Nữ quỷ?
Âu Thiển Thiển nghi ngờ đi đến trước cửa phòng, lấy tay nhẹ nhàng gõ một cái cửa, sau đó dựa tai vào trên cửa, gõ cửa lần nữa.
Lỗ tai nhạy bén lập tức nghe ra, phía sau cánh cửa này, còn có hai cánh cửa.
Cô khẽ nhăn đầu lông mày, quan sát cửa. Tự nhiên thiết trí ba cánh cửa, chỗ này rốt cuộc có cái gì đây? Nữ quỷ? Không thể nào đâu, trên cái thế giới này căn bản cũng không có quỷ, vậy nếu như không phải, Thừa Vũ muốn nói cho cô biết cái gì đây?
Không tự chủ, cô đưa tay hướng đến mã khóa cửa, vừa muốn phá giải, lại đột nhiên nghe được tiếng của Tuyết Nhi.
"Cô đến đây làm gì?"
Âu Thiển Thiển thu tay lại, quay đầu nhìn về phía cô ấy đáp "Không có gì, chỉ muốn xem căn phòng này một chút mà thôi."
Tuyết Nhi nhìn thấy cô thì đã nổi giận, nhớ tới bộ dáng cô nằm trong ngực anh Đông Liệt, càng thêm tức giận sắp phát điên.
Dùng sức nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói "Cô không phải biết không? Đây là gian phòng riêng của anh Đông Liệt, không được hắn cho phép thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đi vào!"
"Nơi này có cái gì quan trọng sao?" Âu Thiển Thiển dò xét.
"Tôi không biết, tôi cũng chưa vào đó!" Ánh mắt của Tuyết Nhi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhớ lại mấy năm trước, cô tò mò muốn mở cái cửa này ra, tuy nhiên cô bị Hàn Đông Liệt hung hăng chửi rủa một trận, hơn nữa còn cảnh cáo cô, nếu như còn dám đến gần nơi này, sẽ không nhìn mặt cô nữa.
Rốt cuộc nơi này có thứ gì quan trọng, cô thật sự không nghĩ ra.
Âu Thiển Thiển quan sát vẻ mặt bây giờ của Tuyết Nhi, xác định là cô ấy thật sự không biết, sau đó cười đi tới, cố ý đáp lời cô, nói "Tuyết Nhi, cô tin tưởng trên thế giới này có quỷ sao?"
"Không tin!" Cô không do dự mà trả lời.
"Hả? Nhưng gần đây vào buổi tối lúc ngủ, tôi luôn nghe thấy âm thanh kỳ quái, tôi nghi ngờ nơi này có quỷ!" Âu Thiển Thiển cố ý lập lại lời nói dối, dò xét xem cô có biết chuyện Thừa Vũ nói hay không.
Tuyết Nhi phiền não nhìn cô, lạnh lùng nói "Có phải thần kinh của Âu tiểu thư quá nhạy cảm hay không? Trước kia tôi ở đây, cho tới bây giờ cũng không nghe thấy âm thanh kỳ quái!"
"A, là như thế sao, có lẽ là tôi quá nhạy cảm!" Âu Thiển Thiển có chút thất vọng, thì ra là cô ấy cái gì cũng không biết.
Vừa đi, vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh cửa kia.
Nữ quỷ a. . . . . . Thật rất muốn nhìn thấy !
Đi cùng Tuyết Nhi đến lầu hai, Âu Thiển Thiển viện cớ đến một phòng khác tắm rửa, thay một cái áo cao cổ, che vết hôn trên cổ, sau đó đi trở về phòng của Hàn Đông Liệt.
Vừa mới mở cửa, liền nhìn đến Tuyết Nhi ngồi ở bên giường, trên tay một bát cháo cùng cái muỗng, tỉ mỉ đút Hàn Đông Liệt ăn.
"Anh Đông Liệt, a. . . . . . Ăn một muỗng nữa nha!" Cô dung giọng nói ngọt ngào nói với Hàn Đông Liệt, sau đó liếc mắt nhìn Âu Thiển Thiển cười nhạt, cố ý hất mày, cười hả hê.
Âu Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này, trong lòng không kiềm chế được đau đớn, nhưng trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, bình tĩnh xoay người, muốn rời khỏi.
"Cô gái chết tiệt, không được đi!" Hàn Đông Liệt nhìn cô, gầm nhẹ ra lệnh
Âu Thiển Thiển nghi ngờ đi đến trước cửa phòng, lấy tay nhẹ nhàng gõ một cái cửa, sau đó dựa tai vào trên cửa, gõ cửa lần nữa.
Lỗ tai nhạy bén lập tức nghe ra, phía sau cánh cửa này, còn có hai cánh cửa.
Cô khẽ nhăn đầu lông mày, quan sát cửa. Tự nhiên thiết trí ba cánh cửa, chỗ này rốt cuộc có cái gì đây? Nữ quỷ? Không thể nào đâu, trên cái thế giới này căn bản cũng không có quỷ, vậy nếu như không phải, Thừa Vũ muốn nói cho cô biết cái gì đây?
Không tự chủ, cô đưa tay hướng đến mã khóa cửa, vừa muốn phá giải, lại đột nhiên nghe được tiếng của Tuyết Nhi.
"Cô đến đây làm gì?"
Âu Thiển Thiển thu tay lại, quay đầu nhìn về phía cô ấy đáp "Không có gì, chỉ muốn xem căn phòng này một chút mà thôi."
Tuyết Nhi nhìn thấy cô thì đã nổi giận, nhớ tới bộ dáng cô nằm trong ngực anh Đông Liệt, càng thêm tức giận sắp phát điên.
Dùng sức nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói "Cô không phải biết không? Đây là gian phòng riêng của anh Đông Liệt, không được hắn cho phép thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đi vào!"
"Nơi này có cái gì quan trọng sao?" Âu Thiển Thiển dò xét.
"Tôi không biết, tôi cũng chưa vào đó!" Ánh mắt của Tuyết Nhi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhớ lại mấy năm trước, cô tò mò muốn mở cái cửa này ra, tuy nhiên cô bị Hàn Đông Liệt hung hăng chửi rủa một trận, hơn nữa còn cảnh cáo cô, nếu như còn dám đến gần nơi này, sẽ không nhìn mặt cô nữa.
Rốt cuộc nơi này có thứ gì quan trọng, cô thật sự không nghĩ ra.
Âu Thiển Thiển quan sát vẻ mặt bây giờ của Tuyết Nhi, xác định là cô ấy thật sự không biết, sau đó cười đi tới, cố ý đáp lời cô, nói "Tuyết Nhi, cô tin tưởng trên thế giới này có quỷ sao?"
"Không tin!" Cô không do dự mà trả lời.
"Hả? Nhưng gần đây vào buổi tối lúc ngủ, tôi luôn nghe thấy âm thanh kỳ quái, tôi nghi ngờ nơi này có quỷ!" Âu Thiển Thiển cố ý lập lại lời nói dối, dò xét xem cô có biết chuyện Thừa Vũ nói hay không.
Tuyết Nhi phiền não nhìn cô, lạnh lùng nói "Có phải thần kinh của Âu tiểu thư quá nhạy cảm hay không? Trước kia tôi ở đây, cho tới bây giờ cũng không nghe thấy âm thanh kỳ quái!"
"A, là như thế sao, có lẽ là tôi quá nhạy cảm!" Âu Thiển Thiển có chút thất vọng, thì ra là cô ấy cái gì cũng không biết.
Vừa đi, vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh cửa kia.
Nữ quỷ a. . . . . . Thật rất muốn nhìn thấy !
Đi cùng Tuyết Nhi đến lầu hai, Âu Thiển Thiển viện cớ đến một phòng khác tắm rửa, thay một cái áo cao cổ, che vết hôn trên cổ, sau đó đi trở về phòng của Hàn Đông Liệt.
Vừa mới mở cửa, liền nhìn đến Tuyết Nhi ngồi ở bên giường, trên tay một bát cháo cùng cái muỗng, tỉ mỉ đút Hàn Đông Liệt ăn.
"Anh Đông Liệt, a. . . . . . Ăn một muỗng nữa nha!" Cô dung giọng nói ngọt ngào nói với Hàn Đông Liệt, sau đó liếc mắt nhìn Âu Thiển Thiển cười nhạt, cố ý hất mày, cười hả hê.
Âu Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này, trong lòng không kiềm chế được đau đớn, nhưng trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, bình tĩnh xoay người, muốn rời khỏi.
"Cô gái chết tiệt, không được đi!" Hàn Đông Liệt nhìn cô, gầm nhẹ ra lệnh
/100
|