tất cả kinh ngạc.
Giờ rõ ràng là có cả một đống kẻ muốn giết Phong Vân Vô Ngân, hắn không những không đổi sắc mặt mà còn đứng dậy kính rượu. Hành động này không phải kẻ điên thì là siêu cấp cường giả.
Nhưng nhìn thế nào thì Phong Vân Vô Ngân cũng không giống như siêu cấp cường giả.
- Được, bản hoàng cũng muốn kính Vô Ngân tiểu hữu một chén!
Lúc này Mãng Hoàng cũng khâm phục khí phách của Phong Vân Vô Ngân. Đồng thời Mãng Hoàng cũng bí mật truyền âm cho hắn.
- Vô Ngân tiểu hữu, cách ngươi nói chuyện và hành sự sống như yêu thú bọn ta, không biết e dè, cường hung bá đạo, bản hoàng rất thích tác phong đó. Có điều…Vô Ngân tiểu hữu, nhiều năm nay ta đều không quản thúc những vị khách con người này. Giờ ngươi đắc tội họ, bản hoàng…việc bản hoàng làm được cũng chỉ là giúp ngươi không bị công kích trong phạm vi khu vực Xích Huyết động phủ mà thôi. Một khi rời khỏi đây thì bản hoàng không tiện nhúng tay vào. Có điều, bản hoàng mong ngươi ở lại động phủ làm một vị khác. Ngươi là ân nhân của lão Thất, chỉ cần ngươi ở lại thì bản hoàng tự nhiên sẽ cố gắng cung dưỡng, cho ngươi tài nguyên tu luyện, còn gả cho ngươi một đại yêu huyết thống thuần chính.
Phong Vân Vô Ngân cười nhạt, lắc lắc chén rượu về phía Mãng Hoàng:
- Mãng Hoàng bệ hạ, chuyện của mình, tự ta sẽ giải quyết, ngài không cần phải lắng.
Cường giả con người và yêu thú đều đứng dậy, cầm chén lên uống cạn với âm mưu riêng trong đầu.
Tiệc rượu bắt đầu.
Không khí lại trở về với những tiếng cười nói ban đầu. Trong thế giới yêu thú không có nhiều lễ tiết như con người. Mãng Hoàng cởi bỏ dáng vẻ cao cao tại thượng, hòa vào không khí náo nhiệt vui vẻ, liên tục nâng cốc kính rượu. Hôm nay rõ ràng ngài rất vui vẻ, trên môi lúc nào cũng có nụ cười.
Qua ba tuần rượu, Mãng Hoàng đột nhiên ra hiệu cho mọi người yên lặng, ngài muốn tuyên bố rồi.
Cả không gian lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về Mãng Hoàng.
Mãng Hoàng đột nhiên nhìn Trân phi, Thất công tử, cúi mình thật sâu, miệng nói:
- Trân phi, tiểu Thất, nhiều năm nay là ta đã có lỗi với hai mẹ con nàng. Nhưng không sao, huyết mạch tiểu Thất đã thức tỉnh, sinh ra huyết thống Mãng Hoàng bảy màu cao quý nhất Xích Huyết Thủy Mãng tộc chúng ta. Thành tựu sau này là không thể đo đếm. Bản hoàng cũng chỉ là huyết thống sáu màu, không bằng tiểu Thất!
Lời nói vừa dứt thì cả cung điện đều sục sôi.
Bốn vị trưởng lão đều nhìn Thất công tử với ánh mắt chúc mừng và kinh thán.
Những yêu thú khác trong lòng đều hiểu, cuối cùng Thất công tử trước nay đều bị ghẻ lạnh cuối cùng đã đổi đời rồi! Với huyết thống cao quý hiếm có nhận được sự trọng thị của Xích Huyết Thủy Mãng tộc, sẽ được tộc dốc lòng bồi dưỡng.
- Huyết thống Mãng Hoàng bảy màu…
Đại công tử và Tam công tử tim đều rỉ máu.
Cong Phong Vân Vô Ngân thì nghĩ bụng, Mãng Hoàng chức cao quyền trọng, một vị Thánh Giới, phạm lỗi thì dám thừa nhận lỗi lầm, xin lỗi thê tử và nhi tử trước mặt mọi người. Khí độ này, tu dưỡng này khiến người khác phải khâm phục. Quả nhiên có phong độ của vương giả!
Những nữ nhân khác của Mãng Hoàng sắc mặt đều tối lại, cố gắng che giấu sát cơ.
Rồi Mãng Hoàng tuyên bố:
- Ngày mai, bản hoàng sẽ đưa lão Thất, Trân phi vào cấm địa của Xích Huyết Thủy Mãng tộc, tiến hành thí luyện! Trong thời gian đó, mọi sự vụ trong Xích Huyết động phủ đều do bốn vị trưởng lão phụ trách.
- Vào cấm địa?
Các công tử và những nữ tử khác của Mãng Hoàng, tất cả tim như rơi xuống vực thẳm…Phải biết là, chỉ Hoàng tương lai mới có tư cách vào cấm địa của Xích Huyết Thủy Mãng tộc! Một khi vào đó sẽ có được rất nhiều truyền thừa chí cao vô thượng, rất nhiều ý chí của tiên tổ, tu vi sẽ tăng vượt bậc.
Mãng Hoàng đã quyết định, lời vàng ý ngọc, chẳng có ai dám phản đối.
Vậy là yến tiệc đã kết thúc trong không khí rất vi diệu.
Tiệc kết thúc, Phong Vân Vô Ngân đứng dậy.
Ngay lập tức, mấy chục vị cường giả con người cũng đứng dậy theo.
Thất công tử và Trân phi vội tiến lại bên Phong Vân Vô Ngân. Thất công tử nói nhỏ:
- Huynh đệ, chúng ta cùng động thủ giết hết chúng đi!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
- Ha ha, việc giết người Thất công tử không cần phải bận tâm. Ngày mai ngươi sẽ vào cấm địa, có được đại cơ duyên, đại khí vận. Ngươi có hỷ sự, đừng để máu làm vấy bẩn. Đám rác rưởi này cứ để ta!
Thất công tử tâm thần dao động, nói:
- Huynh đệ, ngươi lúc nào cũng bá khí uy vũ như vậy. Sau này ta phải như ngươi, nắm giữ quyền sinh sát, theo ta thì sống, chống ta thì chết!
Phong Vân Vô Ngân quay sang ra hiệu với Mãng Hoàng và Trân phi không cần lo nhiều, rồi bước ra khỏi cung điện với tư thế hiên ngang.
- Hừ!
Vũ Văn Tuyên hừ lạnh một tiếng, đi theo sát phía sau. Diệt Tuyệt Thập Tam bước chân cũng như u hồn theo sau.
Tất cả cường giả con người đều đi theo sau đợi cơ hội giành giật được chút gì.
Những yêu thú khác như Đại công tử, Tam công tử cũng đi theo xem náo nhiệt.
- Chúng ta cũng đi xem sao.
Mãng Hoàng quay sang bốn vị trưởng lão nói.
Bên ngoài cung điện.
Khu vực Xích Huyết động phủ có mặt trời, mặt trăng và những vì sao được tạo ra từ thành quang. Lúc này là nửa đêm, trên trời là vầng trăng sáng tựa chiếc địa bạc tròn vành vạnh, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống không gian phía dưới.
Phong Vân Vô Ngân đứng trên quảng trường bên ngoài cung điện, ánh mắt u tối nhìn lên bầu trời.
Ba bốn chục võ giả con người đã vây quanh hắn nóng lòng hành động, nhưng chẳng ai dám động thủ trước.
Không gian rất yên tĩnh, một sự yên tĩnh quỷ dị.
Đúng lúc ấy, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy trong đan điền, Tiên Thiên Giao Long đã hấp thụ hoàn toàn năng lượng của Ảo Mãng Linh Châu. Năng lượng của mấy vạn miếng Tử Khí Linh Thạch cũng đã hòa vào năng lượng Ảo Mãng Linh Châu và được Tiên Thiên Giao Long nuốt hết.
Phải biết là, năng lượng của Ảo Mãng Linh Châu thuộc năng lượng bản nguyên của tinh huyết yêu thú, rất hòa hợp với năng lượng bản nguyên của Tiên Thiên Giao Long. Vì thế Tiên Thiên Giao Long hấp thụ rất nhanh.
Lúc này, toàn thân Tiên Thiên Giao Long phát ra thứ ánh sáng Hạo Khí đỏ nhạt, hình tượng hung dữ, gào thét mạnh mẽ, phát ra thứ tín hiệu đang đói khát. Trong ánh mắt nó có cảnh tượng vô số Vị Diện sinh ra rồi mất đi. Còn có những hư ảnh về bốn mùa xuân hạ thu đông thời Viễn Cổ xa xưa.
Đây là một con yêu thú Hạo Khí đỉnh phong chân chính, được nuối dưỡng từ vô số loại năng lượng, chiến lực cường hãn, từng hơi thở cũng đủ sức san bằng núi đồi, chém đứt sông hồ, uy chấn thiên hạ.
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên quay sang nhìn đám người kia, bình thản nói:
- Muốn tất cả cùng lên hay từng người chết một?
- Mẹ kiếp! Lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi! Đồ ngu!
Phong Vân Vô Ngân vừa dứt lời thì một hán tử cao lớn bước ra. Một bước chân của hắn khiến bốn phía rung chuyển, Hạo Khí trên đỉnh đầu cuộn trào, một con mãnh hồ đốm hiện thân, gầm thét đầy uy vũ.
Hắn vừa bước chân ra là mấy chục mét, dường như hắn nắm bắt được sự ảo diệu của không gian và thời gian.
- Ồ, có người tiên phong rồi!
Phong Vân Vô Ngân khẽ cười.
- Vậy thì bóp chết ngươi trước!
Phong Vân Vô Ngân giậm mạnh chân, cả người lao về phía trước, căn bản hắn không hề dùng đến bất cứ môn thân pháp nào, thuần túy chỉ là lực bạo phát của nhục thể.
Sau khi thăng cấp lên Tiên Thiên Canh Thể Trung Kỳ, năng lực nhục thể của Phong Vân Vô Ngân đã tăng mạnh. Lực bạo phát, tốc độ, mức độ dẻo dai của cơ thịt, mức kiên cố của lục phủ ngũ tạng.
Chỉ chớp mắt hắn đã nhảy đến trước mặt hán tử cao lớn kia.
Thân thể Phong Vân Vô Ngân đột nhiên phình to, y phục nửa thân trên nổ tung, hắn biến cao hơn hai mét, giống như thiên thần hạ phàm, cơ thịt toàn thân như làm từ kim cương, không khí xung quanh phát ra tiếng nổ chói tai.
Bàn tay to lớn của Phong Vân Vô Ngân tóm lấy đầu của đại hán kia.
Bụp!
Đầu của đại hán kia bị bóp nát như bóp một quả dưa.
- Tất cả lên đi, giết một thể! Hôm nay lão tử sẽ đại khai sát giới!
Huyết dịch trong người Phong Vân Vô Ngân dâng tràn, dục vọng chiến đấu không thể kìm nén, bá khí xung thiên, gầm lên một tiếng khiến trời đất rung chuyển.
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên nói, ngữ khí nhẹ bẫng bất cần. Nói rồi lại rót rượu đầy cốc, cầm lên nốc cạn. Uống xông thì cầm lên con tôm hùm sắc vị đều thơm ngon bắt đầu ăn, coi như bên cạnh không có ai.
Ngông cuồng, bá khí!
Đó chính là ngữ khí của Phong Vân Vô Ngân.
- Hửm?
Mãng Hoàng cũng phải chau mày. Bốn vị trưởng lão kia nhìn nhau, họ đều cảm thấy Phong Vân Vô Ngân hơi quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày gì rồi!
Phải biết là những võ giả con người có mặt ở đây hầu như đều là Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong, công pháp tu luyện trác việt, chiến đấu lực vô cùng kinh người.
Quan trọng là…những võ giả con người này đều là những kẻ đã phạm đại tội ở Vô Biên Hải Vực hoặc ở Huyền Tông Đại Lục, đắc tội một số nhân vật lớn mới trốn đến thế giới đáy biển này, nương nhờ chỗ Xích Huyết Thủy Mãng tộc.
Cũng có nghĩa là những võ giả con người này đều thuộc loại ma đầu chém giết, cướp bóc, gian dâm.
Phong Vân Vô Ngân, một thiếu niên bé nhỏ lại nói ra việc giết chóc như việc thường ngày, thực sự khiến người khác cảm thấy không ra gì.
- Hoàng, thiếu niên này là quý khách của ngài, là ân nhân của Thất công tử, Trân phi còn tặng Ảo Mãng Linh Châu cho hắn, nhưng chớp mắt hắn đã muốn chết rồi.
- Hoàng, thiếu niên này chỉ là nhục thể rất mạnh, dùng đan điền tu luyện bí thuật yêu thai. Ngoài cái đó ra hắn không có bất cứ thứ gì đáng để dựa vào nữa. E là hắn muốn chết rồi. Dù có luyện hóa Ảo Mãng Linh Châu của Trân phi thì cũng phải chết. Câu nói đó của hắn đã đắc tội quá nhiều người.
Họa từ miệng mà ra.
- Hoàng, võ giả con người ở đây đều là khách quý của Xích Huyết Thủy Mãng tộc chũng ta, dạy tiểu bối võ kỹ, truyề thụ văn minh con người cho yêu tộc chúng ta, cũng không thể tùy tiện đắc tội được. Việc này, ngài phải giải quyết cho khéo mới được.
Bốn vĩ trưởng lão đều bí mật truyền âm cho Mãng Hoàng.
Mãng Hoàng nhìn xung quanh, thấy tất cả cường giả con người đều đã đứng dậy, có đến ba bốn chục người. Gương mặt ai cũng có phần méo mó, tất cả đã động đến sát cơ không thể kìm chế rồi!
- Ha ha ha, tiểu tử thật ngông cuồng!
Một lão giả râu tóc bạc trắng cười vang, mỗi một tế bào đều phát ra thứ khí thế mạnh mẽ sát phạt quyết đoán, trên đỉnh đầu là một đầu lâu trắng, ánh sáng âm u bắn tứ phía.
- Hồi lão phu còn trẻ cũng như ngươi, không biết trời cao đất dày, đi đâu cũng gây họa…Được rồi, tiểu tư ngươi rất hợp ý lão phu, ngươi dâng viên linh châu đó ra đây thì lão phu sẽ không làm khó ngươi, còn ngăn cho ngươi kiếp nạn này, thế nào?
- Lão họ Ô kia ngồi xuống uống rượu đi đừng có lao vào chỗ chết. Ngươi chưa có tư cách chạm vào viên Ảo Mãng Linh Châu đó đâu.
Một thiếu niên mặc bạch y lạnh lùng nói. Hắn nhiều nhất chỉ hơn hai mươi tuổi, mắt chỉ có lòng trắng chứ không có lòng đen, là một kẻ mù. Một thú khí tức lạnh lẽo chết chóc tỏa ra từ người hắn không ngừng tẩy luyện thân thể. Không khí quanh người hắn cũng bị tiêu tan, hình thành một khoảng chân không.
- Ngươi!
Lão giả họ Ô kia thét lên, định nổi điên thì bỗng như nhớ ra điều gì, sắc mặt tối lại.
- Ngươi…ngươi…lẽ nào chính là khẻ đứng đầu trong Ác Nhân Bảng của Hải Vực Tiền Tứ Giới, “Mù công tử” Diệt Tuyệt Thập Tam…
- Ngồi xuống.
Thiếu niên mù kia khẽ búng tay, một tia sáng xuyên qua hư không, bắn thẳng lên trán lão giả họ Ô.
- Á!
Bỗng chốc, thứ khí tức âm hàn vô cùng tận, vô số cảnh tượng giết chóc tàn nhẫn, những đống tử thi chất chồng chu hiện lên trong linh hồn lão giả họ Ô. Toàn thân lão đổ mổ hôi, cư mặt cứng đờ rồi ngồi phịch xuống.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đứng ra đây để ta giết.
Thiếu niên mù nói.
- Ngươi là khách của Thất công tử, ta nể mặt Thất công tử cho ngươi chết toàn thây.
Đến lúc này, bữa tiệc đã hoàn toàn biến thành cuộc trạn giành linh châu, căn bản không cần tìm bất cứ lý do gì.
Bỗng nhiên, một cảm giác yên bình, giáo hóa thiên hạ nổi lên trong cung điện. Một quyển thiên thư chầm chậm mở ra, những luồng thánh kinh, những văn tự thời Thượng Cổ, khí tức văn minh tẩy sạch thế giới nổi tâm của con người khiến người ta an tĩnh.
Cả cung điện trở nên tĩnh lặng.
- Thập Tam, ngươi muốn tranh với ta?
“Vũ Văn đại ca” mỉm cười, nụ cười đó đầy chính khí, hiên ngang, cương trực, ngang tàng.
- Vũ Văn Tuyên…
Ánh mắt trắng dã của thiếu niên mù lóe lên tia sáng quỷ dị, khí tức trên người hắn bùng nổ, vô số luồng xoáy âm phong hiện ra trên đỉnh đầu hắn. Trong mỗi cái xoáy đều là đầy ắp thi thể, xương cốt, còn có vô số bộ phận nội tạng, thịt nát cuồn cuộn. Vô số đạo oán khí đang giãu giụa, gào thét.
Vũ Văn Tuyên vẻ mặt bình thản trong quyển thiên thư trên đỉnh đầu vọng ra tiếng tụng kinh niệm Phật, đại khí hùng hồn.
- Chúng ta chia đều.
Diệt Tuyệt Thập Tam nói một cách khó khăn.
- Phong Vân Vô Ngân, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi ngoan ngoãn tự sát hay muốn giao đấu với bọn ta.
Vũ Văn Tuyên đồng ý với kiến nghị của Diệt Tuyệt Thập Tam, quay sang nói với Phong Vân Vô Ngân.
Phía sau Vũ Văn Tuyên, một thiếu nữa toàn thân bao quanh bởi lôi điện, một lão giả với kiếm khí khuynh thành trên đỉnh đầu cũng nhìn Phong Vân Vô Ngân chăm chú.
Phong Vân Vô Ngân thì không bận tâm, dường như coi những kẻ kia chỉ là không khí, hắn vẫn uống rượu, khẽ nói:
- Ta đã nói rồi, các ngươi cứ ngồi xuống đi, muốn chết cũng không cần vội ngay bây giờ.
Lúc này Thất công tử vẻ mặt có phần lo lắng, liên tục nhìn về Mãng Hoàng muốn cầu xin Mãng Hoàng giải vây cho Phong Vân Vô Ngân.
Mẫu thân của Thất công tử, Trân phi vẻ mặt áy náy:
- Ài, yêu thú chúng ta làm việc không chu toàn như con người. Nếu ta âm thầm tặng Ảo Mãng Linh Châu cho Vô Ngân thì hắn sẽ không bị mọi người nhắm tới. Thôi được rồi, con trai, lát nữa nếu nổ ra trận chiến thì chúng ta hãy bảo vệ Vô Ngân là được.
- Mẫu thân, đươngn nhiên là vậy.
Nghe thế, vẻ mặt Thất công tử lại trở nên bình tĩnh, nghĩ bụng, huynh đệ đã dạy, gặp kẻ hung tàn mình phải hung tàn hắn gấp trăm lần. Lát nữa ta và huynh đệ liên thủ, giết hết bọn người này.
- Khụ khụ…
Lúc ấy, cuối cùng Mãng Hoàng cũng lên tiếng.
- Các vị, hãy ình tĩnh, đợi yến tiệc kết thúc rồi nói, được chứ? Bản hoàng còn một số việc quan trọng cần tuyên bố. Các vị có nể mặt bản hoàng không?
Lời nói của Mãng Hoàng tuy là hỏi ý kiến nhưng ngữ khí lại chí cao vô thượng, là thánh ý, chẳng một ai dám phản đối. Trước lời vàng ý ngọc đó, tất cả những con người đang sát khí đằng đằng kia đều ngồi cả xuống.
Đại công tử và tam công tử mừng thầm, Phong Vân Vô Ngân, ngươi không coi ai ra gì, đắc tội với nhiều cường giả con người như vậy, gây nên công phẫn, tiệc tối nay kết thúc là ngươi sẽ chết không có chỗ chon! Phụ hoàng cũng không bảo vệ được ngươi đâu! Bao năm nay phụ hoàng đều giữ thái độ thấy mà không thấy đối với sự đấu đá giữa những vị khách con người kia. Người sẽ không vì bảo vệ ngươi mà đắc tội với tất cả đâu.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân chỉ chú tâm ăn uống. Thực ra, với tính cách trước nay của Phong Vân Vô Ngân, đối mặt với sự khiêu khích chính diện như vậy hắn sớm đã ra tay rồi. Chỉ là hôm nay trường hợp đặc biệt, trong đan điền hắn, Tiên Thiên Giao Long dang tiếp nhận tẩy lễ của luồng năng lượng lớn lao, đang tiến hóa, lớp vảy tím trên người giao long đang rụng xuống.
Sở dĩ Phong Vân Vô Ngân nhắc đi nhắc lại là đợi khi ăn xong rồi đọng thủ là để đợi Tiên Thiên Giao Long tiến hóa xong.
Sau khi hấp thụ toàn bộ năng lượng của Ảo Mãng Linh Châu, chắc chắn Tiên Thiên Giao Long sẽ hoàn thành việc tiến hóa, trở thành Tiên Thiên Hạo Khí Giao Long, chiến lực tăng mạnh. Đến lúc đó, Phong Vân Vô Ngân tế ra Hạo Khí Giao Long, giết hết tất cả, cướp sạch gia tài của những kẻ kia, thôn phệ thi thể của chúng, như vậy không sảng khoái sao?
Phong Vân Vô Ngân càng nghĩ càng cao hứng, cầm ly rượu đứng dậy:
- Các vị, tại hạ kính các vị một chén! Hôm nay đa tạ Mãng Hoàng bệ hạ đã có lời mời, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh dự. Chén rượu này kính Mãng Hoàng bệ hạ trước, rồi kính các vị bằng hữu yêu thú, cuối cùng kính chư vị võ giả con người.
Phong Vân Vô Ngân uống một hơi cạn chén rượu, rồi thở dài:
- Sau khi yến tiệc kết thúc, cũng không biết có bao nhiêu người không còn cơ hội uống rượu nữa, ta lấy làm đáng tiếc!
- Hử?
Hành động đó của Phong Vân Vô Ngân khiến tất cả kinh ngạc.
Giờ rõ ràng là có cả một đống kẻ muốn giết Phong Vân Vô Ngân, hắn không những không đổi sắc mặt mà còn đứng dậy kính rượu. Hành động này không phải kẻ điên thì là siêu cấp cường giả.
Nhưng nhìn thế nào thì Phong Vân Vô Ngân cũng không giống như siêu cấp cường giả.
- Được, bản hoàng cũng muốn kính Vô Ngân tiểu hữu một chén!
Lúc này Mãng Hoàng cũng khâm phục khí phách của Phong Vân Vô Ngân. Đồng thời Mãng Hoàng cũng bí mật truyền âm cho hắn.
- Vô Ngân tiểu hữu, cách ngươi nói chuyện và hành sự sống như yêu thú bọn ta, không biết e dè, cường hung bá đạo, bản hoàng rất thích tác phong đó. Có điều…Vô Ngân tiểu hữu, nhiều năm nay ta đều không quản thúc những vị khách con người này. Giờ ngươi đắc tội họ, bản hoàng…việc bản hoàng làm được cũng chỉ là giúp ngươi không bị công kích trong phạm vi khu vực Xích Huyết động phủ mà thôi. Một khi rời khỏi đây thì bản hoàng không tiện nhúng tay vào. Có điều, bản hoàng mong ngươi ở lại động phủ làm một vị khác. Ngươi là ân nhân của lão Thất, chỉ cần ngươi ở lại thì bản hoàng tự nhiên sẽ cố gắng cung dưỡng, cho ngươi tài nguyên tu luyện, còn gả cho ngươi một đại yêu huyết thống thuần chính.
Phong Vân Vô Ngân cười nhạt, lắc lắc chén rượu về phía Mãng Hoàng:
- Mãng Hoàng bệ hạ, chuyện của mình, tự ta sẽ giải quyết, ngài không cần phải lắng.
Cường giả con người và yêu thú đều đứng dậy, cầm chén lên uống cạn với âm mưu riêng trong đầu.
Tiệc rượu bắt đầu.
Không khí lại trở về với những tiếng cười nói ban đầu. Trong thế giới yêu thú không có nhiều lễ tiết như con người. Mãng Hoàng cởi bỏ dáng vẻ cao cao tại thượng, hòa vào không khí náo nhiệt vui vẻ, liên tục nâng cốc kính rượu. Hôm nay rõ ràng ngài rất vui vẻ, trên môi lúc nào cũng có nụ cười.
Qua ba tuần rượu, Mãng Hoàng đột nhiên ra hiệu cho mọi người yên lặng, ngài muốn tuyên bố rồi.
Cả không gian lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về Mãng Hoàng.
Mãng Hoàng đột nhiên nhìn Trân phi, Thất công tử, cúi mình thật sâu, miệng nói:
- Trân phi, tiểu Thất, nhiều năm nay là ta đã có lỗi với hai mẹ con nàng. Nhưng không sao, huyết mạch tiểu Thất đã thức tỉnh, sinh ra huyết thống Mãng Hoàng bảy màu cao quý nhất Xích Huyết Thủy Mãng tộc chúng ta. Thành tựu sau này là không thể đo đếm. Bản hoàng cũng chỉ là huyết thống sáu màu, không bằng tiểu Thất!
Lời nói vừa dứt thì cả cung điện đều sục sôi.
Bốn vị trưởng lão đều nhìn Thất công tử với ánh mắt chúc mừng và kinh thán.
Những yêu thú khác trong lòng đều hiểu, cuối cùng Thất công tử trước nay đều bị ghẻ lạnh cuối cùng đã đổi đời rồi! Với huyết thống cao quý hiếm có nhận được sự trọng thị của Xích Huyết Thủy Mãng tộc, sẽ được tộc dốc lòng bồi dưỡng.
- Huyết thống Mãng Hoàng bảy màu…
Đại công tử và Tam công tử tim đều rỉ máu.
Cong Phong Vân Vô Ngân thì nghĩ bụng, Mãng Hoàng chức cao quyền trọng, một vị Thánh Giới, phạm lỗi thì dám thừa nhận lỗi lầm, xin lỗi thê tử và nhi tử trước mặt mọi người. Khí độ này, tu dưỡng này khiến người khác phải khâm phục. Quả nhiên có phong độ của vương giả!
Những nữ nhân khác của Mãng Hoàng sắc mặt đều tối lại, cố gắng che giấu sát cơ.
Rồi Mãng Hoàng tuyên bố:
- Ngày mai, bản hoàng sẽ đưa lão Thất, Trân phi vào cấm địa của Xích Huyết Thủy Mãng tộc, tiến hành thí luyện! Trong thời gian đó, mọi sự vụ trong Xích Huyết động phủ đều do bốn vị trưởng lão phụ trách.
- Vào cấm địa?
Các công tử và những nữ tử khác của Mãng Hoàng, tất cả tim như rơi xuống vực thẳm…Phải biết là, chỉ Hoàng tương lai mới có tư cách vào cấm địa của Xích Huyết Thủy Mãng tộc! Một khi vào đó sẽ có được rất nhiều truyền thừa chí cao vô thượng, rất nhiều ý chí của tiên tổ, tu vi sẽ tăng vượt bậc.
Mãng Hoàng đã quyết định, lời vàng ý ngọc, chẳng có ai dám phản đối.
Vậy là yến tiệc đã kết thúc trong không khí rất vi diệu.
Tiệc kết thúc, Phong Vân Vô Ngân đứng dậy.
Ngay lập tức, mấy chục vị cường giả con người cũng đứng dậy theo.
Thất công tử và Trân phi vội tiến lại bên Phong Vân Vô Ngân. Thất công tử nói nhỏ:
- Huynh đệ, chúng ta cùng động thủ giết hết chúng đi!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
- Ha ha, việc giết người Thất công tử không cần phải bận tâm. Ngày mai ngươi sẽ vào cấm địa, có được đại cơ duyên, đại khí vận. Ngươi có hỷ sự, đừng để máu làm vấy bẩn. Đám rác rưởi này cứ để ta!
Thất công tử tâm thần dao động, nói:
- Huynh đệ, ngươi lúc nào cũng bá khí uy vũ như vậy. Sau này ta phải như ngươi, nắm giữ quyền sinh sát, theo ta thì sống, chống ta thì chết!
Phong Vân Vô Ngân quay sang ra hiệu với Mãng Hoàng và Trân phi không cần lo nhiều, rồi bước ra khỏi cung điện với tư thế hiên ngang.
- Hừ!
Vũ Văn Tuyên hừ lạnh một tiếng, đi theo sát phía sau. Diệt Tuyệt Thập Tam bước chân cũng như u hồn theo sau.
Tất cả cường giả con người đều đi theo sau đợi cơ hội giành giật được chút gì.
Những yêu thú khác như Đại công tử, Tam công tử cũng đi theo xem náo nhiệt.
- Chúng ta cũng đi xem sao.
Mãng Hoàng quay sang bốn vị trưởng lão nói.
Bên ngoài cung điện.
Khu vực Xích Huyết động phủ có mặt trời, mặt trăng và những vì sao được tạo ra từ thành quang. Lúc này là nửa đêm, trên trời là vầng trăng sáng tựa chiếc địa bạc tròn vành vạnh, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống không gian phía dưới.
Phong Vân Vô Ngân đứng trên quảng trường bên ngoài cung điện, ánh mắt u tối nhìn lên bầu trời.
Ba bốn chục võ giả con người đã vây quanh hắn nóng lòng hành động, nhưng chẳng ai dám động thủ trước.
Không gian rất yên tĩnh, một sự yên tĩnh quỷ dị.
Đúng lúc ấy, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy trong đan điền, Tiên Thiên Giao Long đã hấp thụ hoàn toàn năng lượng của Ảo Mãng Linh Châu. Năng lượng của mấy vạn miếng Tử Khí Linh Thạch cũng đã hòa vào năng lượng Ảo Mãng Linh Châu và được Tiên Thiên Giao Long nuốt hết.
Phải biết là, năng lượng của Ảo Mãng Linh Châu thuộc năng lượng bản nguyên của tinh huyết yêu thú, rất hòa hợp với năng lượng bản nguyên của Tiên Thiên Giao Long. Vì thế Tiên Thiên Giao Long hấp thụ rất nhanh.
Lúc này, toàn thân Tiên Thiên Giao Long phát ra thứ ánh sáng Hạo Khí đỏ nhạt, hình tượng hung dữ, gào thét mạnh mẽ, phát ra thứ tín hiệu đang đói khát. Trong ánh mắt nó có cảnh tượng vô số Vị Diện sinh ra rồi mất đi. Còn có những hư ảnh về bốn mùa xuân hạ thu đông thời Viễn Cổ xa xưa.
Đây là một con yêu thú Hạo Khí đỉnh phong chân chính, được nuối dưỡng từ vô số loại năng lượng, chiến lực cường hãn, từng hơi thở cũng đủ sức san bằng núi đồi, chém đứt sông hồ, uy chấn thiên hạ.
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên quay sang nhìn đám người kia, bình thản nói:
- Muốn tất cả cùng lên hay từng người chết một?
- Mẹ kiếp! Lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi! Đồ ngu!
Phong Vân Vô Ngân vừa dứt lời thì một hán tử cao lớn bước ra. Một bước chân của hắn khiến bốn phía rung chuyển, Hạo Khí trên đỉnh đầu cuộn trào, một con mãnh hồ đốm hiện thân, gầm thét đầy uy vũ.
Hắn vừa bước chân ra là mấy chục mét, dường như hắn nắm bắt được sự ảo diệu của không gian và thời gian.
- Ồ, có người tiên phong rồi!
Phong Vân Vô Ngân khẽ cười.
- Vậy thì bóp chết ngươi trước!
Phong Vân Vô Ngân giậm mạnh chân, cả người lao về phía trước, căn bản hắn không hề dùng đến bất cứ môn thân pháp nào, thuần túy chỉ là lực bạo phát của nhục thể.
Sau khi thăng cấp lên Tiên Thiên Canh Thể Trung Kỳ, năng lực nhục thể của Phong Vân Vô Ngân đã tăng mạnh. Lực bạo phát, tốc độ, mức độ dẻo dai của cơ thịt, mức kiên cố của lục phủ ngũ tạng.
Chỉ chớp mắt hắn đã nhảy đến trước mặt hán tử cao lớn kia.
Thân thể Phong Vân Vô Ngân đột nhiên phình to, y phục nửa thân trên nổ tung, hắn biến cao hơn hai mét, giống như thiên thần hạ phàm, cơ thịt toàn thân như làm từ kim cương, không khí xung quanh phát ra tiếng nổ chói tai.
Bàn tay to lớn của Phong Vân Vô Ngân tóm lấy đầu của đại hán kia.
Bụp!
Đầu của đại hán kia bị bóp nát như bóp một quả dưa.
- Tất cả lên đi, giết một thể! Hôm nay lão tử sẽ đại khai sát giới!
Huyết dịch trong người Phong Vân Vô Ngân dâng tràn, dục vọng chiến đấu không thể kìm nén, bá khí xung thiên, gầm lên một tiếng khiến trời đất rung chuyển.
/803
|