- Ý nghĩ của ta? Các vị trọng tài đại nhân, ta nghĩ muốn đột phá trên con đường võ đạo, không muốn sống cuộc đời bình thường suốt đời mà thôi!
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên nói, đương nhiên không có khả năng nói ra lời nói trong nội tâm, hắn cố ý chuyển trọng tâm câu chuyên sang hướng khác, lấp la lấp lửng nói.
Ba vị trọng tài laui sâu sắc chấp nhận gật đầu.
Trọng tài họ Lý cười nói:
- Rất không sai! Phong Vân Vô Ngân, ngươi không chỉ có thiên phú võ học hơn người, bản thân cũng không ngu xuẩn. Tuổi còn nhỏ, đã biết cân nhắc lợi hại. Yên tâm đi, chỉ cần từ nay về sau ngươi chuyên tâm đi vào con đường võ đạo, Ngạo Hàn Tông ta thân là đại môn phái, chẳng lẽ không có khí độ bao dung được một người?
- Một gã vô cùng cao minh, có thể cống hiến thiên tài cho tông phái, không quan hệ đối với một đoạn thù hận, đau khổ đã chấm dứt, ta tin tưởng, tông chủ sẽ có suy nghĩ như chúng ta, đều nguyện ý lựa chọn điều trước.
Phải biết rằng, mặc dù là một tông phái, đối với thiên tài tuấn kiệt chân chính đều cực độ khát cầu. Thiên tài chân chính có thể thắng được vinh dự, lợi ích to lớn trong đối kháng giữa các tông môn, chấn hưng tông môn.
Mà từ góc độ nhìn nhận của ba trọng tài này, tuy rằng giờ khắc này, bọn họ có thể bao quát Phong Vân Vô Ngân, nhưng lấy thiên phú đáng sợ Phong Vân Vô Ngân biểu hiện ra ngoài, một thời gian sau, chưa chắc đã không thể đạt được tu vi và địa vị vượt xa ba trọng tài, bởi vậy, trước khi Phong Vân Vô Ngân còn chưa phát triển, tạo nên quan hệ tốt đẹp với hắn làm cơ sở, đó là điều cần phải làm!
Một ít trọng tài, bởi vì đề bạt được một ít đệ tử thiên tài, ngày sau đã được đệ tử thiên tài dẫn dắt, thăng chức rất nhanh. Trường hợp như vậy trong Ngạo Hàn Tông, quả thực nhiều không kể xiết.
Ngược lại, chút thù hận của Phong Vân Vô Ngân và Ngạo Hàn Tông lại là cái gì? Chỉ cần người hơi có chút chỉ số thông minh sẽ không tin tưởng, một người dám đi tìm tông chủ một tông phái để trả thù, mặc dù người này là thiên tài không ai bì nổi cũng vậy.
- Lời khuyên vừa rồi của chúng ta đôi với các đệ tử khác, ngươi không thể không chút ý!
Trong mắt trọng tài họ Đạt Hề lộ ra ý cười thân thiết:
- Bọn họ chỉ là thiên tài cấp thành trì, đưa mắt toàn bộ 13 tòa thành trì trong phạm vi quản hạt của Ngạo Hàn Tông chúng ta, nhiều không kể xiết! Mà ngươi.... Chính là người nổi bật trong đó!
- Thiên phú của ngươi, sợ rằng có thể bài danh trong toàn bộ đế quốc Chiến Tần! Phong Vân Vô Ngân, cố gắng tu luyện, ba người chúng ta, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp dành một chút ưu đãi và chiếu cố ngươi!
Nói xong, trọng tài họ Đạt Đề còn chủ động thân thiết vỗ vai Phong Vân Vô Ngân cổ vũ.
Tất cả ba vị trọng tài đều buông xuống giá đỡ, trò chuyện vài câu với Phong Vân Vô Ngân, biểu đạt ra ý kết giao.
Phong Vân Vô Ngân cũng sinh ra một ít cảm tình tốt đối với ba trọng tài này.
Tuy rằng sự thân mật và nhiệt tình của ba trọng tài này, thuần túy là xuất phát từ lợi ích bản thân mình, điểm này, Phong Vân Vô Ngân có hai mươi năm lăn lộn trên xã hội trong kiếp trước, tự nhiên nhìn rõ. Bất quá, lúc Phong Vân Vô Ngân xuyên qua đại lục Huyền Tôn, phụ mẫu đồng loạt tử vong, Phong Vân gia tộc xa lánh, duy chỉ có mình Phong Vân Tuyết mới lấy tình cảm chân thật đối đãi hắn. Những người khác trong tộc, mặc dù giả nhân giả nghĩa, đều tiếc rẻ ban cho Phong Vân Vô Ngân một cái đinh.
Ba vị trọng tài, tốt xấu cũng là siêu cấp cường giả tu vi huyền khí đạt được cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, bọn họ biểu hiện ra kết giao trước mặt Phong Vân Vô Ngân, mặc kệ có phải là lợi dụng thiên phú của Phong Vân Vô Ngân, đều có thể khách quan nói rõ một việc... Bọn họ thực sự thưởng thức Phong Vân Vô Ngân!
Cuối cùng, trước khi ba trong tài rời khỏi, trọng tài họ Lý còn lấy ra một thanh đoản kiếm tinh xảo từ trong nạp giới, lấy danh nghĩa tư nhân, tặng cho Phong Vân Vô Ngân.
Loại tiện nghi đưa đến tận cửa này, Phong Vân Vô Ngân từ chối thì là bất kính, vừa lúc hắn thiếu một thanh binh khí vừa tay, đơn giản liền thu đoản kiếm, đeo tại bên hông.
Sau khi ba vị trọng tài rời đi, thành viên năm đại gia tộc còn tụ lại trong luyện võ trường, cũng lập tức giải tán.
Chỉ bất quá, trước khi những người này rời khỏi đều nhìn Phong Vân Vô Ngân với ánh mắt kiêng kỵ, cùng với một ít ánh mắt phức tạp.
Người của Nạp Lan gia tộc, càng oán khí tận trời, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, mỗi khi đi một bước, lại quay đầu oán trách liếc Phong Vân Vô Ngân. Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Phong Vân Vô Ngân đã bị giết trăm nghìn lần rồi.
Sau khi đám người của gia tộc khác tan hết, Phong Vân gia tộc lấy tộc trưởng Phong Vân Mặc dẫn đầu, đều dồn về phía Phong Vân Vô Ngân. Hoặc nam, nữ, hoặc già hoặc trẻ, cả đám trưởng bối Phong Vân Vô Ngân, trên mặt bọn họ lúc này, đều chứa biểu tình lấy lòng a dua nịnh hót.
- Ha ha a ha! Vô Ngân! Tôn tử ngoan!
Trên mặt Phong Vân Mặc biểu hiện dáng tươi cười hòa ái hiền lành vô cùng:
- Thật sự là tôn tử ngoan! Thật không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt, ngươi lại ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt gia tộc chúng ta! Công lớn vô cùng! Vô Ngân, thực sự công tích của ngươi lớn vô cùng a!
- Vô Ngân, đại bá đã sớm nhìn ra, hài tử ngươi khác đám phàm tục, ngày sau tất thành châu báu, ngươi cho rằng ta không biết dụng ý khi chuyển sang cạnh biển của ngươi?
- Đơn giản, chính là nghĩ ma luyện chính mình, muốn tinh tiến vượt bậc, tu luyện vũ kỹ! Chỉ cầu bỗng nhiên nổi tiếng! Ha ha ha ha! Ngũ đệ và đệ muội ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ mỉm cười. Ha ha! Hảo hài tử!
Con trưởng của Phong Vân Mặc, Phong Vân Sở, lúc trước là người thứ nhất hùa theo các gia tộc khác trừ cỏ tận gốc, diệt sát Phong Vân Vô Ngân, sau đó mỗi ngày lại phái Phá bá đưa cơm, đồng thời giám thị Phong Vân Vô Ngân, lúc này hắn lại cười sang sảng, nói không hết vui mừng và tán thưởng. Chỉ bất quá, trong hốc mắt của hắn có một tia chột dạ không khó phát hiện.
- Ngũ ca và ngũ tẩu sinh ra nhi tử tốt!
- Có Vô Ngân, thật sự là vinh quang của Phong Vân gia tộc chúng ta!
- Càng khó được chính là, ba vị đại nhân Ngạo Hàn Tông cũng vô cùng coi trọng Vô Ngân!
- Vô Ngân cho bộ mặt Phong Vân gia tộc chúng ta dán lên thiếp vàng!
- Ta đã nói rồi, ngũ đệ và đệ muội là đôi phu thê tốt như vậy, sinh ra hài nhi, làm sao có thể là phế tài được?
...
Từng đợt âm thanh ca tụng công đức từ trong miệng đám người này tuôn ra như suối chảy.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, mấy lần định nôn mửa.
Những người này quá mức vô sỉ, thực sự khiến Phong Vân Vô Ngân bất ngờ!
Trước khi nhiều lần bị bắt nạt, bị dẫm đạp, khinh thường, các hành động xúi giục đệ tử cùng thế hệ ẩu đả, thậm chí ngay từ đầu còn định đưa Phong Vân Vô Ngân cho các gia tộc khác xé xác, cho tới các loại nịnh hót biến thái ngày hôm nay...
Cút!
Phong Vân Vô Ngân không biểu lộ chút tình cảm nào, lạnh lùng quát khẽ nói.
- Ách...
Đám cao tầng Phong Vân gia tộc càng nói càng hăng, nhất thời há mồm mà không nói thành lời, cực kỳ xấu hổ nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Tôn nhi ngoan.. Ngươi nghe gia gia nói... Từ hôm nay trở đi, ngươi từ cạnh biển trở về khu vực dòng chính phủ đệ, gia gia chuẩn bị cho ngươi một tòa nhà tốt nhất, tỳ nữ tốt nhất...
Phong Vân Mặc liên tục nói.
- Cút ngay!
Phong Vân Vô Ngân khinh bỉ liếc nhìn Phong Vân Mặc, liếc mắt nhìn vị gia gia trên danh nghĩa này, sau đó không nói nửa lời vô ích, trực tiếp lướt qua đám người, đi qua luyện võ trường, trở về cạnh biển.
Bóng lưng của hắn, cao ngạo mà quật cường, không có nửa điểm bóng lưng của một hài đồng mười một tuổi.
Nhìn bóng lưng cao ngạo của Phong Vân Vô Ngân đi qua luyện võ trường, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi tới cạnh biển, lạnh lùng vô cùng, đám người Phong Vân gia tộc, đều cảm thấy trăm loại suy nghĩ, tất cả đứng ngây người tại chỗ.
Một lúc lâu...
- Hừ! Tiểu thằng nhóc này cho rằng chính mình trở thành cái gì rồi? Dám nhục mạ trưởng bối trong gia tộc? Trong mắt không có trưởng bối, phạm thượng, tội đáng muôn chết!
Một phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi hét to.
- Này...
Phong Vân Mặc nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Ngân rời đi, trong lòng tự suy nghĩ chốc lát, nhất thời rõ ràng, xác thực Phong Vân Vô Ngân ghi hận Phong Vân Tuyết kể cả ngoại nhân, cùng nhau bức chết phụ mẫu hắn. Hắn vốn nghĩ thực sự xin lỗi một nhà ba người Phong Vân Vô Ngân, nhưng ý niệm trong đầu này vừa lóe lên, đã bị trừ khử trong vô hình, trong lòng chỉ thầm nghĩ:
- Một tên Phong Vân Vô Ngân thật tốt, ta tốt xất cũng là tộc trưởng, là gia gia của ngươi! Ngươi nhục mạ ta trước mặt mọi người, loại hành vi chẳng phân biệt được tôn ti này, thực sự quá ghê tởm.
Khóe mắt Phong Vân Sở co quắp vài cái, cười âm hiểm:
- Phụ thân đại nhân và các vị, thế cục trước mắt, mọi người vừa xem đã hiểu đi?
Phong Vân Sở thân là con trưởng của Phong Vân Mặc, từ xưa luôn giỏi về tâm kế, mưu trí hơn người, hắn vừa nói khỏi miệng, mọi người bao gồm cả Phong Vân Mặc, đều không nhịn được hướng lực chú ý tập trung đến trên người hắn.
- Sở nhi, ý của ngươi là?
Phong Vân Mặc buông tay xuống nói.
- Phụ thân đại nhân, không lẽ người còn cho rằng, thằng nhỏ Phong Vân Vô Ngân này vẫn cho rằng hắn là đệ tử Phong Vân gia tộc sao? Hắn không nhìn Phong Vân gia tộc!
Phong Vân Sở kiên quyết nói:
- Từ khi ngũ đệ và đệ muội tự sát, Phong Vân Vô Ngân cũng đã rời khỏi gia tộc! Ta nghĩ mọi người đến nay vẫn chưa từng quên ánh mắt như dã thú tràn đầy thù hận khắc cốt ghi tâm ngày đó của hắn sao? Hắn đã hận Phong Vân gia tộc chúng ta rồi!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều không nhịn được nhớ đến ánh mắt băng hàn đến tận xương của Phong Vân Vô Ngân lúc Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm chết.
Trong lúc hoảng hốt, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.
- Tiểu tử này rất tà môn, thực sự không giống như môt hài đồng 11 tuổi miệng còn hôi sữa. Hắn... Hắn sẽ không trả thù chúng ta chứ?
Một người bào đệ của Phong Vân Mặc lúng túng nói.
- Hẳn là... Hẳn là không thể nào!
Tất cả mọi người đều rùng mình, thì thào tự nói.
- Hừ! Tâm cơ tiểu tử này thâm trầm, ngụy trang thành một bộ dáng dấp cam chịu, ẩn cư cạnh biển, thời gian nửa năm kia, cũng không biết hắn gặp vận cứt chó gì, dĩ nhiên luyện thành một thân vũ kỹ, sau đó lại xuất hiện lúc then chốt, Phong Vân gia tộc chúng ta sắp tan rã, nhúng tay thi đấu chọn lựa...
- Hắn không đến sớm, không đến muộn, hết lần này tới lần trước đến vào thời khắc mấu chốt, tâm kế như vậy, thực sự khiến người ta ớn lạnh! Hắn là một diễn viên, lại hiểu nằm gai nếm mật, trăm phương ngàn kế, nếu ta nói hắn không tồn tại ý niệm trả thù Phong Vân gia tộc trong đầu, mọi người chịu tin sao?
- Hiện tại hắn chưa đủ lông đủ cánh, bởi vậy không tính toán quá nhiều với chúng ta, đợi đến khi hắn tiến vào Ngạo Hàn Tông ba năm năm năm sau, phụ thân đại nhân, phụ thân cho rằng hắn có giết người không? Có giết con không?
- Ta... Ta nghĩ... Hơn phân nửa là muốn giết...
Con ngươi Phong Vân Mặc hơi co lại.
- Thay vì ngồi chờ chết, không bằng tiên hạ thủ vi cường! Vừa mới thi đấu chọn lựa, Phong Vân Vô Ngân chỉ biểu hiện ra trình độ thiên phú nhất định, mà cũng không phải có được vũ kỹ, tu vi đáng sợ cỡ nào, lúc này là thời cơ tốt nhất giết hắn! Bất quá...
Sát khí dâng lên trong mắt Phong Vân Sở.
- Không được! Hiện nay Phong Vân Vô Ngân đã bị Ngạo Hàn Tông lựa chọn, lại được ba vị trọng tài thưởng thức, nếu lúc này chúng ta giết hắn, chẳng lẽ không phải đắc tội Ngạo Hàn Tông? Không thể giết!
Một phụ nữ trong tộc cẩn thận nói.
Đại bộ phận người ở đây đều chột dạ, lộ ra thần sắc sợ phiền phức.
- Ha ha!
Phong Vân Sở cười một tiếng:
- Các vị, lúc trước bỏ đá xuống giếng, giựt dây các đại gia tộc khác bức tử phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân, sợ rằng không chỉ mình ta đi? Tôn tử, nhi tử các vị cũng đều đánh qua Phong Vân Vô Ngân đi? Các vị sợ phiền phức, vậy rửa cổ, chờ ngày sau Phong Vân Vô Ngân chém đi sao? Hừ, một khi hắn không chết, cơ nghiệp trăm năm của gia tộc chúng ta, nguy cơ trùng trùng! Phải giết!
- Này... Này... Giết, Giết đi!
Mọi người bị Phong Vân Sở nói như vậy, quyết định thật nhanh, hùa theo nói.
- Sở nhi, Phong Vân Vô Ngân phải chết, bất quá, việc này quan hệ trọng đại, không thể hành sự lỗ mãng!
Phong Vân Mặc nói...
- Xin phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ nghĩ kế sách tru giết hắn trước khi hắn tiến vào Ngạo Hàn Tông!
Phong Vân Sở híp mắt, dương như đang tính toán làm sao giết được Phong Vân Vô Ngân mà không lưu lại vết tích nào.
....
Rời xa phủ đệ Phong Vân gia tộc, đi đến khu vực cạnh biển.
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi trên cát, 52 Thiên Địa Đan Điền quanh quẩn xung quanh thân thể hắn.
Mỗi một Thiên Địa Đan Điền, đều là một phần cơ thể của Phong Vân Vô Ngân, chúng nó đều hô hấp và vận động có quy luật, như trái tim co rút lại nhảy lên, hấp thu luyện hóa linh khí thiên địa.
Mấy giờ sau, Phong Vân Vô Ngân buông lỏng tâm niệm, 52 hạt Thiên Địa Đan Điền rốt cuộc giấu kín trong thiên địa.
- Hô...
Phong Vân Vô Ngân thở dài một hơi, trên khóe miêng lộ ra một tia mỉm cười:
- Vừa rồi lúc đang tu luyện, ta rõ ràng cảm giác được 52 Thiên Địa Đan Điền đều có dấu hiệu sắp phân liệt, sợ ràng chỉ cần cố gắng mấy ngày nữa, tu vi huyền khí của ta, sẽ nâng cao một bước!
Sau khi trở về từ luyện võ trường, Phong Vân Vô Ngân cũng không bị niềm vui khi thu được tư cách cơ bản tiến nhập Ngạo Hàn Tông làm choáng váng đầu óc. Hắn vẫn đang từng bước tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm, cảm ngộ kiếm ý, cùng với cần cù tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết.
Ba vị trọng tài chủ động kết giao, càng khiến Phong Vân Vô Ngân rõ ràng quy tắc của thế giới này... Thực lực là tối cao!
Ngươi có được thực lực, sẽ nhận được các loại tôn trọng, nếu không có thực lực, không khác gì con kiến hôi.
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên nói, đương nhiên không có khả năng nói ra lời nói trong nội tâm, hắn cố ý chuyển trọng tâm câu chuyên sang hướng khác, lấp la lấp lửng nói.
Ba vị trọng tài laui sâu sắc chấp nhận gật đầu.
Trọng tài họ Lý cười nói:
- Rất không sai! Phong Vân Vô Ngân, ngươi không chỉ có thiên phú võ học hơn người, bản thân cũng không ngu xuẩn. Tuổi còn nhỏ, đã biết cân nhắc lợi hại. Yên tâm đi, chỉ cần từ nay về sau ngươi chuyên tâm đi vào con đường võ đạo, Ngạo Hàn Tông ta thân là đại môn phái, chẳng lẽ không có khí độ bao dung được một người?
- Một gã vô cùng cao minh, có thể cống hiến thiên tài cho tông phái, không quan hệ đối với một đoạn thù hận, đau khổ đã chấm dứt, ta tin tưởng, tông chủ sẽ có suy nghĩ như chúng ta, đều nguyện ý lựa chọn điều trước.
Phải biết rằng, mặc dù là một tông phái, đối với thiên tài tuấn kiệt chân chính đều cực độ khát cầu. Thiên tài chân chính có thể thắng được vinh dự, lợi ích to lớn trong đối kháng giữa các tông môn, chấn hưng tông môn.
Mà từ góc độ nhìn nhận của ba trọng tài này, tuy rằng giờ khắc này, bọn họ có thể bao quát Phong Vân Vô Ngân, nhưng lấy thiên phú đáng sợ Phong Vân Vô Ngân biểu hiện ra ngoài, một thời gian sau, chưa chắc đã không thể đạt được tu vi và địa vị vượt xa ba trọng tài, bởi vậy, trước khi Phong Vân Vô Ngân còn chưa phát triển, tạo nên quan hệ tốt đẹp với hắn làm cơ sở, đó là điều cần phải làm!
Một ít trọng tài, bởi vì đề bạt được một ít đệ tử thiên tài, ngày sau đã được đệ tử thiên tài dẫn dắt, thăng chức rất nhanh. Trường hợp như vậy trong Ngạo Hàn Tông, quả thực nhiều không kể xiết.
Ngược lại, chút thù hận của Phong Vân Vô Ngân và Ngạo Hàn Tông lại là cái gì? Chỉ cần người hơi có chút chỉ số thông minh sẽ không tin tưởng, một người dám đi tìm tông chủ một tông phái để trả thù, mặc dù người này là thiên tài không ai bì nổi cũng vậy.
- Lời khuyên vừa rồi của chúng ta đôi với các đệ tử khác, ngươi không thể không chút ý!
Trong mắt trọng tài họ Đạt Hề lộ ra ý cười thân thiết:
- Bọn họ chỉ là thiên tài cấp thành trì, đưa mắt toàn bộ 13 tòa thành trì trong phạm vi quản hạt của Ngạo Hàn Tông chúng ta, nhiều không kể xiết! Mà ngươi.... Chính là người nổi bật trong đó!
- Thiên phú của ngươi, sợ rằng có thể bài danh trong toàn bộ đế quốc Chiến Tần! Phong Vân Vô Ngân, cố gắng tu luyện, ba người chúng ta, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp dành một chút ưu đãi và chiếu cố ngươi!
Nói xong, trọng tài họ Đạt Đề còn chủ động thân thiết vỗ vai Phong Vân Vô Ngân cổ vũ.
Tất cả ba vị trọng tài đều buông xuống giá đỡ, trò chuyện vài câu với Phong Vân Vô Ngân, biểu đạt ra ý kết giao.
Phong Vân Vô Ngân cũng sinh ra một ít cảm tình tốt đối với ba trọng tài này.
Tuy rằng sự thân mật và nhiệt tình của ba trọng tài này, thuần túy là xuất phát từ lợi ích bản thân mình, điểm này, Phong Vân Vô Ngân có hai mươi năm lăn lộn trên xã hội trong kiếp trước, tự nhiên nhìn rõ. Bất quá, lúc Phong Vân Vô Ngân xuyên qua đại lục Huyền Tôn, phụ mẫu đồng loạt tử vong, Phong Vân gia tộc xa lánh, duy chỉ có mình Phong Vân Tuyết mới lấy tình cảm chân thật đối đãi hắn. Những người khác trong tộc, mặc dù giả nhân giả nghĩa, đều tiếc rẻ ban cho Phong Vân Vô Ngân một cái đinh.
Ba vị trọng tài, tốt xấu cũng là siêu cấp cường giả tu vi huyền khí đạt được cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, bọn họ biểu hiện ra kết giao trước mặt Phong Vân Vô Ngân, mặc kệ có phải là lợi dụng thiên phú của Phong Vân Vô Ngân, đều có thể khách quan nói rõ một việc... Bọn họ thực sự thưởng thức Phong Vân Vô Ngân!
Cuối cùng, trước khi ba trong tài rời khỏi, trọng tài họ Lý còn lấy ra một thanh đoản kiếm tinh xảo từ trong nạp giới, lấy danh nghĩa tư nhân, tặng cho Phong Vân Vô Ngân.
Loại tiện nghi đưa đến tận cửa này, Phong Vân Vô Ngân từ chối thì là bất kính, vừa lúc hắn thiếu một thanh binh khí vừa tay, đơn giản liền thu đoản kiếm, đeo tại bên hông.
Sau khi ba vị trọng tài rời đi, thành viên năm đại gia tộc còn tụ lại trong luyện võ trường, cũng lập tức giải tán.
Chỉ bất quá, trước khi những người này rời khỏi đều nhìn Phong Vân Vô Ngân với ánh mắt kiêng kỵ, cùng với một ít ánh mắt phức tạp.
Người của Nạp Lan gia tộc, càng oán khí tận trời, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, mỗi khi đi một bước, lại quay đầu oán trách liếc Phong Vân Vô Ngân. Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Phong Vân Vô Ngân đã bị giết trăm nghìn lần rồi.
Sau khi đám người của gia tộc khác tan hết, Phong Vân gia tộc lấy tộc trưởng Phong Vân Mặc dẫn đầu, đều dồn về phía Phong Vân Vô Ngân. Hoặc nam, nữ, hoặc già hoặc trẻ, cả đám trưởng bối Phong Vân Vô Ngân, trên mặt bọn họ lúc này, đều chứa biểu tình lấy lòng a dua nịnh hót.
- Ha ha a ha! Vô Ngân! Tôn tử ngoan!
Trên mặt Phong Vân Mặc biểu hiện dáng tươi cười hòa ái hiền lành vô cùng:
- Thật sự là tôn tử ngoan! Thật không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt, ngươi lại ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt gia tộc chúng ta! Công lớn vô cùng! Vô Ngân, thực sự công tích của ngươi lớn vô cùng a!
- Vô Ngân, đại bá đã sớm nhìn ra, hài tử ngươi khác đám phàm tục, ngày sau tất thành châu báu, ngươi cho rằng ta không biết dụng ý khi chuyển sang cạnh biển của ngươi?
- Đơn giản, chính là nghĩ ma luyện chính mình, muốn tinh tiến vượt bậc, tu luyện vũ kỹ! Chỉ cầu bỗng nhiên nổi tiếng! Ha ha ha ha! Ngũ đệ và đệ muội ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ mỉm cười. Ha ha! Hảo hài tử!
Con trưởng của Phong Vân Mặc, Phong Vân Sở, lúc trước là người thứ nhất hùa theo các gia tộc khác trừ cỏ tận gốc, diệt sát Phong Vân Vô Ngân, sau đó mỗi ngày lại phái Phá bá đưa cơm, đồng thời giám thị Phong Vân Vô Ngân, lúc này hắn lại cười sang sảng, nói không hết vui mừng và tán thưởng. Chỉ bất quá, trong hốc mắt của hắn có một tia chột dạ không khó phát hiện.
- Ngũ ca và ngũ tẩu sinh ra nhi tử tốt!
- Có Vô Ngân, thật sự là vinh quang của Phong Vân gia tộc chúng ta!
- Càng khó được chính là, ba vị đại nhân Ngạo Hàn Tông cũng vô cùng coi trọng Vô Ngân!
- Vô Ngân cho bộ mặt Phong Vân gia tộc chúng ta dán lên thiếp vàng!
- Ta đã nói rồi, ngũ đệ và đệ muội là đôi phu thê tốt như vậy, sinh ra hài nhi, làm sao có thể là phế tài được?
...
Từng đợt âm thanh ca tụng công đức từ trong miệng đám người này tuôn ra như suối chảy.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, mấy lần định nôn mửa.
Những người này quá mức vô sỉ, thực sự khiến Phong Vân Vô Ngân bất ngờ!
Trước khi nhiều lần bị bắt nạt, bị dẫm đạp, khinh thường, các hành động xúi giục đệ tử cùng thế hệ ẩu đả, thậm chí ngay từ đầu còn định đưa Phong Vân Vô Ngân cho các gia tộc khác xé xác, cho tới các loại nịnh hót biến thái ngày hôm nay...
Cút!
Phong Vân Vô Ngân không biểu lộ chút tình cảm nào, lạnh lùng quát khẽ nói.
- Ách...
Đám cao tầng Phong Vân gia tộc càng nói càng hăng, nhất thời há mồm mà không nói thành lời, cực kỳ xấu hổ nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Tôn nhi ngoan.. Ngươi nghe gia gia nói... Từ hôm nay trở đi, ngươi từ cạnh biển trở về khu vực dòng chính phủ đệ, gia gia chuẩn bị cho ngươi một tòa nhà tốt nhất, tỳ nữ tốt nhất...
Phong Vân Mặc liên tục nói.
- Cút ngay!
Phong Vân Vô Ngân khinh bỉ liếc nhìn Phong Vân Mặc, liếc mắt nhìn vị gia gia trên danh nghĩa này, sau đó không nói nửa lời vô ích, trực tiếp lướt qua đám người, đi qua luyện võ trường, trở về cạnh biển.
Bóng lưng của hắn, cao ngạo mà quật cường, không có nửa điểm bóng lưng của một hài đồng mười một tuổi.
Nhìn bóng lưng cao ngạo của Phong Vân Vô Ngân đi qua luyện võ trường, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi tới cạnh biển, lạnh lùng vô cùng, đám người Phong Vân gia tộc, đều cảm thấy trăm loại suy nghĩ, tất cả đứng ngây người tại chỗ.
Một lúc lâu...
- Hừ! Tiểu thằng nhóc này cho rằng chính mình trở thành cái gì rồi? Dám nhục mạ trưởng bối trong gia tộc? Trong mắt không có trưởng bối, phạm thượng, tội đáng muôn chết!
Một phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi hét to.
- Này...
Phong Vân Mặc nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Ngân rời đi, trong lòng tự suy nghĩ chốc lát, nhất thời rõ ràng, xác thực Phong Vân Vô Ngân ghi hận Phong Vân Tuyết kể cả ngoại nhân, cùng nhau bức chết phụ mẫu hắn. Hắn vốn nghĩ thực sự xin lỗi một nhà ba người Phong Vân Vô Ngân, nhưng ý niệm trong đầu này vừa lóe lên, đã bị trừ khử trong vô hình, trong lòng chỉ thầm nghĩ:
- Một tên Phong Vân Vô Ngân thật tốt, ta tốt xất cũng là tộc trưởng, là gia gia của ngươi! Ngươi nhục mạ ta trước mặt mọi người, loại hành vi chẳng phân biệt được tôn ti này, thực sự quá ghê tởm.
Khóe mắt Phong Vân Sở co quắp vài cái, cười âm hiểm:
- Phụ thân đại nhân và các vị, thế cục trước mắt, mọi người vừa xem đã hiểu đi?
Phong Vân Sở thân là con trưởng của Phong Vân Mặc, từ xưa luôn giỏi về tâm kế, mưu trí hơn người, hắn vừa nói khỏi miệng, mọi người bao gồm cả Phong Vân Mặc, đều không nhịn được hướng lực chú ý tập trung đến trên người hắn.
- Sở nhi, ý của ngươi là?
Phong Vân Mặc buông tay xuống nói.
- Phụ thân đại nhân, không lẽ người còn cho rằng, thằng nhỏ Phong Vân Vô Ngân này vẫn cho rằng hắn là đệ tử Phong Vân gia tộc sao? Hắn không nhìn Phong Vân gia tộc!
Phong Vân Sở kiên quyết nói:
- Từ khi ngũ đệ và đệ muội tự sát, Phong Vân Vô Ngân cũng đã rời khỏi gia tộc! Ta nghĩ mọi người đến nay vẫn chưa từng quên ánh mắt như dã thú tràn đầy thù hận khắc cốt ghi tâm ngày đó của hắn sao? Hắn đã hận Phong Vân gia tộc chúng ta rồi!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều không nhịn được nhớ đến ánh mắt băng hàn đến tận xương của Phong Vân Vô Ngân lúc Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm chết.
Trong lúc hoảng hốt, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.
- Tiểu tử này rất tà môn, thực sự không giống như môt hài đồng 11 tuổi miệng còn hôi sữa. Hắn... Hắn sẽ không trả thù chúng ta chứ?
Một người bào đệ của Phong Vân Mặc lúng túng nói.
- Hẳn là... Hẳn là không thể nào!
Tất cả mọi người đều rùng mình, thì thào tự nói.
- Hừ! Tâm cơ tiểu tử này thâm trầm, ngụy trang thành một bộ dáng dấp cam chịu, ẩn cư cạnh biển, thời gian nửa năm kia, cũng không biết hắn gặp vận cứt chó gì, dĩ nhiên luyện thành một thân vũ kỹ, sau đó lại xuất hiện lúc then chốt, Phong Vân gia tộc chúng ta sắp tan rã, nhúng tay thi đấu chọn lựa...
- Hắn không đến sớm, không đến muộn, hết lần này tới lần trước đến vào thời khắc mấu chốt, tâm kế như vậy, thực sự khiến người ta ớn lạnh! Hắn là một diễn viên, lại hiểu nằm gai nếm mật, trăm phương ngàn kế, nếu ta nói hắn không tồn tại ý niệm trả thù Phong Vân gia tộc trong đầu, mọi người chịu tin sao?
- Hiện tại hắn chưa đủ lông đủ cánh, bởi vậy không tính toán quá nhiều với chúng ta, đợi đến khi hắn tiến vào Ngạo Hàn Tông ba năm năm năm sau, phụ thân đại nhân, phụ thân cho rằng hắn có giết người không? Có giết con không?
- Ta... Ta nghĩ... Hơn phân nửa là muốn giết...
Con ngươi Phong Vân Mặc hơi co lại.
- Thay vì ngồi chờ chết, không bằng tiên hạ thủ vi cường! Vừa mới thi đấu chọn lựa, Phong Vân Vô Ngân chỉ biểu hiện ra trình độ thiên phú nhất định, mà cũng không phải có được vũ kỹ, tu vi đáng sợ cỡ nào, lúc này là thời cơ tốt nhất giết hắn! Bất quá...
Sát khí dâng lên trong mắt Phong Vân Sở.
- Không được! Hiện nay Phong Vân Vô Ngân đã bị Ngạo Hàn Tông lựa chọn, lại được ba vị trọng tài thưởng thức, nếu lúc này chúng ta giết hắn, chẳng lẽ không phải đắc tội Ngạo Hàn Tông? Không thể giết!
Một phụ nữ trong tộc cẩn thận nói.
Đại bộ phận người ở đây đều chột dạ, lộ ra thần sắc sợ phiền phức.
- Ha ha!
Phong Vân Sở cười một tiếng:
- Các vị, lúc trước bỏ đá xuống giếng, giựt dây các đại gia tộc khác bức tử phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân, sợ rằng không chỉ mình ta đi? Tôn tử, nhi tử các vị cũng đều đánh qua Phong Vân Vô Ngân đi? Các vị sợ phiền phức, vậy rửa cổ, chờ ngày sau Phong Vân Vô Ngân chém đi sao? Hừ, một khi hắn không chết, cơ nghiệp trăm năm của gia tộc chúng ta, nguy cơ trùng trùng! Phải giết!
- Này... Này... Giết, Giết đi!
Mọi người bị Phong Vân Sở nói như vậy, quyết định thật nhanh, hùa theo nói.
- Sở nhi, Phong Vân Vô Ngân phải chết, bất quá, việc này quan hệ trọng đại, không thể hành sự lỗ mãng!
Phong Vân Mặc nói...
- Xin phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ nghĩ kế sách tru giết hắn trước khi hắn tiến vào Ngạo Hàn Tông!
Phong Vân Sở híp mắt, dương như đang tính toán làm sao giết được Phong Vân Vô Ngân mà không lưu lại vết tích nào.
....
Rời xa phủ đệ Phong Vân gia tộc, đi đến khu vực cạnh biển.
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi trên cát, 52 Thiên Địa Đan Điền quanh quẩn xung quanh thân thể hắn.
Mỗi một Thiên Địa Đan Điền, đều là một phần cơ thể của Phong Vân Vô Ngân, chúng nó đều hô hấp và vận động có quy luật, như trái tim co rút lại nhảy lên, hấp thu luyện hóa linh khí thiên địa.
Mấy giờ sau, Phong Vân Vô Ngân buông lỏng tâm niệm, 52 hạt Thiên Địa Đan Điền rốt cuộc giấu kín trong thiên địa.
- Hô...
Phong Vân Vô Ngân thở dài một hơi, trên khóe miêng lộ ra một tia mỉm cười:
- Vừa rồi lúc đang tu luyện, ta rõ ràng cảm giác được 52 Thiên Địa Đan Điền đều có dấu hiệu sắp phân liệt, sợ ràng chỉ cần cố gắng mấy ngày nữa, tu vi huyền khí của ta, sẽ nâng cao một bước!
Sau khi trở về từ luyện võ trường, Phong Vân Vô Ngân cũng không bị niềm vui khi thu được tư cách cơ bản tiến nhập Ngạo Hàn Tông làm choáng váng đầu óc. Hắn vẫn đang từng bước tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm, cảm ngộ kiếm ý, cùng với cần cù tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết.
Ba vị trọng tài chủ động kết giao, càng khiến Phong Vân Vô Ngân rõ ràng quy tắc của thế giới này... Thực lực là tối cao!
Ngươi có được thực lực, sẽ nhận được các loại tôn trọng, nếu không có thực lực, không khác gì con kiến hôi.
/803
|