Tùng Sam nhìn vết thương trên lưng mình sau đó dùng tay sờ thử một cái, ngay lập tức máu tươi chảy đầy tay anh ta.
Người đàn ông cau mày lại, đúng lúc đó, Đường Thi cầm quần áo từ bên ngoài đến, cô khẽ hé cửa rồi vươn tay vào: “Cho anh này.”
Là áo khoác của Hạ Nhượng.
Tùng Sam nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Đường Thi đóng cửa lại, sau đó giọng cô từ bên ngoài truyền vào trong: “Lần sau anh… Đừng xuất hiện đột ngột như vậy.”
Dù sao, làm thế cũng không tốt.
Tùng Sam lơ đãng đáp lại, lúc này điện thoại trên bồn rửa tay của anh ta đang rung lên, sau khi mở ra nhìn, anh ta trông thấy tin nhắn do đàn em mình gửi đến.
“Đại ca, anh thoát được chưa?”
“Đại ca, khoảng thời gian này anh đừng về Hải Phòng, có người muốn ám sát anh! Có một người anh em của chúng ta đã bị bắt, anh ngàn vạn lần đừng quay về.”
“Đại ca, về nhà an toàn, đừng lo cho chúng em.”
Tùng Sam nhìn dòng tin nhắn cuối cùng trong điện thoại, ánh mắt trở nên u ám, cơn đau nhức từ eo truyền đến mới làm cho anh ta hoàn hồn, Đường Thi ở bên ngoài cau mày hỏi: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi máu tươi?”
Mặt Tùng Sam lập tức biến sắc, anh ta vội vàng bỏ di động lại chỗ cũ, rồi mở nước lạnh xối thẳng lên vết thương trên người mình, dòng nước lạnh lẽo co rửa miệng vết thương khiến Tùng Sam rên lên một tiếng. Đường Thi ở bên ngoài nghe thấy hỏi: “Anh bị ngã trong đó à?”
“Không.” Tùng Sam yên lặng: “Tôi không sao, cô ra ngoài đi.”
“A, được, để tôi chuẩn bị cho anh một phòng khác.”
Đường Thi gõ cửa một cái coi như chào hỏi, sau đó cô đi ra ngoài, một lúc sau Đường Duy chạy chới, cậu bé nhỏ giọng thì thầm gọi: “Anh Tùng Sam? Em vào được không?”
Cậu bé không gọi hắn là cậu nữa rồi, mà đổi sang gọi thành anh Tùng Sam, điều này khiến Tùng Sam sững sờ.
Đường Duy coi sự im lặng của anh ta trở thành cam chịu, cậu nhóc lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa cậu bé đã trông thấy, Tùng Sam đang đứng dưới vòi hoa sen để cho dòng nước xối thẳng lên người… Dưới chân anh ta đầy máu loãng. Sau khi vào trong Đường Duy đóng cửa lại, trong tay cậu bé đang cầm một cái hòm thuốc.
Tùng Sam ngồi xổm xuống, mặt anh ta bị nước xối vào ướt nhẹp, dưới làn hơi nước gương mặt anh ta đã trắng bệch quá mức rồi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Bởi vì em nghĩ anh có thể bị thương.”
Đường Duy bước đến gần Tùng Sam rồi mở hòm thuốc ra: “Không sao, đều là đàn ông với nhau, anh đừng xấu hổ.”
“…” Tùng Sam không biết nói gì nữa, còn Đường
Duy thì đang muốn dùng sức mạnh mở hòm thuốc ra.
“Anh ngồi lên thành bồn tắm này đi.” Đường Duy bảo anh ta: “Em có mang theo thuốc tiêu viêm với băng gạc cầm máu, để em thay băng giúp anh.” Tùng Sam yên lặng xoay người lại, để lộ hoàn toàn miệng vết thương trước mặt Đường Duy, cậu bé nhanh nhẹn dùng nước ấm rửa lại cho anh ta một lần nữa, sau đó bảo Tùng Sam tắt nước rồi lau khô người.
Lúc Đường Duy bôi thuốc sát trùng cho mình, Tùng Sam đau đến mức nhíu chặt mày lại.
“Anh bị đuổi giết nên mới vụng trộm chạy đến đây đúng không?”
Đường Duy nói giống như đã nhìn ra được mọi chuyện, bàn tay cậu vẫn đang lau máu trên vết thương cho Tùng Sam, sau đó bóp thuốc mỡ bôi lên cho anh ta.
“Vết thương này của anh không thể tùy tiện đến bệnh viện khám được, nếu không sẽ bại lộ.” Đường Duy khẽ nói chuyện, nhưng động tác trong tay vẫn đầu vào đấy: “Em biết anh không phải cậu của em rồi, anh Tùng Sam.”
Tùng Sam giơ tay lên xoa đầu Đường Duy, rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi.” Đường Duy khẽ chớp mắt: “Anh và mẹ lừa em vì sợ em đau lòng, em có thể hiểu được.”
Đường Duy nhìn vết thương trên người Tùng Sam hỏi: “Ai làm anh bị thương thế này? Là người đàn ông tên Tùng Hi kia sao?”
“Ừ.” Tùng Sam không lảng tránh, đối mặt với Đường Duy trưởng thành sớm, anh ta chọn cách nói thẳng: “Xin lỗi đã liên lụy đến hai người.”
“Không tính là liên lụy.”
Đường Duy ngẩng đầu nhìn Tùng Sam: “Đừng để mẹ em biết anh bị thương, mẹ em sẽ chỉ biết lo lắng, sau đó lại bảo anh ở lại thêm vài ngày.”
“Tôi biết.”
Đường Duy hiểu rõ, nếu Đường Thi giữ Tùng Sam lại thêm vài ngày, rất có thể đám người ám sát anh ta sẽ đuổi đến, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của Đường Thi.
Trong suy nghĩ của Đường Duy, người quan trọng nhất đối với cậu bé luôn luôn là Đường Thì mẹ của cậu.
Cho nên cậu bé nói với Tùng Sam những lời này, thật ra ý tứ trong đó chính là, đừng ở lại quá lâu, sau khi vết thương khỏi thì đi nhanh, cố gắng đừng để liên lụy đến mẹ của cậu nhóc. Tùng Sam cũng hiểu được, anh ta cũng không có cách nào từ chối.
Đường Duy cầm bằng vải băng bó cho hắn, hiển nhiên là động tác của cậu bé rất thành thạo: “Trước đây cậu từng băng bó cho mình sao?”
“Không, đây là lần đầu tiên.” Đường Duy thản nhiên trả lời, biểu cảm hờ hững kia có vài phần giống với Bạc Dạ.
Dù sao cũng là ba con với nhau, ngay cả tính cách tỉnh táo lý trí cũng giống nhau như vậy.
“Em nhớ rõ, trước đây em đã nói với anh rồi.”
Sau khi băng bó xong, Đường Duy còn cầm bút vẽ lên vài hình trái tim, trò đùa tinh quái của đứa nhóc này khiến Tùng Sam cảm thấy có chút buồn cười.
“Em đã nói rồi, sau khi thoát ra ngoài, mặc kệ sống hay chết cũng đừng liên lạc với chúng em nữa.”
Lần trước người cậu bé giúp chạy trốn ở sân bay, chính là Tùng Sam.
Đường Duy ngẩng đầu nói: “Lúc đó em đã biết, thân phận của anh rất nguy hiểm, cho nên em mới bảo anh đừng tới tìm mẹ con em nữa, cách hai người chúng em càng xa càng tốt. Có người giống như anh bên cạnh, chúng em không an toàn. Nói cách khác, sự hiện hữu của anh uy hiếp đến sự an toàn của mẹ em, như vậy sao em có thể bảo vệ được mẹ?”
Cậu bé nói thẳng đến mức gần như đạt đến tình trạng tàn nhẫn.
Tùng Sam yên lặng, đối mặt với Đường Duy, một chữ anh ta cũng không nói lên lời. “Bởi vì anh đã cứu mẹ con em một lần, cho nên em mới lựa chọn giúp nha.” Đường Duy đứng dậy, sắp xếp lại hòm thuốc, sau đó lấy ra vài viên thuốc tiêu viêm đưa cho Tùng Sam: “Nhớ uống trước khi đi ngủ, đừng để vết thương chạm vào nước, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Tùng Sam nhận lấy thuốc, cổ lọng anh khẽ nhúc nhích trong ánh mắt có chút phức tạp: “Đường Duy, nếu đã biết rõ tôi rất nguy hiểm, cậu đã muốn đuổi tôi đi vì sao… Lại còn phải xử lý miệng vết thương giúp tôi?”
Lúc này anh ta nói chuyện với Đường Duy, giống như cách nói chuyện giữa hai người đàn ông với nhau.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tùng Sam một cái, rồi trả lời không chút do dự: “Bởi vì mẹ em tin anh, cho nên em mới giúp anh.”
Đường Thi thích gì, Đường Duy sẽ làm việc đó. Khóe miệng Tùng Sam khẽ cong lên lộ ra nụ cười: “Nếu Đường Thi biết cậu như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
“Không, đừng để mẹ em biết, đừng bao giờ.”
Sau đó Đường Duy nhỏ giọng thì thầm: “Nếu em muốn bảo vệ mẹ mình, em chỉ cần làm trong âm thầm là đủ rồi. Mẹ em không cần làm gì cả, cũng không cần biết gì cả, nếu để mẹ em biết chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng, mà em lại muốn, cả đời này mẹ em được sống thoải mái không lo nghĩ gì.”
Cậu bé trưởng thành sớm, suy nghĩ thấu đáo, đang âm thầm trở thành bức tường vững chãi, thay thế Đường Thi ngăn cản tất cả gian nan vất vả, bão táp mưa sa.
Đột nhiên Tùng Sam đã hiểu được, trách nhiệm nặng nề trong mắt Đường Duy là gì.
Tâm trạng này, anh ta đã từng trông thấy khi đối mặt với Bạc Dạ.
Tên của nó, gọi là sứ mạng.
Người đàn ông cau mày lại, đúng lúc đó, Đường Thi cầm quần áo từ bên ngoài đến, cô khẽ hé cửa rồi vươn tay vào: “Cho anh này.”
Là áo khoác của Hạ Nhượng.
Tùng Sam nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Đường Thi đóng cửa lại, sau đó giọng cô từ bên ngoài truyền vào trong: “Lần sau anh… Đừng xuất hiện đột ngột như vậy.”
Dù sao, làm thế cũng không tốt.
Tùng Sam lơ đãng đáp lại, lúc này điện thoại trên bồn rửa tay của anh ta đang rung lên, sau khi mở ra nhìn, anh ta trông thấy tin nhắn do đàn em mình gửi đến.
“Đại ca, anh thoát được chưa?”
“Đại ca, khoảng thời gian này anh đừng về Hải Phòng, có người muốn ám sát anh! Có một người anh em của chúng ta đã bị bắt, anh ngàn vạn lần đừng quay về.”
“Đại ca, về nhà an toàn, đừng lo cho chúng em.”
Tùng Sam nhìn dòng tin nhắn cuối cùng trong điện thoại, ánh mắt trở nên u ám, cơn đau nhức từ eo truyền đến mới làm cho anh ta hoàn hồn, Đường Thi ở bên ngoài cau mày hỏi: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi máu tươi?”
Mặt Tùng Sam lập tức biến sắc, anh ta vội vàng bỏ di động lại chỗ cũ, rồi mở nước lạnh xối thẳng lên vết thương trên người mình, dòng nước lạnh lẽo co rửa miệng vết thương khiến Tùng Sam rên lên một tiếng. Đường Thi ở bên ngoài nghe thấy hỏi: “Anh bị ngã trong đó à?”
“Không.” Tùng Sam yên lặng: “Tôi không sao, cô ra ngoài đi.”
“A, được, để tôi chuẩn bị cho anh một phòng khác.”
Đường Thi gõ cửa một cái coi như chào hỏi, sau đó cô đi ra ngoài, một lúc sau Đường Duy chạy chới, cậu bé nhỏ giọng thì thầm gọi: “Anh Tùng Sam? Em vào được không?”
Cậu bé không gọi hắn là cậu nữa rồi, mà đổi sang gọi thành anh Tùng Sam, điều này khiến Tùng Sam sững sờ.
Đường Duy coi sự im lặng của anh ta trở thành cam chịu, cậu nhóc lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa cậu bé đã trông thấy, Tùng Sam đang đứng dưới vòi hoa sen để cho dòng nước xối thẳng lên người… Dưới chân anh ta đầy máu loãng. Sau khi vào trong Đường Duy đóng cửa lại, trong tay cậu bé đang cầm một cái hòm thuốc.
Tùng Sam ngồi xổm xuống, mặt anh ta bị nước xối vào ướt nhẹp, dưới làn hơi nước gương mặt anh ta đã trắng bệch quá mức rồi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Bởi vì em nghĩ anh có thể bị thương.”
Đường Duy bước đến gần Tùng Sam rồi mở hòm thuốc ra: “Không sao, đều là đàn ông với nhau, anh đừng xấu hổ.”
“…” Tùng Sam không biết nói gì nữa, còn Đường
Duy thì đang muốn dùng sức mạnh mở hòm thuốc ra.
“Anh ngồi lên thành bồn tắm này đi.” Đường Duy bảo anh ta: “Em có mang theo thuốc tiêu viêm với băng gạc cầm máu, để em thay băng giúp anh.” Tùng Sam yên lặng xoay người lại, để lộ hoàn toàn miệng vết thương trước mặt Đường Duy, cậu bé nhanh nhẹn dùng nước ấm rửa lại cho anh ta một lần nữa, sau đó bảo Tùng Sam tắt nước rồi lau khô người.
Lúc Đường Duy bôi thuốc sát trùng cho mình, Tùng Sam đau đến mức nhíu chặt mày lại.
“Anh bị đuổi giết nên mới vụng trộm chạy đến đây đúng không?”
Đường Duy nói giống như đã nhìn ra được mọi chuyện, bàn tay cậu vẫn đang lau máu trên vết thương cho Tùng Sam, sau đó bóp thuốc mỡ bôi lên cho anh ta.
“Vết thương này của anh không thể tùy tiện đến bệnh viện khám được, nếu không sẽ bại lộ.” Đường Duy khẽ nói chuyện, nhưng động tác trong tay vẫn đầu vào đấy: “Em biết anh không phải cậu của em rồi, anh Tùng Sam.”
Tùng Sam giơ tay lên xoa đầu Đường Duy, rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi.” Đường Duy khẽ chớp mắt: “Anh và mẹ lừa em vì sợ em đau lòng, em có thể hiểu được.”
Đường Duy nhìn vết thương trên người Tùng Sam hỏi: “Ai làm anh bị thương thế này? Là người đàn ông tên Tùng Hi kia sao?”
“Ừ.” Tùng Sam không lảng tránh, đối mặt với Đường Duy trưởng thành sớm, anh ta chọn cách nói thẳng: “Xin lỗi đã liên lụy đến hai người.”
“Không tính là liên lụy.”
Đường Duy ngẩng đầu nhìn Tùng Sam: “Đừng để mẹ em biết anh bị thương, mẹ em sẽ chỉ biết lo lắng, sau đó lại bảo anh ở lại thêm vài ngày.”
“Tôi biết.”
Đường Duy hiểu rõ, nếu Đường Thi giữ Tùng Sam lại thêm vài ngày, rất có thể đám người ám sát anh ta sẽ đuổi đến, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của Đường Thi.
Trong suy nghĩ của Đường Duy, người quan trọng nhất đối với cậu bé luôn luôn là Đường Thì mẹ của cậu.
Cho nên cậu bé nói với Tùng Sam những lời này, thật ra ý tứ trong đó chính là, đừng ở lại quá lâu, sau khi vết thương khỏi thì đi nhanh, cố gắng đừng để liên lụy đến mẹ của cậu nhóc. Tùng Sam cũng hiểu được, anh ta cũng không có cách nào từ chối.
Đường Duy cầm bằng vải băng bó cho hắn, hiển nhiên là động tác của cậu bé rất thành thạo: “Trước đây cậu từng băng bó cho mình sao?”
“Không, đây là lần đầu tiên.” Đường Duy thản nhiên trả lời, biểu cảm hờ hững kia có vài phần giống với Bạc Dạ.
Dù sao cũng là ba con với nhau, ngay cả tính cách tỉnh táo lý trí cũng giống nhau như vậy.
“Em nhớ rõ, trước đây em đã nói với anh rồi.”
Sau khi băng bó xong, Đường Duy còn cầm bút vẽ lên vài hình trái tim, trò đùa tinh quái của đứa nhóc này khiến Tùng Sam cảm thấy có chút buồn cười.
“Em đã nói rồi, sau khi thoát ra ngoài, mặc kệ sống hay chết cũng đừng liên lạc với chúng em nữa.”
Lần trước người cậu bé giúp chạy trốn ở sân bay, chính là Tùng Sam.
Đường Duy ngẩng đầu nói: “Lúc đó em đã biết, thân phận của anh rất nguy hiểm, cho nên em mới bảo anh đừng tới tìm mẹ con em nữa, cách hai người chúng em càng xa càng tốt. Có người giống như anh bên cạnh, chúng em không an toàn. Nói cách khác, sự hiện hữu của anh uy hiếp đến sự an toàn của mẹ em, như vậy sao em có thể bảo vệ được mẹ?”
Cậu bé nói thẳng đến mức gần như đạt đến tình trạng tàn nhẫn.
Tùng Sam yên lặng, đối mặt với Đường Duy, một chữ anh ta cũng không nói lên lời. “Bởi vì anh đã cứu mẹ con em một lần, cho nên em mới lựa chọn giúp nha.” Đường Duy đứng dậy, sắp xếp lại hòm thuốc, sau đó lấy ra vài viên thuốc tiêu viêm đưa cho Tùng Sam: “Nhớ uống trước khi đi ngủ, đừng để vết thương chạm vào nước, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Tùng Sam nhận lấy thuốc, cổ lọng anh khẽ nhúc nhích trong ánh mắt có chút phức tạp: “Đường Duy, nếu đã biết rõ tôi rất nguy hiểm, cậu đã muốn đuổi tôi đi vì sao… Lại còn phải xử lý miệng vết thương giúp tôi?”
Lúc này anh ta nói chuyện với Đường Duy, giống như cách nói chuyện giữa hai người đàn ông với nhau.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tùng Sam một cái, rồi trả lời không chút do dự: “Bởi vì mẹ em tin anh, cho nên em mới giúp anh.”
Đường Thi thích gì, Đường Duy sẽ làm việc đó. Khóe miệng Tùng Sam khẽ cong lên lộ ra nụ cười: “Nếu Đường Thi biết cậu như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
“Không, đừng để mẹ em biết, đừng bao giờ.”
Sau đó Đường Duy nhỏ giọng thì thầm: “Nếu em muốn bảo vệ mẹ mình, em chỉ cần làm trong âm thầm là đủ rồi. Mẹ em không cần làm gì cả, cũng không cần biết gì cả, nếu để mẹ em biết chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng, mà em lại muốn, cả đời này mẹ em được sống thoải mái không lo nghĩ gì.”
Cậu bé trưởng thành sớm, suy nghĩ thấu đáo, đang âm thầm trở thành bức tường vững chãi, thay thế Đường Thi ngăn cản tất cả gian nan vất vả, bão táp mưa sa.
Đột nhiên Tùng Sam đã hiểu được, trách nhiệm nặng nề trong mắt Đường Duy là gì.
Tâm trạng này, anh ta đã từng trông thấy khi đối mặt với Bạc Dạ.
Tên của nó, gọi là sứ mạng.
/1848
|