Mọi người đều kinh ngạc, lúc nãy vừa mới tuyên bố người đính hôn, mà lúc này lại cùng cô vợ sắp cưới tin đồn hôn nhau, rốt cuộc thì ai mới thật sự là con dâu nhà họ Hàn, hình như đã rõ ràng rồi.
Tuyết Nhi thấy hai người hôn nhau thân mật như vậy, đôi mắt tức giận tràn ngập tia máu, bây giờ cô giống như một thằng hề, bị người ta vứt bỏ, một thằng hề bị mọi người châm biếm.
"Hàn Đông Liệt, anh. . . . . ." Âu Thiển Thiển dùng sức đẩy hắn ra, để cho môi hắn rời khỏi môi mình, nhưng mà cô vừa nói ra mấy chữ, lại một lần nữa bị hắn ngăn lại.
"Gọi tôi Liệt. . . . . . Không gọi. . . . . . Tôi sẽ không thả. . . . . ." Hắn vừa hôn vừa uy hiếp, hoàn toàn quên mất chân của mình bị thương.
Thừa Vũ đứng ở cửa chính, dựa lưng vào vách tường, nhìn đám người đang vây quanh kia, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.
Nhìn tình huống này, bữa cơm hôm nay lại không ăn được. Hàn Đông Liệt, anh quả nhiên có thủ đoạn! Bội phục!
Âu Thiển Thiển bị hôn đến cảm thấy chóng mặt, cô cũng không dám giãy giụa mạnh quá, vì sợ động đến vết thương trên chân của hắn, nhưng ở đây có nhiều người nhìn cô, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ không dám gặp ai nữa mất.
Cần phải thỏa hiệp, cô lí nhí nói "Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . Liệt. . . . . ."
Kêu liên tục nhiều tiếng, Hàn Đông Liệt mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
Âu Thiển Thiẻn đỏ mặt nhìn hắn, trên mặt của hắn lại tràn đầy niềm vui, cũng đầy mồ hôi trên mặt, cô lo lắng hỏi thăm "Còn đau lắm không? Anh cố gắng chờ một chút, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi!"
Vừa rồi Tuyết Nhi đã gọi bác sĩ rồi? Tại sao lại lâu như vậy?
"Đến rồi!" Đột nhiên có người kêu lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa chính, sau đó cùng nhường đường.
Hàn Đông Liệt được cẩn thận đưa lên băng ca, tay của hắn vẫn nắm chặt tay Âu Thiển Thiển, hai người từ từ rời khỏi đại sảnh.
Lúc khách khứa quay đầu lại, Tuyết Nhi đã không còn ở trong đại sảnh nữa rồi, tất cả mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô, tuy nhiên vẫn không tìm được. Cũng đúng, dù là ai xảy ra chuyện như vậy, cũng không còn mặt mũi đứng ở đây nữa.
Mà bữa tiệc sang trọng này lại chuyển thành nơi bàn luận, mỗi người không ngừng bàn tán chuyện mới vừa xảy ra.
Trong một gian phòng ở lầu hai của bữa tiệc
Tuyết Nhi nằm lỳ ở trên giường không ngừng khóc thút thít, nước mắt lem hết phấn trang điểm trên mặt của cô, cũng khóc đến mức ướt hết một cái chăn trắng.
Tại sao? Tại sao anh Đông liệt lại đối xử với cô như vậy? Lúc nhỏ kể từ ngày biết hắn, hắn luôn bảo vệ cô cẩn thận, cho tới bây giờ cũng không làm tổn thương cô, nhưng bây giờ hắn chỉ vì một cô gái đã vứt bỏ hắn mười lăm năm mà hung hăng làm đau nhói lòng của cô.
Tại sao? Cô rốt cuộc có chỗ nào thua kém cô gái kia? Cô gái đáng chết, rốt cuộclà cô dùng yêu thuật gì mê hoặc anh Đông Liệt? Nếu như cô ta biế mất khỏi thế giới này, anh Đông Liệt chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh cô? Đúng, không sai, nhất định là như vậy!
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống dãy số liên tiếp, hít sâu một hơi, hướng về phía điện thoại di động nói "Này, chuyện tôi đã nói trước đây, ngươi tính như thế nào? Tốt, vậy liền bắt đầu hành động đi!"
Tuyết Nhi thấy hai người hôn nhau thân mật như vậy, đôi mắt tức giận tràn ngập tia máu, bây giờ cô giống như một thằng hề, bị người ta vứt bỏ, một thằng hề bị mọi người châm biếm.
"Hàn Đông Liệt, anh. . . . . ." Âu Thiển Thiển dùng sức đẩy hắn ra, để cho môi hắn rời khỏi môi mình, nhưng mà cô vừa nói ra mấy chữ, lại một lần nữa bị hắn ngăn lại.
"Gọi tôi Liệt. . . . . . Không gọi. . . . . . Tôi sẽ không thả. . . . . ." Hắn vừa hôn vừa uy hiếp, hoàn toàn quên mất chân của mình bị thương.
Thừa Vũ đứng ở cửa chính, dựa lưng vào vách tường, nhìn đám người đang vây quanh kia, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.
Nhìn tình huống này, bữa cơm hôm nay lại không ăn được. Hàn Đông Liệt, anh quả nhiên có thủ đoạn! Bội phục!
Âu Thiển Thiển bị hôn đến cảm thấy chóng mặt, cô cũng không dám giãy giụa mạnh quá, vì sợ động đến vết thương trên chân của hắn, nhưng ở đây có nhiều người nhìn cô, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ không dám gặp ai nữa mất.
Cần phải thỏa hiệp, cô lí nhí nói "Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . Liệt. . . . . ."
Kêu liên tục nhiều tiếng, Hàn Đông Liệt mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
Âu Thiển Thiẻn đỏ mặt nhìn hắn, trên mặt của hắn lại tràn đầy niềm vui, cũng đầy mồ hôi trên mặt, cô lo lắng hỏi thăm "Còn đau lắm không? Anh cố gắng chờ một chút, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi!"
Vừa rồi Tuyết Nhi đã gọi bác sĩ rồi? Tại sao lại lâu như vậy?
"Đến rồi!" Đột nhiên có người kêu lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa chính, sau đó cùng nhường đường.
Hàn Đông Liệt được cẩn thận đưa lên băng ca, tay của hắn vẫn nắm chặt tay Âu Thiển Thiển, hai người từ từ rời khỏi đại sảnh.
Lúc khách khứa quay đầu lại, Tuyết Nhi đã không còn ở trong đại sảnh nữa rồi, tất cả mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô, tuy nhiên vẫn không tìm được. Cũng đúng, dù là ai xảy ra chuyện như vậy, cũng không còn mặt mũi đứng ở đây nữa.
Mà bữa tiệc sang trọng này lại chuyển thành nơi bàn luận, mỗi người không ngừng bàn tán chuyện mới vừa xảy ra.
Trong một gian phòng ở lầu hai của bữa tiệc
Tuyết Nhi nằm lỳ ở trên giường không ngừng khóc thút thít, nước mắt lem hết phấn trang điểm trên mặt của cô, cũng khóc đến mức ướt hết một cái chăn trắng.
Tại sao? Tại sao anh Đông liệt lại đối xử với cô như vậy? Lúc nhỏ kể từ ngày biết hắn, hắn luôn bảo vệ cô cẩn thận, cho tới bây giờ cũng không làm tổn thương cô, nhưng bây giờ hắn chỉ vì một cô gái đã vứt bỏ hắn mười lăm năm mà hung hăng làm đau nhói lòng của cô.
Tại sao? Cô rốt cuộc có chỗ nào thua kém cô gái kia? Cô gái đáng chết, rốt cuộclà cô dùng yêu thuật gì mê hoặc anh Đông Liệt? Nếu như cô ta biế mất khỏi thế giới này, anh Đông Liệt chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh cô? Đúng, không sai, nhất định là như vậy!
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống dãy số liên tiếp, hít sâu một hơi, hướng về phía điện thoại di động nói "Này, chuyện tôi đã nói trước đây, ngươi tính như thế nào? Tốt, vậy liền bắt đầu hành động đi!"
/100
|