Thành Hạo và Viên Viên tiến vào trong nhà chào hỏi:
"Chú, đây là vợ sắp cưới của cháu. Viên Viên, chào hỏi chú, dì đi em."
Ủa sếp, đến đây vẫn phải diễn à? Nhưng không sao, em rất chuyên nghiệp:
"Chào chú Ninh, dì Ninh, con là Khương Viên Viên, hiện tại là người yêu của Thành Hạo. Có gì chưa hiểu xin chú dì giúp đỡ cháu ạ."
Vừa nói cô vừa đặt túi hoa quả trên mặt bàn.
Thành Hạo nhìn Tiêu Viễn đang mếu máo ôm cục tức trong lòng không tài nào phân giải nổi. Vốn không phải con của hắn, hôm đó hắn với cô ta vốn không có gì. Tại sai lại cứ đổ lên đầu hắn cơ chứ.
Tiêu Viễn dương đôi mắt uất ức của mình lên nhìn hai vị cứu tinh trước mắt:
"Anh họ, chị dâu, em thật sự không có làm. Đứa em ngoan hiền như em không có làm."
Thành Hạo nhìn Tiêu Viễn rồi nhìn qua Viên Viên mà cất lời:
"Tùy em giải quyết. Anh người thân của thằng nhóc này, sẽ có đôi chút thiên vị, để một người chưa vào cửa như em phân minh cũng rõ ràng hơn. Cô Ninh chú Ninh thấy thế nào?"
Ông Ninh Ức và Bà Triệu Khả Lan nhìn nhau rồi nhìn thằng con mình lại đến cô gái đang khóc lóc xướt mướt trước mặt cũng không khỏi im lặng thay cho câu trả lời đồng ý.
Nhưng mà này. Cô... cô còn chưa đồng ý mà, tại sao cô phải nhúng tay vào chuyện nhà người khác, cô có biết gì đâu.
Thành Hạo nhìn cô, vẻ mặt hết sức tin tưởng cùng có một chút khoái trí.
Còn Tiêu Viễn, thì hoàn toàn khác, một mực đau khổ, ủy khuất mà nhìn cô như muốn nói:" Chị dâu phải làm chủ thật tốt cho em nhé."
Cô gái nọ nghe thế cũng chẳng nhưng khóc, trái lại càng la lớn dữ dội:
"Ninh Tiêu Viễn, tại sao anh lại dám làm không dám nhận, đây là con anh. Anh chính xác là đã làm nhục tôi đếm đo. Bây giờ anh còn chối. Chị à, chúng ta cùng phận nữ nhi, chị phải làm chủ cho em, thay em đòi lại công dạo.Hức hức."
Viên Viên nghe một tràng không khỏi đau đầu nhìn về phía Thành Họa, ánh mắc như muốn nói: Sếp à, chuyện này đâu có liên quan đến tôi, anh lôi một người ngoài cuộc vào chết thay như này cũng khá vui đó chứ?
Thôi được, nếu đã muốn cô phân giải thì liền phân giải, anh ta có tiền, anh ta thuê cô thì hiện tại cô chính xác là làm mọi việc cho anh ta.
"Được rồi nếu anh và mọi người đã nói thế thì em liền có một chủ ý nho nhỏ. Cái thai thì hiện tại không biết của ai đúng chứ? Bây giờ cô gái nhỏ, cô kể cho tôi nghe xem cô đã bị Ninh thiếu gia đây ép buộc như thế nào?"
Cô gái nhỏ nhìn khí thế của cô, có chút ngẩn người nhưng rồi nhanh chóng mà đáp lại:
"Đêm đó tôi đi tụ tập bạn bè trong quán bar, uống say, đám bạn tôi bảo là Ninh Tiêu Viễn anh ta đưa tôi về. Sau đó vài tuần cơ thể tôi có chút bất thường, thường xuyên nôn mửa, khó chịu liền đi khám thử, ai ngờ có thai được 4 tuần tuổi. Lúc biết tin, tôi tức tốc đi gặp anh ta nhưng anh ta lại chối bay chối biến đứa trẻ này không phải của anh ta. Em hỏi chị, chị xem có được không? Đứa trẻ này không phải con của anh ta thì là con của ai chứ chị."
Vừa nghe xong Ninh Ức đã không khỏi nổi giận, hướng tới Tiêu Viễn mà định đánh xuống:
"Mày, cái thằng trời đánh, sự thật rõ rành rành mày còn chối cái gì? Suốt ngày ăn chới lêu lổng, giờ con nhà người ta có bầu rồi còn không nhận, đáng đánh, đáng đánh chết."
Viên Viên nghe đủ lời kích động kia cũng không khỏi giật mình vài giây mà ứng phó:
"Ninh lão gia, bình tĩnh chút. Chuyện đâu còn có đó, chúng ta vẫn chưa nghe Tiêu Viễn nói mà. Ninh lão gia cứ bình tĩnh đã, cẩn thận hại thân thể. Ninh Tiêu Viễn, đến em nói."
Tiêu Viễn chỉ chờ lúc này, thuật lại mọi việc.
"Hôm đó, em với đám bạn tới quán bar tụ tập uống rượu như mọi ngày, em từ trước đến giờ vốn vẫn còn là trai tân, chưa từng tiếp xúc qua da thịt đàn bà. Hôm đó gặp hay đúng phải nhóm của cô ta trong quán bar đó. Sau một hồi uống rượu nhảy nhót thì mọi người đều gục, không gượng nổi nữa. Cả em cũng thế nhưng em vẫn còn đôi chút tỉnh táo, dặn dò mấy người trong quán lo liệu cho đám anh em xe để trở về, mấy người còn lại cũng thế, em lo liệu cho họ đi về. Ai em cũng dìu lên xe cả, cuối cùng khi lo xong việc thì em thuê phòng ở quán bar ngủ 1 mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh rượu, trưa hôm ấy thì em đi làm việc hộ anh họ. Em với cô ta không dính dáng gì đến cả. Chị phải tin em. Em trong sạch, bản thân em trong sạch mà."
"Chú, đây là vợ sắp cưới của cháu. Viên Viên, chào hỏi chú, dì đi em."
Ủa sếp, đến đây vẫn phải diễn à? Nhưng không sao, em rất chuyên nghiệp:
"Chào chú Ninh, dì Ninh, con là Khương Viên Viên, hiện tại là người yêu của Thành Hạo. Có gì chưa hiểu xin chú dì giúp đỡ cháu ạ."
Vừa nói cô vừa đặt túi hoa quả trên mặt bàn.
Thành Hạo nhìn Tiêu Viễn đang mếu máo ôm cục tức trong lòng không tài nào phân giải nổi. Vốn không phải con của hắn, hôm đó hắn với cô ta vốn không có gì. Tại sai lại cứ đổ lên đầu hắn cơ chứ.
Tiêu Viễn dương đôi mắt uất ức của mình lên nhìn hai vị cứu tinh trước mắt:
"Anh họ, chị dâu, em thật sự không có làm. Đứa em ngoan hiền như em không có làm."
Thành Hạo nhìn Tiêu Viễn rồi nhìn qua Viên Viên mà cất lời:
"Tùy em giải quyết. Anh người thân của thằng nhóc này, sẽ có đôi chút thiên vị, để một người chưa vào cửa như em phân minh cũng rõ ràng hơn. Cô Ninh chú Ninh thấy thế nào?"
Ông Ninh Ức và Bà Triệu Khả Lan nhìn nhau rồi nhìn thằng con mình lại đến cô gái đang khóc lóc xướt mướt trước mặt cũng không khỏi im lặng thay cho câu trả lời đồng ý.
Nhưng mà này. Cô... cô còn chưa đồng ý mà, tại sao cô phải nhúng tay vào chuyện nhà người khác, cô có biết gì đâu.
Thành Hạo nhìn cô, vẻ mặt hết sức tin tưởng cùng có một chút khoái trí.
Còn Tiêu Viễn, thì hoàn toàn khác, một mực đau khổ, ủy khuất mà nhìn cô như muốn nói:" Chị dâu phải làm chủ thật tốt cho em nhé."
Cô gái nọ nghe thế cũng chẳng nhưng khóc, trái lại càng la lớn dữ dội:
"Ninh Tiêu Viễn, tại sao anh lại dám làm không dám nhận, đây là con anh. Anh chính xác là đã làm nhục tôi đếm đo. Bây giờ anh còn chối. Chị à, chúng ta cùng phận nữ nhi, chị phải làm chủ cho em, thay em đòi lại công dạo.Hức hức."
Viên Viên nghe một tràng không khỏi đau đầu nhìn về phía Thành Họa, ánh mắc như muốn nói: Sếp à, chuyện này đâu có liên quan đến tôi, anh lôi một người ngoài cuộc vào chết thay như này cũng khá vui đó chứ?
Thôi được, nếu đã muốn cô phân giải thì liền phân giải, anh ta có tiền, anh ta thuê cô thì hiện tại cô chính xác là làm mọi việc cho anh ta.
"Được rồi nếu anh và mọi người đã nói thế thì em liền có một chủ ý nho nhỏ. Cái thai thì hiện tại không biết của ai đúng chứ? Bây giờ cô gái nhỏ, cô kể cho tôi nghe xem cô đã bị Ninh thiếu gia đây ép buộc như thế nào?"
Cô gái nhỏ nhìn khí thế của cô, có chút ngẩn người nhưng rồi nhanh chóng mà đáp lại:
"Đêm đó tôi đi tụ tập bạn bè trong quán bar, uống say, đám bạn tôi bảo là Ninh Tiêu Viễn anh ta đưa tôi về. Sau đó vài tuần cơ thể tôi có chút bất thường, thường xuyên nôn mửa, khó chịu liền đi khám thử, ai ngờ có thai được 4 tuần tuổi. Lúc biết tin, tôi tức tốc đi gặp anh ta nhưng anh ta lại chối bay chối biến đứa trẻ này không phải của anh ta. Em hỏi chị, chị xem có được không? Đứa trẻ này không phải con của anh ta thì là con của ai chứ chị."
Vừa nghe xong Ninh Ức đã không khỏi nổi giận, hướng tới Tiêu Viễn mà định đánh xuống:
"Mày, cái thằng trời đánh, sự thật rõ rành rành mày còn chối cái gì? Suốt ngày ăn chới lêu lổng, giờ con nhà người ta có bầu rồi còn không nhận, đáng đánh, đáng đánh chết."
Viên Viên nghe đủ lời kích động kia cũng không khỏi giật mình vài giây mà ứng phó:
"Ninh lão gia, bình tĩnh chút. Chuyện đâu còn có đó, chúng ta vẫn chưa nghe Tiêu Viễn nói mà. Ninh lão gia cứ bình tĩnh đã, cẩn thận hại thân thể. Ninh Tiêu Viễn, đến em nói."
Tiêu Viễn chỉ chờ lúc này, thuật lại mọi việc.
"Hôm đó, em với đám bạn tới quán bar tụ tập uống rượu như mọi ngày, em từ trước đến giờ vốn vẫn còn là trai tân, chưa từng tiếp xúc qua da thịt đàn bà. Hôm đó gặp hay đúng phải nhóm của cô ta trong quán bar đó. Sau một hồi uống rượu nhảy nhót thì mọi người đều gục, không gượng nổi nữa. Cả em cũng thế nhưng em vẫn còn đôi chút tỉnh táo, dặn dò mấy người trong quán lo liệu cho đám anh em xe để trở về, mấy người còn lại cũng thế, em lo liệu cho họ đi về. Ai em cũng dìu lên xe cả, cuối cùng khi lo xong việc thì em thuê phòng ở quán bar ngủ 1 mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh rượu, trưa hôm ấy thì em đi làm việc hộ anh họ. Em với cô ta không dính dáng gì đến cả. Chị phải tin em. Em trong sạch, bản thân em trong sạch mà."
/69
|