Editor: Cua Rang Me
Cầm lấy lá thư, hắn tò mò mở ra, chữ phía trên xiêu vẹo rất khó coi, nhưng mà ngay mấy từ đầu đã cho hắn kinh hãi . . . . . .
Anh Đông Liệt:
Anh chắc chắn rất tò mò phải không, em lại xưng hô như vậy với anh. Thật ra thì em chính là u Thiển Thiển, là người luôn đi theo bên canh anh Đông Liệt - u Thiển Thiển.
Đã mười lăm năm rồi cũng không có gọi anh như vậy, bây giờ mặc dù phương thức có chút không giống nhau, nhưng vẫn không nhịn được cứ muốn gọi anh như vậy , anh Đông Liệt, anh Đông Liệt, anh Đông Liệt . . . . . .
Có lẽ vĩnh viễn em cũng chỉ có thể gọi anh là anh Đông Liệt, bởi vì em biết anh không yêu em, hơn nữa từ lúc nhỏ, khi Tiểu Thiển đến nhà em chỉ mấy ngày, em đã phát hiện, ngươi trong lòng anh là em ấy. Có lẽ chính anh cũng không biết, cho dù là người luôn lạnh như băng thì mỗi khi thấy em ấy cũng sẽ cười.
Em rất ghen tỵ với Tiểu Thiển, cho nên em buộc em ấy phải đồng ý với em là nhất định không thể cướp đi anh, em biết rõ, em ấy nhất định sẽ đồng ý em, hơn nữa sẽ luôn luôn giữ lời hứa hẹn này. Em gái ngốc của em, tính tình em ấy chính là như vậy .
Chỉ có anh là không biết, thật ra thì em ấy cũng thích anh, hơn nữa chuyện anh càng không biết chính là, năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Thiển cùng một người đàn ông nói yêu thương, nguyên nhân là bởi vì một câu nói, câu nói kia anh đã từng nói với em ấy, anh còn nhớ không?
Tiểu Thiển, em biết không? Em là bốn mùa trong mùa xuân . . . . . . Là em làm cho trong lòng anh bắt đầu sinh ra một thứ gọi là "Yêu"!
Em ấy, vì nghe được người đàn ông kia nói câu này, lập tức cùng hắn lui tới! Rất rõ ràng, thật ra thì người em ấy yêu . . . . . . Là anh! Chỉ vì sự ích kỷ của em mà rm ấy không dám biểu lộ tình cảm của mình. Anh Đông Liệt, em làm anh chán ghét em sao?
Đừng chán ghét em nữa, cho phép em độc chiếm anh một thời gian, được không? Chờ sau khi em chết, hai người có thể ở cùng một chỗ, mặc dù Tiểu Thiển nhất định sẽ né tránh anh, nhưng anh nhất định đến chết cũng phải quấn lấy em ấy, bá đạo giữ em ấy lại, ép em ấy nói ra lời thật lòng của mình. Em ấy chính là loại “đánh chết cũng còn muốn mạnh miệng”, cho nên . . . . . . Đối với em ấy bá đạo một chút đi, sau đó dịu dàng trấn an . . . . . .
Anh Đông Liệt, mười lăm năm sau có thể nhìn thấy anh, nghe được tiếng của ngươi, thật sự em đã rất vui rồi, em biết em đã làm hai người có nhiều hiểu lầm, hai người sẽ tha thứ cho em, có đúng hay không?
Em biết rõ hai người nhất định sẽ tha thứ cho em, cho nên . . . . . . Cám ơn!
Em gái đáng yêu của chị, chị thích nhất là anh ấy . . . . . . Hai người phải hạnh phúc nha, chị và ba mẹ ở trên trời sẽ nhìn các người, vẫn nhìn các người . . . . . . . . . . . .
Hàn Đông Liệt đọc từng chữ từng câu trong thư, trên mặt biểu hiện từ kinh ngạc đến bi thương, sau đó từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là trầm xuống.
Đây chính là số mạng sao? Lúc cô bỏ đi, cha lại đột nhiên ngã bệnh, mà lá thư này rõ ràng có thể chuyển đến hắn sớm vài ngày, thế nhưng cô y tá này lại đi du lịch ngay lúc đó? Chẳng lẽ hai người bọn họ thật giống như cách nói hoang đường, là vô duyên sao?
. . . . . .
Phẫu thuật của Hàn Nguyên tiến hành trong mười giờ, mà ở ngoài phòng phẫu thuật, Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi đã mệt mỏi ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, chỉ có Hàn Đông Liệt trợn tròn mắt nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt ngơ ngác!
Chợt, anh đèn đỏ chói mắt đột nhiên tắt. Bác sĩ và y tá đi ra, ba người bọn họ vội vàng chạy lên hỏi, "Bác sĩ, như thế nào?"
Bác sĩ nhìn bọn họ gật đầu nói, "Đã không sao!"
~.~.~
Cua: lần này anh không theo kịp cô. liệu anh phải mất mấy năm để tìm cô về???
Cầm lấy lá thư, hắn tò mò mở ra, chữ phía trên xiêu vẹo rất khó coi, nhưng mà ngay mấy từ đầu đã cho hắn kinh hãi . . . . . .
Anh Đông Liệt:
Anh chắc chắn rất tò mò phải không, em lại xưng hô như vậy với anh. Thật ra thì em chính là u Thiển Thiển, là người luôn đi theo bên canh anh Đông Liệt - u Thiển Thiển.
Đã mười lăm năm rồi cũng không có gọi anh như vậy, bây giờ mặc dù phương thức có chút không giống nhau, nhưng vẫn không nhịn được cứ muốn gọi anh như vậy , anh Đông Liệt, anh Đông Liệt, anh Đông Liệt . . . . . .
Có lẽ vĩnh viễn em cũng chỉ có thể gọi anh là anh Đông Liệt, bởi vì em biết anh không yêu em, hơn nữa từ lúc nhỏ, khi Tiểu Thiển đến nhà em chỉ mấy ngày, em đã phát hiện, ngươi trong lòng anh là em ấy. Có lẽ chính anh cũng không biết, cho dù là người luôn lạnh như băng thì mỗi khi thấy em ấy cũng sẽ cười.
Em rất ghen tỵ với Tiểu Thiển, cho nên em buộc em ấy phải đồng ý với em là nhất định không thể cướp đi anh, em biết rõ, em ấy nhất định sẽ đồng ý em, hơn nữa sẽ luôn luôn giữ lời hứa hẹn này. Em gái ngốc của em, tính tình em ấy chính là như vậy .
Chỉ có anh là không biết, thật ra thì em ấy cũng thích anh, hơn nữa chuyện anh càng không biết chính là, năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Thiển cùng một người đàn ông nói yêu thương, nguyên nhân là bởi vì một câu nói, câu nói kia anh đã từng nói với em ấy, anh còn nhớ không?
Tiểu Thiển, em biết không? Em là bốn mùa trong mùa xuân . . . . . . Là em làm cho trong lòng anh bắt đầu sinh ra một thứ gọi là "Yêu"!
Em ấy, vì nghe được người đàn ông kia nói câu này, lập tức cùng hắn lui tới! Rất rõ ràng, thật ra thì người em ấy yêu . . . . . . Là anh! Chỉ vì sự ích kỷ của em mà rm ấy không dám biểu lộ tình cảm của mình. Anh Đông Liệt, em làm anh chán ghét em sao?
Đừng chán ghét em nữa, cho phép em độc chiếm anh một thời gian, được không? Chờ sau khi em chết, hai người có thể ở cùng một chỗ, mặc dù Tiểu Thiển nhất định sẽ né tránh anh, nhưng anh nhất định đến chết cũng phải quấn lấy em ấy, bá đạo giữ em ấy lại, ép em ấy nói ra lời thật lòng của mình. Em ấy chính là loại “đánh chết cũng còn muốn mạnh miệng”, cho nên . . . . . . Đối với em ấy bá đạo một chút đi, sau đó dịu dàng trấn an . . . . . .
Anh Đông Liệt, mười lăm năm sau có thể nhìn thấy anh, nghe được tiếng của ngươi, thật sự em đã rất vui rồi, em biết em đã làm hai người có nhiều hiểu lầm, hai người sẽ tha thứ cho em, có đúng hay không?
Em biết rõ hai người nhất định sẽ tha thứ cho em, cho nên . . . . . . Cám ơn!
Em gái đáng yêu của chị, chị thích nhất là anh ấy . . . . . . Hai người phải hạnh phúc nha, chị và ba mẹ ở trên trời sẽ nhìn các người, vẫn nhìn các người . . . . . . . . . . . .
Hàn Đông Liệt đọc từng chữ từng câu trong thư, trên mặt biểu hiện từ kinh ngạc đến bi thương, sau đó từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là trầm xuống.
Đây chính là số mạng sao? Lúc cô bỏ đi, cha lại đột nhiên ngã bệnh, mà lá thư này rõ ràng có thể chuyển đến hắn sớm vài ngày, thế nhưng cô y tá này lại đi du lịch ngay lúc đó? Chẳng lẽ hai người bọn họ thật giống như cách nói hoang đường, là vô duyên sao?
. . . . . .
Phẫu thuật của Hàn Nguyên tiến hành trong mười giờ, mà ở ngoài phòng phẫu thuật, Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi đã mệt mỏi ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, chỉ có Hàn Đông Liệt trợn tròn mắt nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt ngơ ngác!
Chợt, anh đèn đỏ chói mắt đột nhiên tắt. Bác sĩ và y tá đi ra, ba người bọn họ vội vàng chạy lên hỏi, "Bác sĩ, như thế nào?"
Bác sĩ nhìn bọn họ gật đầu nói, "Đã không sao!"
~.~.~
Cua: lần này anh không theo kịp cô. liệu anh phải mất mấy năm để tìm cô về???
/199
|