Cuộc phẫu thuật được tiến hành trong năm tiếng, cuối cùng thì Hàn Đông Liệt cũng thoát khỏi nguy hiểm, được đưa vào phòng điều trị. Âu Thiển Thiển ngồi ở bên giường bệnh trông chừng hắn, một bước cũng không rời, đôi mắt cô nhìn chăm chú khuôn mặt của hắn, chờ hắn tỉnh lại.
Thế nhưng một giờ sau, hai giờ sau. . . . . . Đến tận nửa đêm hắn vẫn không tỉnh lại.
Tại sao anh ta vẫn không tỉnh lại? Chẳng phải bác sĩ đã nói thuốc gây mê hết, anh sẽ tỉnh sao? Nhưng mà thuốc gây mê cũng đã hết đã lâu rồi, tại sao anh vẫn không tỉnh lại? Chẳng lẽ anh ngủ luôn như vậy? Không được, không thể được! Nghĩ đến kết quả xấu như vậy, cô lo lắng đến hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Không được. . . . . ." Cô chợt dựa vào bên giường khóc lớn, còn không ngừng nói "Hàn Đông Liệt, anh mau tỉnh lại, tôi van xin anh, đừng ngủ nữa, đừng dọa tôi sợ, tôi rất sợ, tôi rất sợ, thật sự tôi rất sợ. . . . . . Tất cả mọi người đều bỏ tôi đi, tất cả mọi người đều đã mất. . . . . . Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . ."
Cô không thích bệnh viện, trên đời này cô ghét nhất chính là giường bệnh trong bệnh viện. Thời điểm ba chết là nằm ở trên giường bệnh, thời điểm mẹ chết cũng là nằm ở trên giường bệnh, chị cũng mỗi ngày nằm ở trên giường bệnh, mà bây giờ ngay cả anh ta cũng nằm trên giường bệnh trắng như tuyết này. Tại sao những người ở bên cạnh cô đều nằm trên cái giường bệnh đáng ghét đó? Chẳng lẽ cô là sao chổi sao? Là ôn thần sao? Cô là một người mang điềm xấu sao?
"Hàn Đông Liệt, tôi van xin anh, mau mở mắt nhìn tôi đi. . . . . . Van xin anh. . . . . ."
Bỗng nhiên, một bàn tay bao ấm áp bao trùm ở đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
"Cô gái chết tiệt, em ồn ào chết được...!" Hàn Đông Liệt từ từ mở mắt, quay đầu nhìn cô.
Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước, sững sờ nhìn hắn. . . . . .
"Tôi sẽ không bỏ em mà đi, tôi sẽ giữ em thật chặt, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ mang em theo cùng chết, nhất định sẽ không bỏ lại một mình em!" Tay của hắn dùng sức nắm thật chặt, thời điểm nhìn thấy cô lần đầu tiên lúc nhỏ, hắn cũng đã quyết định, muốn suốt đời giữ lấy cô gái này, chết cũng không buông tay!
Âu Thiển Thiển không thể tin được nhìn hắn, đôi môi run rẩy nói, "Anh. . . . . . đã tỉnh rồi sao?" Đây là ảo giác sao?
Hàn Đông Liệt dùng sức véo vào khuôn mặt đỏ lên vì khóc của cô nói, "Tiếng khóc của em lớn như vậy, cho dù có chết cũng sẽ bị em khóc cho sống lại, đồ ngốc!"
Gương mặt vừa bị hắn véo đau, cô biết tất cả đều là thật, hắn đã tỉnh, hắn không sao!
Cô cười cười, sau đó hít mũi một cái, bày ra một vẻ mặt tức giận, hất tay của hắn ra nói, "Anh mới là đứa ngốc, tự nhiên cố tình làm cho xe đụng, nếu thật sự bị đụng chết thì làm thế nào?
"Sẽ không, tôi tính toán rất kĩ mới để cho chiếc xe kia đụng vào tôi, hơn nữa tất cả đều giống như tôi dự đoán, tôi không chết, mà em cũng trở về bên cạnh tôi, một công đôi việc, tôi là người được lợi!" Hắn cười trêu chọc cô, bộ dáng không sao cả. Mà khi đó, hắn không có lựa chọn nào khác, mười lăm năm sau khả năng cô lại nhanh nhẹn như vậy, cơ bản là hắn không bắt được, chỉ có biện pháp này, cũng chỉ có biện pháp này mới có thể giữ cô lại bên cạnh.
"Hàn Đông Liệt, anh là người điên!" Âu Thiển Thiển đột nhiên nổi giận, tức giận nói, "Dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, nếu chết thật thì làm thế nào? Nếu như anh thật đã chết rồi, thì. . . . . ." Chị làm thế nào? Cô lại làm thế nào?
Nhớ lại thời điểm hắn ngã xuống đất, thân thể của cô một lần nữa sợ phát run, nước mắt cũng một lần nữa chảy xuống theo gương mặt của cô, không ngừng chảy. . . . . .
Hàn Đông Liệt vươn tay lau nước mắt trên mặt của cô, cười nói "Em đang lo lắng cho tôi sao?"
"Không có, tôi không có lo lắng cho người điên như anh" Cô nói lớn nhưng lại nói ngược với lòng.
"Em yên tâm. . . . . ." ngón tay Hàn Đông Liệt vuốt ve gương mặt của cô, đụng phải bảo thạch màu đen ở khóe trên mắt trái của cô, kiên định nói, "Nếu như tôi thật sự đã chết rồi, tôi nhất định cùng Diêm Vương kiên quyết đánh một trận, sau đó làm cho hắn ta thả tôi trở lại tìm em!"
"Tôi cũng không có để cho anh thích tôi, tôi làm sao cam tâm để anh chết như vậy? Đồ ngốc!"
Thế nhưng một giờ sau, hai giờ sau. . . . . . Đến tận nửa đêm hắn vẫn không tỉnh lại.
Tại sao anh ta vẫn không tỉnh lại? Chẳng phải bác sĩ đã nói thuốc gây mê hết, anh sẽ tỉnh sao? Nhưng mà thuốc gây mê cũng đã hết đã lâu rồi, tại sao anh vẫn không tỉnh lại? Chẳng lẽ anh ngủ luôn như vậy? Không được, không thể được! Nghĩ đến kết quả xấu như vậy, cô lo lắng đến hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Không được. . . . . ." Cô chợt dựa vào bên giường khóc lớn, còn không ngừng nói "Hàn Đông Liệt, anh mau tỉnh lại, tôi van xin anh, đừng ngủ nữa, đừng dọa tôi sợ, tôi rất sợ, tôi rất sợ, thật sự tôi rất sợ. . . . . . Tất cả mọi người đều bỏ tôi đi, tất cả mọi người đều đã mất. . . . . . Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . ."
Cô không thích bệnh viện, trên đời này cô ghét nhất chính là giường bệnh trong bệnh viện. Thời điểm ba chết là nằm ở trên giường bệnh, thời điểm mẹ chết cũng là nằm ở trên giường bệnh, chị cũng mỗi ngày nằm ở trên giường bệnh, mà bây giờ ngay cả anh ta cũng nằm trên giường bệnh trắng như tuyết này. Tại sao những người ở bên cạnh cô đều nằm trên cái giường bệnh đáng ghét đó? Chẳng lẽ cô là sao chổi sao? Là ôn thần sao? Cô là một người mang điềm xấu sao?
"Hàn Đông Liệt, tôi van xin anh, mau mở mắt nhìn tôi đi. . . . . . Van xin anh. . . . . ."
Bỗng nhiên, một bàn tay bao ấm áp bao trùm ở đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
"Cô gái chết tiệt, em ồn ào chết được...!" Hàn Đông Liệt từ từ mở mắt, quay đầu nhìn cô.
Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước, sững sờ nhìn hắn. . . . . .
"Tôi sẽ không bỏ em mà đi, tôi sẽ giữ em thật chặt, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ mang em theo cùng chết, nhất định sẽ không bỏ lại một mình em!" Tay của hắn dùng sức nắm thật chặt, thời điểm nhìn thấy cô lần đầu tiên lúc nhỏ, hắn cũng đã quyết định, muốn suốt đời giữ lấy cô gái này, chết cũng không buông tay!
Âu Thiển Thiển không thể tin được nhìn hắn, đôi môi run rẩy nói, "Anh. . . . . . đã tỉnh rồi sao?" Đây là ảo giác sao?
Hàn Đông Liệt dùng sức véo vào khuôn mặt đỏ lên vì khóc của cô nói, "Tiếng khóc của em lớn như vậy, cho dù có chết cũng sẽ bị em khóc cho sống lại, đồ ngốc!"
Gương mặt vừa bị hắn véo đau, cô biết tất cả đều là thật, hắn đã tỉnh, hắn không sao!
Cô cười cười, sau đó hít mũi một cái, bày ra một vẻ mặt tức giận, hất tay của hắn ra nói, "Anh mới là đứa ngốc, tự nhiên cố tình làm cho xe đụng, nếu thật sự bị đụng chết thì làm thế nào?
"Sẽ không, tôi tính toán rất kĩ mới để cho chiếc xe kia đụng vào tôi, hơn nữa tất cả đều giống như tôi dự đoán, tôi không chết, mà em cũng trở về bên cạnh tôi, một công đôi việc, tôi là người được lợi!" Hắn cười trêu chọc cô, bộ dáng không sao cả. Mà khi đó, hắn không có lựa chọn nào khác, mười lăm năm sau khả năng cô lại nhanh nhẹn như vậy, cơ bản là hắn không bắt được, chỉ có biện pháp này, cũng chỉ có biện pháp này mới có thể giữ cô lại bên cạnh.
"Hàn Đông Liệt, anh là người điên!" Âu Thiển Thiển đột nhiên nổi giận, tức giận nói, "Dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, nếu chết thật thì làm thế nào? Nếu như anh thật đã chết rồi, thì. . . . . ." Chị làm thế nào? Cô lại làm thế nào?
Nhớ lại thời điểm hắn ngã xuống đất, thân thể của cô một lần nữa sợ phát run, nước mắt cũng một lần nữa chảy xuống theo gương mặt của cô, không ngừng chảy. . . . . .
Hàn Đông Liệt vươn tay lau nước mắt trên mặt của cô, cười nói "Em đang lo lắng cho tôi sao?"
"Không có, tôi không có lo lắng cho người điên như anh" Cô nói lớn nhưng lại nói ngược với lòng.
"Em yên tâm. . . . . ." ngón tay Hàn Đông Liệt vuốt ve gương mặt của cô, đụng phải bảo thạch màu đen ở khóe trên mắt trái của cô, kiên định nói, "Nếu như tôi thật sự đã chết rồi, tôi nhất định cùng Diêm Vương kiên quyết đánh một trận, sau đó làm cho hắn ta thả tôi trở lại tìm em!"
"Tôi cũng không có để cho anh thích tôi, tôi làm sao cam tâm để anh chết như vậy? Đồ ngốc!"
/199
|