Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Minh, hắn đã cảm thấy hắn ta rất khác người, không nghĩ tới hắn ta lại là thích giết người như vậy, không trách được sao cô ấy lại sợ hắn ta, sợ đến phát run.
"Theo như anh nói, Lôi Minh cũng là người của Thiên Chi Quốc?" Khẩu khí của hắn mặc dù là nghi vấn, ánh mắt lại là khảng định .
"Không sai!" Three không dấu giếm nói, "Hắn ta là sát thủ ma quỷ của Thiên Chi Quốc, có thể nói là một tên sát thủ ma quỷ chuyên giết người, và lần này hắn nhận được nhiệm vụ là phải . . . . ."
"Là cái gì?"
"Giết Âu Thiển Thiển!"
"Cái gì?" Hàn Đông Liệt kinh hãi. Chuyện gì hắn cũng có thể tĩnh táo, duy chỉ có chuyện của cô, là hắn hoàn toàn mất khống chế.
"Anh không cần lo lắng!" Three chậm rãi nói, khóe miệng hơi kéo ra nụ cười tà ác, "Hắn ta sẽ không làm thương tổn Thiển Thiển, tôi đoán có lẻ. . . . . . Mục tiêu của hắn là anh!"
"Tôi?" tâm tình khẩn trương của Hàn Đông Liệt chợt hạ xuống, đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải là cô, thì tất cả đều không quan trọng.
"Không sai, cho nên anh phải cẩn thận một chút , Lôi Minh cũng không phải là người dễ đối phó, ngàn vạn lần đừng để bị giết à!" Three nói giỡn, nhưng là lại làm cho người ta có cảm giác hoảng sợ.
Hàn Đông Liệt cũng không để ý an toàn của mình, hắn nhìn nói, "Hôm nay anh tới, chính là muốn nói chuyện này cho tôi?"
"Không sai!"
"A. . . . . ." Hàn Đông Liệt cười khinh miệt một tiếng, nói, " Mặc dù tôi, Hàn Đông Liệt chỉ là một thương nhân, nhưng vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, tôi sẽ không thể chết!"
Hắn còn phải bảo vệ người con gái hắn yêu mến, sao có thể dễ dàng bị người khác? Chết hay sống, hắn đều tự mình nắm giữ trong tay mình, không có ai có thể uy hiếp được hắn.
Three thấy hắn kiêu ngạo như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó xoay người, vừa đi về phía cửa, vừa nói, "Nói tôi đã nói xong, anh tự mình bảo trọng, nếu không muốn để cho Thiển Thiển phải lo lắng!"
Ném xuống những lời này xong, hắn liền đóng cửa lại, không muốn ở lại trả lời những vấn đề dư thừa của hắn ta .
Hàn Đông Liệt ngồi trên giường ngây người, nghĩ lại câu nói cuối cùng của hắn ta, ‘nếu không muốn để cho Thiển Thiển phải lo lắng’? Đây là ý gì? Lo lắng? Tại sao cô ấy lạ lo lằng cho hắn?
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, hai giờ cô ấy phải lập tức quay về rôi, tại sao bây giờ cô ấy vẫn chưa về tới?
Lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số quen thuộc, nhưng trong điện thoại di động truyền ra là"Tút —— Tút ——" có chuông, những vẫn không có người nào nghe máy.
Người con gái đáng chết, tại sao vẫn chưa về?
"Ba ——" hắn dùng sức ném điện thoại di động xuống đất, sau đó đứng dậy đi xuống giường.
Trên đường, Âu Thiển Thiển đi lang thang mà không có mục đích , mặc cho mình hai chân tùy tiện bước, nhưng cuối cùng hai chân lại bước tới cửa bệnh viện.
Cô nhìn tòa nhà của bệnh viện, từ đáy lòng cảm giác lan tràn, đây chính là vận mệnh sao? .
"Người phụ nữ chết tiệt, em còn biết trở lại sao!"
Tiếng chửi rủa quen thuộc truyền vào tai cô, cô hơi quay đầu, thấy Hàn Đông Liệt mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi trên xe lăn dừng ở cửa chính bênh viện, giống như đã đợi từ lâu!
"Theo như anh nói, Lôi Minh cũng là người của Thiên Chi Quốc?" Khẩu khí của hắn mặc dù là nghi vấn, ánh mắt lại là khảng định .
"Không sai!" Three không dấu giếm nói, "Hắn ta là sát thủ ma quỷ của Thiên Chi Quốc, có thể nói là một tên sát thủ ma quỷ chuyên giết người, và lần này hắn nhận được nhiệm vụ là phải . . . . ."
"Là cái gì?"
"Giết Âu Thiển Thiển!"
"Cái gì?" Hàn Đông Liệt kinh hãi. Chuyện gì hắn cũng có thể tĩnh táo, duy chỉ có chuyện của cô, là hắn hoàn toàn mất khống chế.
"Anh không cần lo lắng!" Three chậm rãi nói, khóe miệng hơi kéo ra nụ cười tà ác, "Hắn ta sẽ không làm thương tổn Thiển Thiển, tôi đoán có lẻ. . . . . . Mục tiêu của hắn là anh!"
"Tôi?" tâm tình khẩn trương của Hàn Đông Liệt chợt hạ xuống, đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải là cô, thì tất cả đều không quan trọng.
"Không sai, cho nên anh phải cẩn thận một chút , Lôi Minh cũng không phải là người dễ đối phó, ngàn vạn lần đừng để bị giết à!" Three nói giỡn, nhưng là lại làm cho người ta có cảm giác hoảng sợ.
Hàn Đông Liệt cũng không để ý an toàn của mình, hắn nhìn nói, "Hôm nay anh tới, chính là muốn nói chuyện này cho tôi?"
"Không sai!"
"A. . . . . ." Hàn Đông Liệt cười khinh miệt một tiếng, nói, " Mặc dù tôi, Hàn Đông Liệt chỉ là một thương nhân, nhưng vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, tôi sẽ không thể chết!"
Hắn còn phải bảo vệ người con gái hắn yêu mến, sao có thể dễ dàng bị người khác? Chết hay sống, hắn đều tự mình nắm giữ trong tay mình, không có ai có thể uy hiếp được hắn.
Three thấy hắn kiêu ngạo như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó xoay người, vừa đi về phía cửa, vừa nói, "Nói tôi đã nói xong, anh tự mình bảo trọng, nếu không muốn để cho Thiển Thiển phải lo lắng!"
Ném xuống những lời này xong, hắn liền đóng cửa lại, không muốn ở lại trả lời những vấn đề dư thừa của hắn ta .
Hàn Đông Liệt ngồi trên giường ngây người, nghĩ lại câu nói cuối cùng của hắn ta, ‘nếu không muốn để cho Thiển Thiển phải lo lắng’? Đây là ý gì? Lo lắng? Tại sao cô ấy lạ lo lằng cho hắn?
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, hai giờ cô ấy phải lập tức quay về rôi, tại sao bây giờ cô ấy vẫn chưa về tới?
Lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số quen thuộc, nhưng trong điện thoại di động truyền ra là"Tút —— Tút ——" có chuông, những vẫn không có người nào nghe máy.
Người con gái đáng chết, tại sao vẫn chưa về?
"Ba ——" hắn dùng sức ném điện thoại di động xuống đất, sau đó đứng dậy đi xuống giường.
Trên đường, Âu Thiển Thiển đi lang thang mà không có mục đích , mặc cho mình hai chân tùy tiện bước, nhưng cuối cùng hai chân lại bước tới cửa bệnh viện.
Cô nhìn tòa nhà của bệnh viện, từ đáy lòng cảm giác lan tràn, đây chính là vận mệnh sao? .
"Người phụ nữ chết tiệt, em còn biết trở lại sao!"
Tiếng chửi rủa quen thuộc truyền vào tai cô, cô hơi quay đầu, thấy Hàn Đông Liệt mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi trên xe lăn dừng ở cửa chính bênh viện, giống như đã đợi từ lâu!
/100
|