Ngữ điệu không mang ý giận lúc này Thành Hạo mới hạ được dây thần kinh đang căng cứng của mình:
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Họ ngắm biển và nghe từng tiếng sóng. Tiểu Điềm đi dạo trên mặt biển, mọi người đều biết lúc này cô cần một sự yên tĩnh nên cũng không ai làm phiền chỉ lặng lẽ để ý cô. Họ sợ nếu lơ là thì từ đi giải toả sẽ khiến hai mạng người đều rời đi.
Cũng đã đến quá trưa nhưng đám người Thành Hạo và Viên Viên vẫn chưa thấy Ngôn Vinh và Bảo Ngọc đến nơi mặc dù đã gọi điện báo đang trên đường tới khá lâu về trước.
Viên Viên trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất an. Thành Hạo cũng thấy có gì đó không đúng lắm. Từ bệnh viện đến đây không phải quá xa, thậm chí nếu đi đường tắt thì cũng không tới một tiếng sẽ đến nơi nhưng đã gần hai tiếng trôi qua mà bọn họ vẫn chưa đến nơi.
Tần Thế An cầm điện thoại gọi cho Ngôn Vinh nhưng rất lâu vẫn không thấy phản hồi. Định gọi lần thứ ba thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng gọi tới trước:
“Alo anh có chuyện gì sao?”
Tần Thế An nghe ngữ điệu thấy có chút khác lạ liền dò hỏi:
“Hai người sắp đến chưa? Mọi người đã chuẩn bị song hết rồi. Không đến nhanh là không có phần đâu đấy.”
Đầu dây bên kia Ngôn Vinh cũng khẩn trương đáp lại:
“Bọn em đến số 36 trên Đường X ngách 99 quận Y 58 thành phố Z rồi. Bọn em sắp đến nơi rồi. Em tắt đây nhé. Một chút nữa gặp lại. Bọn em đang trên đường đấy.”
Chưa kịp để Tần Thế An tạm biệt đầu dây bên kia đã tắt máy. Có gì đó rất lạ.
Tần Thế An lẩm bẩm:
“Số 36 trên Đường X ngách 99 quận Y 58 thành phố Z? Làm gì có con đường nào như thế để đến đây? 36…99…58? 36…9… Trời ơi cứu tôi với?”
Tần Thế An nhìn Thành Hạo bên cạnh mà mất bình tĩnh hét lên:
“Thằng nhóc Ngôn Vinh đang cầu cứu chúng ta? Bên hai đứa nó có chuyện rồi.”
Mọi người sững sờ một lúc liền lấy lại bình tĩnh. Viên Viên suy sụp chân đứng không vững lảo đảo nhưbg nay thay có Thành Hạo đỡ cô đứng vững:
“Phải làm sao đây? Kẻ bắt cóc cũng có không liên lạc với chúng ta. Có vẻ mục đích của bọn chúng không phải là tống tiền mà là mục đích khác. Nếu Bảo Ngọc có mệnh hệ gì thì sao? Thành Hạo, em xin anh cứu con bé đi. Có được không?”
Viên Viên yếu ớt ôm Thành Hạo mà cầu xin. Cậu cố gắng chấn tĩnh cô:
“Viên Viên, bình tĩnh chút. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Việc bây giờ là đợi bọn bắt cóc gọi điện để đưa ra điều kiện. Chúng ta tạm về nơi nghỉ ngơi chờ tin đã. Yên tâm, có anh ở đây rồi.”
Tần Thế An và Trình Côn lúc này đã không còn ở đó mà rời đi để điều tra thông tin chỗ hai người kia bị bắt.
Đám người về tới biệt thự ven viển gần đó của Triệu gia. Viên Viên đã khóc đến ngủ thiếp đi bao giờ không biết.
Thành Hạo đặt cô lên giường trên phòng, đóng cửa cần thận rồi xuống dưới lầu bàn việc với Luật sư Trịnh, Tần Thế An và Trình Côn.
Tần Thế An ngồi xem camera trên đoạn đường tới đây cùng Trình Côn còn Luật sư Trịnh Bằng thì cố tìm định vị trên điện thoại của Bảo Ngọc.
Không lâu sau đó Bác sĩ Cố cũng nhanh chóng đến nơi, cung cấp thông tin cho bọn hoi về xe của người đưa hai người đi.
Tần Thế An và Trình Côn xem đi xem lại camera trên đoạn đường nhưng không thấy bóng dáng chiếc xe nào như Bác sĩ Cố nói hơn hết. Bọn họ có lẽ đã động tay động chân vào camera. Một kế hoạch có chuẩn bị kĩ lưỡng đến nhường này thì thực sự không phải tầm thường.
“Là Ngọc Hành làm. Chỉ có anh ta mới có đủ thế lực để làm được điều này. Vì là một trong số các gia tộc lớn nên thông tin về camera của thành phố mới có thể bị thay đổi nhanh chóng đến thế.”
Trịnh Bằng cũng nhanh chóng nhận được tin mật rằng Ngọc gia đang cho người tu bổ camera trên toàn bộ khu du lịch tư nhân này. Quyết định vừa được thông qua vào sáng nay và bọn họ vẫn đang tiến hàng tu sửa.
Chính vì thế không có một chuyến xe nào như Bác sĩ Cố cung cấp.
Ngọc Hành như vậy là đã tuyên chiến thẳng với bọn họ rằng cậu ta sẽ làm đến cùng dù phải trả tất cả cái giá nào và cậu ta đang bắt đầu hành động.
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Họ ngắm biển và nghe từng tiếng sóng. Tiểu Điềm đi dạo trên mặt biển, mọi người đều biết lúc này cô cần một sự yên tĩnh nên cũng không ai làm phiền chỉ lặng lẽ để ý cô. Họ sợ nếu lơ là thì từ đi giải toả sẽ khiến hai mạng người đều rời đi.
Cũng đã đến quá trưa nhưng đám người Thành Hạo và Viên Viên vẫn chưa thấy Ngôn Vinh và Bảo Ngọc đến nơi mặc dù đã gọi điện báo đang trên đường tới khá lâu về trước.
Viên Viên trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất an. Thành Hạo cũng thấy có gì đó không đúng lắm. Từ bệnh viện đến đây không phải quá xa, thậm chí nếu đi đường tắt thì cũng không tới một tiếng sẽ đến nơi nhưng đã gần hai tiếng trôi qua mà bọn họ vẫn chưa đến nơi.
Tần Thế An cầm điện thoại gọi cho Ngôn Vinh nhưng rất lâu vẫn không thấy phản hồi. Định gọi lần thứ ba thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng gọi tới trước:
“Alo anh có chuyện gì sao?”
Tần Thế An nghe ngữ điệu thấy có chút khác lạ liền dò hỏi:
“Hai người sắp đến chưa? Mọi người đã chuẩn bị song hết rồi. Không đến nhanh là không có phần đâu đấy.”
Đầu dây bên kia Ngôn Vinh cũng khẩn trương đáp lại:
“Bọn em đến số 36 trên Đường X ngách 99 quận Y 58 thành phố Z rồi. Bọn em sắp đến nơi rồi. Em tắt đây nhé. Một chút nữa gặp lại. Bọn em đang trên đường đấy.”
Chưa kịp để Tần Thế An tạm biệt đầu dây bên kia đã tắt máy. Có gì đó rất lạ.
Tần Thế An lẩm bẩm:
“Số 36 trên Đường X ngách 99 quận Y 58 thành phố Z? Làm gì có con đường nào như thế để đến đây? 36…99…58? 36…9… Trời ơi cứu tôi với?”
Tần Thế An nhìn Thành Hạo bên cạnh mà mất bình tĩnh hét lên:
“Thằng nhóc Ngôn Vinh đang cầu cứu chúng ta? Bên hai đứa nó có chuyện rồi.”
Mọi người sững sờ một lúc liền lấy lại bình tĩnh. Viên Viên suy sụp chân đứng không vững lảo đảo nhưbg nay thay có Thành Hạo đỡ cô đứng vững:
“Phải làm sao đây? Kẻ bắt cóc cũng có không liên lạc với chúng ta. Có vẻ mục đích của bọn chúng không phải là tống tiền mà là mục đích khác. Nếu Bảo Ngọc có mệnh hệ gì thì sao? Thành Hạo, em xin anh cứu con bé đi. Có được không?”
Viên Viên yếu ớt ôm Thành Hạo mà cầu xin. Cậu cố gắng chấn tĩnh cô:
“Viên Viên, bình tĩnh chút. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Việc bây giờ là đợi bọn bắt cóc gọi điện để đưa ra điều kiện. Chúng ta tạm về nơi nghỉ ngơi chờ tin đã. Yên tâm, có anh ở đây rồi.”
Tần Thế An và Trình Côn lúc này đã không còn ở đó mà rời đi để điều tra thông tin chỗ hai người kia bị bắt.
Đám người về tới biệt thự ven viển gần đó của Triệu gia. Viên Viên đã khóc đến ngủ thiếp đi bao giờ không biết.
Thành Hạo đặt cô lên giường trên phòng, đóng cửa cần thận rồi xuống dưới lầu bàn việc với Luật sư Trịnh, Tần Thế An và Trình Côn.
Tần Thế An ngồi xem camera trên đoạn đường tới đây cùng Trình Côn còn Luật sư Trịnh Bằng thì cố tìm định vị trên điện thoại của Bảo Ngọc.
Không lâu sau đó Bác sĩ Cố cũng nhanh chóng đến nơi, cung cấp thông tin cho bọn hoi về xe của người đưa hai người đi.
Tần Thế An và Trình Côn xem đi xem lại camera trên đoạn đường nhưng không thấy bóng dáng chiếc xe nào như Bác sĩ Cố nói hơn hết. Bọn họ có lẽ đã động tay động chân vào camera. Một kế hoạch có chuẩn bị kĩ lưỡng đến nhường này thì thực sự không phải tầm thường.
“Là Ngọc Hành làm. Chỉ có anh ta mới có đủ thế lực để làm được điều này. Vì là một trong số các gia tộc lớn nên thông tin về camera của thành phố mới có thể bị thay đổi nhanh chóng đến thế.”
Trịnh Bằng cũng nhanh chóng nhận được tin mật rằng Ngọc gia đang cho người tu bổ camera trên toàn bộ khu du lịch tư nhân này. Quyết định vừa được thông qua vào sáng nay và bọn họ vẫn đang tiến hàng tu sửa.
Chính vì thế không có một chuyến xe nào như Bác sĩ Cố cung cấp.
Ngọc Hành như vậy là đã tuyên chiến thẳng với bọn họ rằng cậu ta sẽ làm đến cùng dù phải trả tất cả cái giá nào và cậu ta đang bắt đầu hành động.
/69
|