Âu Thiển Thiển dùng hai tay đẩy hắn ra, bước đến gần hắn, đôi mắt lộ ra vẻ tức giận nói "Hàn Đông Liệt, tôi nói cho anh biết, ta đã không giống cô gái của mười lăm năm trước nữa, anh đừng nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến tôi!"
"Em chính là người phụ nữ của tôi, phải nghe lời của tôi!" Hàn Đông Liệt tức giận rống.
"Tôi không phải người phụ nữ của anh, không đúng không đúng không đúng. . . . . ." Âu Thiển Thiển ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát được hắn.
"Cô gái chết tiệt, là em tự đâm đầu vào chỗ chết!" Hàn Đông Liệt tức giận hầm hừ, dùng thân mình giữ thân thể của cô thật chặt, tức đến đôi môi rung rung, hắn dùng sức hôn lên môi của cô, cổ của cô!
Âu Thiển Thiển không ngừng né tranh, đong đưa đầu muốn né tránh nụ hôn của hắn, nhưng hắn lại bá đạo làm cho cô không thể né tránh được.
Tại sao lại như vậy? Hắn tại sao muốn đối xử với cô như vậy? Nếu như không phải vì muốn đứa bé, cô cũng không cần phải cam kết, hắn là tên lường gạt, tên lường gạt, tên lường gạt. . . . . .
"Hàn —— Đông —— Liệt ——" Cô đột nhiên cố sức gào thét tên của hắn, trong hốc mắt đột nhiên nước mắt tuôn trào, cô nghẹn ngào nói "Tôi hận anh. . . . . . Tôi hận anh. . . . . ."
Nghe được giọng nói của cô, Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng động tác, thấy nước mắt trong hốc mắt của cô, hắn mới tỉnh táo phát hiện mình đã làm chuyện gì. Tại sao hắn lại giống như cầm thú muốn chiếm đoạt thân thể của cô? Tại sao hắn lại ép buộc cô? Rõ ràng chính hắn muốn bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ cô. . . . . . Vậy mà hắn. . . . . .
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, an ủi "Đừng khóc!"
Chẳng biết tại sao, nghe được âm thanh dịu dàng của hắn, Âu Thiển Thiển lại càng khóc lớn tiếng hơn, giống như một đứa bé, vừa đánh trước ngực của hắn, vừa nói "Anh đã không muốn cho tôi một đứa con, cũng không cần đụng vào tôi, không cần gặp mặt tôi, anh là tên khốn kiếp. . . . . ."
Hắn là người mà chị thích nhất, hắn phải là chông chưa cưới của chi, mà nằm ở dưới người chỉ là chị, cũng chỉ là chị, hoàn toàn không phải cô. Có lẽ hắn không biết, mỗi lần hắn cùng cô kết hợp, cô đều nghĩ đến chị, đều cảm giác được mình rất ghê tởm.
Thấy cô không ngừng khóc, lòng của Hàn Đông Liệt đau như có kim đâm. Ngón tay lạnh lẽo không ngừng lau nước mắt trên mặt của cô, cũng không ngừng nói "Không cần khóc nữa, đừng nữa khóc, không cần khóc nữa. . . . . ."
Nước mắt của cô đối với hắn mà nói là quý như trân châu, cho nên hắn giống như người bảo vệ trân châu mà bảo vệ nước mắt của cô, thế nhưng hắn lại chọc nàng khóc, mỗi một lần đều là như vậy, hắn vốn là luôn luôn chọc cô khóc. . . . . .
"Không cần khóc nữa. . . . . . Van xin em. . . . . ."
Hắn ôm ôm, hai cánh tay không ôm chặt lấy cô, chỉ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, mà Âu Thiển Thiẻn cũng không còn giãy giụa nữa, chỉ tựa đầu vào ngực của hắn, không ngừng khóc thút thít. . . . . .
Bàn tay của Hàn Đông Liệt vuốt ve sau ót của cô, âm thanh êm dịu, nhưng lại bi thương nói "Nếu như em thật sự muốn một đứa con, tôi liền cho em. . . . . ."
Chỉ là, nếu quả như thật có đứa bé. . . . . . Em, còn có thể rời đi sao?
Xin đừng rời đi, tôi chỉ muốn giữ em ở bên cạnh mà thôi!
"Em chính là người phụ nữ của tôi, phải nghe lời của tôi!" Hàn Đông Liệt tức giận rống.
"Tôi không phải người phụ nữ của anh, không đúng không đúng không đúng. . . . . ." Âu Thiển Thiển ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát được hắn.
"Cô gái chết tiệt, là em tự đâm đầu vào chỗ chết!" Hàn Đông Liệt tức giận hầm hừ, dùng thân mình giữ thân thể của cô thật chặt, tức đến đôi môi rung rung, hắn dùng sức hôn lên môi của cô, cổ của cô!
Âu Thiển Thiển không ngừng né tranh, đong đưa đầu muốn né tránh nụ hôn của hắn, nhưng hắn lại bá đạo làm cho cô không thể né tránh được.
Tại sao lại như vậy? Hắn tại sao muốn đối xử với cô như vậy? Nếu như không phải vì muốn đứa bé, cô cũng không cần phải cam kết, hắn là tên lường gạt, tên lường gạt, tên lường gạt. . . . . .
"Hàn —— Đông —— Liệt ——" Cô đột nhiên cố sức gào thét tên của hắn, trong hốc mắt đột nhiên nước mắt tuôn trào, cô nghẹn ngào nói "Tôi hận anh. . . . . . Tôi hận anh. . . . . ."
Nghe được giọng nói của cô, Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng động tác, thấy nước mắt trong hốc mắt của cô, hắn mới tỉnh táo phát hiện mình đã làm chuyện gì. Tại sao hắn lại giống như cầm thú muốn chiếm đoạt thân thể của cô? Tại sao hắn lại ép buộc cô? Rõ ràng chính hắn muốn bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ cô. . . . . . Vậy mà hắn. . . . . .
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, an ủi "Đừng khóc!"
Chẳng biết tại sao, nghe được âm thanh dịu dàng của hắn, Âu Thiển Thiển lại càng khóc lớn tiếng hơn, giống như một đứa bé, vừa đánh trước ngực của hắn, vừa nói "Anh đã không muốn cho tôi một đứa con, cũng không cần đụng vào tôi, không cần gặp mặt tôi, anh là tên khốn kiếp. . . . . ."
Hắn là người mà chị thích nhất, hắn phải là chông chưa cưới của chi, mà nằm ở dưới người chỉ là chị, cũng chỉ là chị, hoàn toàn không phải cô. Có lẽ hắn không biết, mỗi lần hắn cùng cô kết hợp, cô đều nghĩ đến chị, đều cảm giác được mình rất ghê tởm.
Thấy cô không ngừng khóc, lòng của Hàn Đông Liệt đau như có kim đâm. Ngón tay lạnh lẽo không ngừng lau nước mắt trên mặt của cô, cũng không ngừng nói "Không cần khóc nữa, đừng nữa khóc, không cần khóc nữa. . . . . ."
Nước mắt của cô đối với hắn mà nói là quý như trân châu, cho nên hắn giống như người bảo vệ trân châu mà bảo vệ nước mắt của cô, thế nhưng hắn lại chọc nàng khóc, mỗi một lần đều là như vậy, hắn vốn là luôn luôn chọc cô khóc. . . . . .
"Không cần khóc nữa. . . . . . Van xin em. . . . . ."
Hắn ôm ôm, hai cánh tay không ôm chặt lấy cô, chỉ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, mà Âu Thiển Thiẻn cũng không còn giãy giụa nữa, chỉ tựa đầu vào ngực của hắn, không ngừng khóc thút thít. . . . . .
Bàn tay của Hàn Đông Liệt vuốt ve sau ót của cô, âm thanh êm dịu, nhưng lại bi thương nói "Nếu như em thật sự muốn một đứa con, tôi liền cho em. . . . . ."
Chỉ là, nếu quả như thật có đứa bé. . . . . . Em, còn có thể rời đi sao?
Xin đừng rời đi, tôi chỉ muốn giữ em ở bên cạnh mà thôi!
/199
|