Hàn Đông Liệt thấy sắc mặt Âu Thiển Thiển có chút khác thường, nhỏ giọng quan tâm hỏi, "Em làm sao vậy? không thoải mái ở đâu sao?"
Âu Thiển Thiển khẽ mỉm cười, hồi phục thần thái, lễ phép nói, "Cảm ơn Hàn tiên sinh quan tâm, tôi không sao!"
Hàn tiên sinh? Nghe gọi như vậy, Hàn Đông Liệt tức giận, nhìn cô chằm chằm, cô ấy là cố ý sao? Rõ ràng đã cảnh cáo cô nhiều lần, phải gọi hắn là Liệt, nhưng cô vẫn nhiều lần không nghe lời hắn, lại còn dám gọi hắn là Hàn tiên sinh!
Người phụ nữ đáng chết——
Hai người bên này rùng mình, mà bên cạnh hai anh em lại giảo hoạt cười.
Tuyết Nhi kéo cánh tay Thừa Vũ , nhỏ giọng nói bên tai của hắn, "Anh, chuyện anh đã đồng ý với em, anh nhất định phải làm đó, nếu không em sẽ cho cha biết, để cho cha bắt anh trở về công ty làm việc!"
Trong nháy mắt mặt Thừa vũ đen đi, cũng bởi vì thông minh cho nên từ nhỏ đã bị cha bắt đi học mỗi ngày, học này học kia, học một đống gì đó, hơn nữa khi hắn mười sáu tuổi cha bắt hắn vào làm việc trong công ty, đem rất nhiều việc giao cho hắn làm, tuổi thơ cùng tuổi xuân tốt đẹp của hắn, bị chôn vùi ở trong tay cha hắn, khó khắn lắm mới trưởng thành, nên hắn liền trốn nhà đi, trốn khỏi cha hắn, hắn không muốn bị bắt trở về lần nữa. Cuộc sống của hắn đang tốt đẹp, ăn ăn uống uống, vui đùa với người đẹp, đây chính là đại lý tưởng của hắn.
Khẽ thở dài một hơi, hắn nhỏ giọng nói, "Anh biết rồi, em yên tâm đi!"
"Hắc hắc, Em cũng biết anh là đáng tin nhất !" Tuyết Nhi trộm cười, ôm Hàn cánh tay Đông Liệt thật chặt, nói, "anh Đông liệt, một lúc nữa chúng ta cùng cắt bánh sinh nhật có được không?"
Hàn Đông Liệt dời ánh mắt đến Tuyết Nhi, buồn buồn nói, "Đây là sinh nhật của em, tự em cắt đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy, lát nữa tôi sẽ tới tìm em!"
Hắn nói xong, liền hất tay của cô ra, nắm tay Âu Thiển Thiển, bá đạo hướng phòng rửa tay đi.
" Chờ một chút!" đột nhiên Thừa Vũ lên tiếng, bắt một tay khác của Âu Thiển Thiển, nói, "Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô Âu, có thể để cho tôi nói chuyện trước không?"
Hàn Đông Liệt quay đầu, tức giận nhìn hắn chằm chằm nói, "Bỏ tay anh ra!"
Đây chính là lão bà của hắn, không ai được chạm vào cô ấy hết, mới vừa thấy hắn đùa giỡn, chạm tay vào cằm của cô ấy, hắn liền hận không thể lập tức xông lại đánh hắn một quyền, không nghĩ tới hắn lại còn dám đụng vào cô ấy nữa lần. Thật là to gan!
Âu Thiển Thiển trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng cô lại thấy Tuyết Nhi dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô chằm chằm, cô đắc ý, chợt cô rất muốn đi cùng Hàn Đông Liệt, muốn chọc tức cô ta!
Nhưng cô vừa qua sang Thừa Vũ, đang định mở miệng muốn nói ‘ buông ra ’ , thì đột nhiên Thừa Vũ lại gần cô, nhỏ giọng nói ở bên tai của cô, "Âu Thiển Thiển, ở Thiên Chi Quốc là Thiên Sứ thợ săn, nhiệm vụ của lần này là sinh cho Hàn Đông Liệt một đứa con, tiền thưởng mười tỷ. . . . . ."
Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn, "Làm sao anh biết. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Thừa Vũ liền đã đặt ngón trỏ lên môi của cô, che miệng lại, cười hì hì nói, "cô Âu, có hứng thú mói chuyện với tôi trước không?"
Âu Thiển Thiển khẽ mỉm cười, hồi phục thần thái, lễ phép nói, "Cảm ơn Hàn tiên sinh quan tâm, tôi không sao!"
Hàn tiên sinh? Nghe gọi như vậy, Hàn Đông Liệt tức giận, nhìn cô chằm chằm, cô ấy là cố ý sao? Rõ ràng đã cảnh cáo cô nhiều lần, phải gọi hắn là Liệt, nhưng cô vẫn nhiều lần không nghe lời hắn, lại còn dám gọi hắn là Hàn tiên sinh!
Người phụ nữ đáng chết——
Hai người bên này rùng mình, mà bên cạnh hai anh em lại giảo hoạt cười.
Tuyết Nhi kéo cánh tay Thừa Vũ , nhỏ giọng nói bên tai của hắn, "Anh, chuyện anh đã đồng ý với em, anh nhất định phải làm đó, nếu không em sẽ cho cha biết, để cho cha bắt anh trở về công ty làm việc!"
Trong nháy mắt mặt Thừa vũ đen đi, cũng bởi vì thông minh cho nên từ nhỏ đã bị cha bắt đi học mỗi ngày, học này học kia, học một đống gì đó, hơn nữa khi hắn mười sáu tuổi cha bắt hắn vào làm việc trong công ty, đem rất nhiều việc giao cho hắn làm, tuổi thơ cùng tuổi xuân tốt đẹp của hắn, bị chôn vùi ở trong tay cha hắn, khó khắn lắm mới trưởng thành, nên hắn liền trốn nhà đi, trốn khỏi cha hắn, hắn không muốn bị bắt trở về lần nữa. Cuộc sống của hắn đang tốt đẹp, ăn ăn uống uống, vui đùa với người đẹp, đây chính là đại lý tưởng của hắn.
Khẽ thở dài một hơi, hắn nhỏ giọng nói, "Anh biết rồi, em yên tâm đi!"
"Hắc hắc, Em cũng biết anh là đáng tin nhất !" Tuyết Nhi trộm cười, ôm Hàn cánh tay Đông Liệt thật chặt, nói, "anh Đông liệt, một lúc nữa chúng ta cùng cắt bánh sinh nhật có được không?"
Hàn Đông Liệt dời ánh mắt đến Tuyết Nhi, buồn buồn nói, "Đây là sinh nhật của em, tự em cắt đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy, lát nữa tôi sẽ tới tìm em!"
Hắn nói xong, liền hất tay của cô ra, nắm tay Âu Thiển Thiển, bá đạo hướng phòng rửa tay đi.
" Chờ một chút!" đột nhiên Thừa Vũ lên tiếng, bắt một tay khác của Âu Thiển Thiển, nói, "Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô Âu, có thể để cho tôi nói chuyện trước không?"
Hàn Đông Liệt quay đầu, tức giận nhìn hắn chằm chằm nói, "Bỏ tay anh ra!"
Đây chính là lão bà của hắn, không ai được chạm vào cô ấy hết, mới vừa thấy hắn đùa giỡn, chạm tay vào cằm của cô ấy, hắn liền hận không thể lập tức xông lại đánh hắn một quyền, không nghĩ tới hắn lại còn dám đụng vào cô ấy nữa lần. Thật là to gan!
Âu Thiển Thiển trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng cô lại thấy Tuyết Nhi dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô chằm chằm, cô đắc ý, chợt cô rất muốn đi cùng Hàn Đông Liệt, muốn chọc tức cô ta!
Nhưng cô vừa qua sang Thừa Vũ, đang định mở miệng muốn nói ‘ buông ra ’ , thì đột nhiên Thừa Vũ lại gần cô, nhỏ giọng nói ở bên tai của cô, "Âu Thiển Thiển, ở Thiên Chi Quốc là Thiên Sứ thợ săn, nhiệm vụ của lần này là sinh cho Hàn Đông Liệt một đứa con, tiền thưởng mười tỷ. . . . . ."
Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn, "Làm sao anh biết. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Thừa Vũ liền đã đặt ngón trỏ lên môi của cô, che miệng lại, cười hì hì nói, "cô Âu, có hứng thú mói chuyện với tôi trước không?"
/100
|