Lúc câu nói này của Tô Kỳ truyền tới tai Bạc Da còn mang theo một chút khiêu khích.
Người đàn ông hơi nhíu lông mày lại, có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, nói: “Ý cậu đang muốn nói là gì vậy?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tô Kỳ cười hê hê, nói: “Không có ý gì cả, chỉ muốn nói với cậu mấy câu, tối nay tôi đi ăn cơm với Đường Thi đấy, dù sao thì hôm nay cũng là ngày Ông Công ông Táo rất quan trọng mà…”
Nơi giữa hai đầu lông mày của Bạc Dạ giật một cái, dáng vẻ này của anh là điềm báo anh sắp bộc phát lửa giận rồi.
Tô Kỳ ở bên kia không nhìn thấy biểu cảm của Bạc Dạ, vẫn còn đang đắc chí, cười vô cùng vui vẻ, anh ta nói: “Có phải là cậu rất hâm mộ tôi không?”
Bạc Dạ không thể nhịn được mà bộc phát, chửi tục: “Ông đây hâm mộ cái quả trứng của cậu đấy! Mau cút về nhà họ Tô đi, em gái của cậu còn đến công ty của tôi để tìm cậu rồi đấy!”
Tô Kỳ bất thình linh bị Bạc Dạ quát vào mặt, anh to giật mình kêu lên một tiếng, sau đó khi định thần lại được rồi thì tức đến mức thở hổn hến, nói: “Cậu làm gì mà phải hung ác như thế chứ! Anh đây còn giúp cậu chuyển quà tặng đến tận tay người ta cơ mà! Cậu như thế này thì chúng ta làm tình địch làm gì nữa hả, nghỉ chơi!”
Ngây thơ
Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi, đi qua phòng họp lấy một tập tài liệu rồi lại quay lại phòng làm việc của mình. Tô Phi Phi còn đang nghi hoặc rốt cuộc là Tô Kỳ đang đi đâu, làm cái gì thì đã thấy Bạc Dạ quay trở lại thang máy như một cơn gió, dáng vẻ của anh hằm hằm như muốn giết người tới nơi.
Tô Phi Phi VỖ VỖ ngực mình, sợ hãi nói: “Đáng sợ quá, đột nhiên tức giận như thế này nghĩa là sao.
Lâm Từ đưa đưa Bạc Dạ xuống dưới sảnh tầng một, nhìn Bạc Dạ lên xe trở về xong, cuối cùng Lâm Từ cũng yên tâm hơn được một chút, sau đó tự mình đón xe về nhà của mình. Bạc Dạ ngồi ở vị trí ghế phụ cạnh tài xế, để cho cấp dưới của mình lái xe, cùng lúc đó, đài trên xe ô tô đang phát những tin tức gần đây.
Trong bản tin đang nói đến buổi họp báo do Bạc Dạ mở ra, có mời rất nhiều phóng viên đến.
Nội tâm tài xế như tro tàn, âm thầm mắng chửi cái đài thông tin chết tiệt này sao lại đưa tin này chứ, liệu ông chủ có đánh chết anh ta luôn không? Nhìn dáng vẻ hiện tại của ông chủ thì có lẽ là có khả năng lắm.
Nhưng mà Bạc Dạ chỉ thân nhiên nghe, cũng không hề hé môi nói một câu gì. Chuyện này vốn do chính bản thân anh ra mặt, chỉ có điều gần đây nó vẫn đang là đề tài nóng hổi được nhiều người bàn tán, cho nên khó tránh khỏi việc bị các bản tin nói đến một lần nữa.
Tài xế lái xe đưa anh về nhà mất hai mươi phút, suốt cả quá trình đó Bạc Dạ nghe người chủ trì bản tin phân tích về buổi họp báo của mình, tài xế ngồi bên cạnh đã chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Trong lòng anh ta âm thầm nói, người anh em hôm nay anh xui quá rồi, hôm nay tôi nghe bản tin của anh mà lại đúng lúc có ông chủ ngồi ngay bên cạnh mình, mà anh thì lại nói xấu ngay trước mặt anh ấy như thế, không phải là đang tự tìm đường chết sao!
Nhưng mà đến nhà rồi, Bạc Dạ cũng chỉ thản nhiên nói một câu cảm ơn với anh ta, coi như vừa nãy cái tên mới phân tích về buổi họp báo của mình là một tên đàn ông cặn bã. Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, từ đầu tới cuối chỉ có vẻ lạnh lùng như tất cả mọi thứ xung quanh chẳng hề liên quan gì đến mình vậy.
Tài xế riêng nhẹ nhàng thở ra, sau đó anh ta nghe thấy Bạc Dạ nói: “Về sớm một chút đi, sắp Tết đến nơi rồi, nghỉ sớm đón Tết sớm.”
Tài xế liên tục nói mấy câu cảm ơn cậu chủ Bạc đã quan tâm, sau đó quay xe về lại. Anh ta phải lái xe về để dưới tầng hầm công ty của Bạc Dạ.
Bạc Dạ quay người đi vào trong nhà tổ của nhà họ Bạc, vừa đi vào đã thấy Bạc Lương đang đứng ở cổng tưới hoa, ông mặc một bộ âu phục thẳng thớm, không có một nếp nhăn nào.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn ba mình thật cẩn thật, cũng là người đầu tiên và duy nhất đứng ra ủng hộ cho các quyết định của anh.
Có lẽ, cách nhìn của hai ba con anh trên phương diện này là giống nhau. Bởi vì khi còn bé, Bạc Lương cũng luôn phải chứng kiến cảnh ba mẹ mình bất hòa, ba của ông, cũng chính là ông nội của Bạc Da luôn làm ra vài chuyện phong lưu ở bên ngoài, dẫn đến bà nội Bạc cũng vô cùng khó chịu, ngày nào bọn họ cũng cãi nhau đều như cơm ăn ba bữa, cảm xúc tiêu cực.
Cho nên Bạc Lương rất coi trọng gia đình của mình, ông sợ con mình sau này cũng sẽ gặp phải nỗi khổ giống như mình ngày trước. Ông rất yêu chiều vợ mình là Sầm Tuệ Thu, nhưng không ngờ rằng, con của ông… Vẫn dẫm phải vết xe đổ ngày trước.
Phá hủy một gia đình vốn đang hoàn hảo, cũng cô phụ một cô gái tốt.
Lúc Bạc Dạ đi vào, Bạc Lương vỗ vỗ vai anh, nói: “Dạo này bà nội con rất dễ nổi giận, con đừng đối đầu trực tiếp với bà cụ làm gì. Bà nội con đã lớn tuổi rồi, chúng ta nhường bà một chút cho qua chuyện.”
Bạc Dạ đáp một tiếng, không nói thêm gì khác, sau đó đi thẳng vào nhà. Bạc Lương nhìn theo bóng dáng của con mình, thở dài.
Không biết có phải ông bị ảo giác hay không mà luôn cảm thấy Bạc Dạ không còn là Bạc Dạ của trước kia nữa rồi. Bây giờ, bất kể là gặp phải chuyện gì, anh vẫn luôn tỏ vẻ không hề liên quan gì đến mình cả, tự tách mình ra khỏi xã hội này, cho dù là trời long đất lở, cho dù là tận thế.
Chỉ có khi nào gặp phải chuyện liên quan đến Đường Thi, thì anh mới bỗng nhiên có phản ứng, giống như là một người đang sống thực vật bị mất đi ý thức lại đột nhiên tỉnh táo lại, lúc đó ông mới nhìn thấy đứa con của mình có sức sống.
Bạc Dạ đi vào ăn một bữa cơm, quả nhiên lại không tránh được việc bị bà nội của mình chỉ thẳng mặt mång cho cho một chặp.
Dạo này bởi vì chuyện của Bạc Dạ cho nên bà bị chọc tức rất nhiều lần, Bạc Lương ngồi bên bàn ăn cũng bị vạ lây, bị bà chửi chung. Trên bàn cơm, bà cụ Bạc cầm đũa chỉ trỏ, Bạc Dạ cau mày lại, rõ ràng là anh đang bất mãn, An Mật ngồi bên cạnh anh ra vẻ an ủi.
“Anh Dạ, đừng tức giận, dù sao thì bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, suy nghĩ tương đối cực đoan một chút. Thật ra thì bà không có ý xấu, anh đừng so đo với bà.”
Nghe kĩ một chút, thì lời nói này của cô ta rất có ý tứ. Bạc Dạ cười lạnh một tiếng, khiến cho cả người An Mật toát mồ hôi lạnh. Ăn được nửa bữa cơm, Bạc Dạ đã buông đũa xuống
Bà cụ Bạc vừa mới để đũa xuống, kết thúc bài diễn văn dài như sớ của mình xong, Bạc Dạ cũng buông đũa xuống theo. Bà cụ nhìn thấy thì nhăn mặt lại, lại cất cao giọng không vui: “Sao hả, bà nội nói cậu mấy câu mà cậu đã không vui rồi à?”
“Con đâu có không vui ạ.” Bạc Dạ thu dọn bát đũa mà mình đã ăn xong lại, sau đó đứng lên: “Bà nội, bà lớn tuổi rồi, nếu không thích ăn cơm với cháu thì bà cứ nói thẳng một tiếng, cùng lầm thì cháu không ngồi chung một bàn với bà nữa là được.”
Bà cụ Bạc khựng lại, cháu của bà lại dùng lý do này để chặn lời bà nói!
Bạc Dạ cầm quần áo đi ra ngoài, vẻ mặt những người còn lại ở trong nhà cũng rất phức tạp, muốn mở miệng nói một câu giữ anh lại nhưng sợ bà cụ Bạc không cho phép.
Hôm nay là ngày lễ ông Táo, mà cuối cùng cái nhà lại náo loạn tành ra như thế này, đúng là có hơi buồn cười. Vốn là người cùng một nhà với nhau, sao cuối cùng lại thành ra như vậy chứ.
Bạc Dạ đi ra ngoài, gió lạnh tạt vào mặt, đột nhiên anh lại cảm thấy hơi nhớ Đường Thi.
Không, là nhớ Đường Thi đến điên cuồng.
Anh cảm thấy bây giờ mình chẳng còn chỗ nào để đi nữa cả, cho nên dứt khoát khởi động xe lên chạy thẳng ra đường cao tốc. Anh đạp chân ga, chiếc xe lao đi như cuồng phong bão táp, hướng về phía Bạch
Thành. Nếu nói anh không ghen tị với Tô Kỳ có thể ở bên cạnh Đường Thi, cùng cô ấy ăn bữa cơm ngày ông Công ông Táo, vậy thì là nói dối.
Thế nhưng mà, ngoại trừ ghen tị ra thì anh có thể làm gì được chứ, anh chẳng thể làm được gì cả. Đến ngay cả việc tặng quà cho cô, anh cũng phải mượn tay Tô Kỳ, vì sợ cô không thèm nhận,
Bạc Dạ cảm thấy cuộc sống của mình như một trò đùa vậy. Lúc Đường Thi yêu anh, thì anh giả vờ như không yêu cô, lúc cô không còn yêu anh nữa, thì anh lại thời thời khắc khắc nhớ thương cô.
Anh đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ xe ầm vang trong không gian yên tĩnh. Lúc này, chuông điện thoại của anh reo lên, người gọi tới là ba anh.
“Con thật sự muốn gây sự với bà nội như thế sao?” Bạc Lương vừa thấy anh nghe máy đã ngay lập tức hỏi một câu: “Đi đầu, mau về nhà đi.”
“Ba, con không về đâu.” Bạc Dạ nhìn chằm chằm đường đi trước mặt, đáp: “Ba nói với bà nội giúp con một tiếng, Tết này con không về nhà nữa. Bà không cần phải bận tâm về con, bà cứ thích mắng thế nào
cũng được, sẽ không có ai làm trái lời bà nữa.”
Không phải như vậy cũng vừa ý bà nội sao? Ngày nào bà cũng có vẻ khó chịu với mình như vậy, vậy thì cứ dứt khoát không xuất hiện trước mặt bà nữa là được.
Bạc Dạ muốn đi tìm Đường Thi, cho dù không thể quang minh chính đại gặp cô, nhưng mà ở trong bóng tối lén dõi theo cô cũng được rồi.
Người đàn ông hơi nhíu lông mày lại, có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, nói: “Ý cậu đang muốn nói là gì vậy?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tô Kỳ cười hê hê, nói: “Không có ý gì cả, chỉ muốn nói với cậu mấy câu, tối nay tôi đi ăn cơm với Đường Thi đấy, dù sao thì hôm nay cũng là ngày Ông Công ông Táo rất quan trọng mà…”
Nơi giữa hai đầu lông mày của Bạc Dạ giật một cái, dáng vẻ này của anh là điềm báo anh sắp bộc phát lửa giận rồi.
Tô Kỳ ở bên kia không nhìn thấy biểu cảm của Bạc Dạ, vẫn còn đang đắc chí, cười vô cùng vui vẻ, anh ta nói: “Có phải là cậu rất hâm mộ tôi không?”
Bạc Dạ không thể nhịn được mà bộc phát, chửi tục: “Ông đây hâm mộ cái quả trứng của cậu đấy! Mau cút về nhà họ Tô đi, em gái của cậu còn đến công ty của tôi để tìm cậu rồi đấy!”
Tô Kỳ bất thình linh bị Bạc Dạ quát vào mặt, anh to giật mình kêu lên một tiếng, sau đó khi định thần lại được rồi thì tức đến mức thở hổn hến, nói: “Cậu làm gì mà phải hung ác như thế chứ! Anh đây còn giúp cậu chuyển quà tặng đến tận tay người ta cơ mà! Cậu như thế này thì chúng ta làm tình địch làm gì nữa hả, nghỉ chơi!”
Ngây thơ
Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi, đi qua phòng họp lấy một tập tài liệu rồi lại quay lại phòng làm việc của mình. Tô Phi Phi còn đang nghi hoặc rốt cuộc là Tô Kỳ đang đi đâu, làm cái gì thì đã thấy Bạc Dạ quay trở lại thang máy như một cơn gió, dáng vẻ của anh hằm hằm như muốn giết người tới nơi.
Tô Phi Phi VỖ VỖ ngực mình, sợ hãi nói: “Đáng sợ quá, đột nhiên tức giận như thế này nghĩa là sao.
Lâm Từ đưa đưa Bạc Dạ xuống dưới sảnh tầng một, nhìn Bạc Dạ lên xe trở về xong, cuối cùng Lâm Từ cũng yên tâm hơn được một chút, sau đó tự mình đón xe về nhà của mình. Bạc Dạ ngồi ở vị trí ghế phụ cạnh tài xế, để cho cấp dưới của mình lái xe, cùng lúc đó, đài trên xe ô tô đang phát những tin tức gần đây.
Trong bản tin đang nói đến buổi họp báo do Bạc Dạ mở ra, có mời rất nhiều phóng viên đến.
Nội tâm tài xế như tro tàn, âm thầm mắng chửi cái đài thông tin chết tiệt này sao lại đưa tin này chứ, liệu ông chủ có đánh chết anh ta luôn không? Nhìn dáng vẻ hiện tại của ông chủ thì có lẽ là có khả năng lắm.
Nhưng mà Bạc Dạ chỉ thân nhiên nghe, cũng không hề hé môi nói một câu gì. Chuyện này vốn do chính bản thân anh ra mặt, chỉ có điều gần đây nó vẫn đang là đề tài nóng hổi được nhiều người bàn tán, cho nên khó tránh khỏi việc bị các bản tin nói đến một lần nữa.
Tài xế lái xe đưa anh về nhà mất hai mươi phút, suốt cả quá trình đó Bạc Dạ nghe người chủ trì bản tin phân tích về buổi họp báo của mình, tài xế ngồi bên cạnh đã chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Trong lòng anh ta âm thầm nói, người anh em hôm nay anh xui quá rồi, hôm nay tôi nghe bản tin của anh mà lại đúng lúc có ông chủ ngồi ngay bên cạnh mình, mà anh thì lại nói xấu ngay trước mặt anh ấy như thế, không phải là đang tự tìm đường chết sao!
Nhưng mà đến nhà rồi, Bạc Dạ cũng chỉ thản nhiên nói một câu cảm ơn với anh ta, coi như vừa nãy cái tên mới phân tích về buổi họp báo của mình là một tên đàn ông cặn bã. Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, từ đầu tới cuối chỉ có vẻ lạnh lùng như tất cả mọi thứ xung quanh chẳng hề liên quan gì đến mình vậy.
Tài xế riêng nhẹ nhàng thở ra, sau đó anh ta nghe thấy Bạc Dạ nói: “Về sớm một chút đi, sắp Tết đến nơi rồi, nghỉ sớm đón Tết sớm.”
Tài xế liên tục nói mấy câu cảm ơn cậu chủ Bạc đã quan tâm, sau đó quay xe về lại. Anh ta phải lái xe về để dưới tầng hầm công ty của Bạc Dạ.
Bạc Dạ quay người đi vào trong nhà tổ của nhà họ Bạc, vừa đi vào đã thấy Bạc Lương đang đứng ở cổng tưới hoa, ông mặc một bộ âu phục thẳng thớm, không có một nếp nhăn nào.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn ba mình thật cẩn thật, cũng là người đầu tiên và duy nhất đứng ra ủng hộ cho các quyết định của anh.
Có lẽ, cách nhìn của hai ba con anh trên phương diện này là giống nhau. Bởi vì khi còn bé, Bạc Lương cũng luôn phải chứng kiến cảnh ba mẹ mình bất hòa, ba của ông, cũng chính là ông nội của Bạc Da luôn làm ra vài chuyện phong lưu ở bên ngoài, dẫn đến bà nội Bạc cũng vô cùng khó chịu, ngày nào bọn họ cũng cãi nhau đều như cơm ăn ba bữa, cảm xúc tiêu cực.
Cho nên Bạc Lương rất coi trọng gia đình của mình, ông sợ con mình sau này cũng sẽ gặp phải nỗi khổ giống như mình ngày trước. Ông rất yêu chiều vợ mình là Sầm Tuệ Thu, nhưng không ngờ rằng, con của ông… Vẫn dẫm phải vết xe đổ ngày trước.
Phá hủy một gia đình vốn đang hoàn hảo, cũng cô phụ một cô gái tốt.
Lúc Bạc Dạ đi vào, Bạc Lương vỗ vỗ vai anh, nói: “Dạo này bà nội con rất dễ nổi giận, con đừng đối đầu trực tiếp với bà cụ làm gì. Bà nội con đã lớn tuổi rồi, chúng ta nhường bà một chút cho qua chuyện.”
Bạc Dạ đáp một tiếng, không nói thêm gì khác, sau đó đi thẳng vào nhà. Bạc Lương nhìn theo bóng dáng của con mình, thở dài.
Không biết có phải ông bị ảo giác hay không mà luôn cảm thấy Bạc Dạ không còn là Bạc Dạ của trước kia nữa rồi. Bây giờ, bất kể là gặp phải chuyện gì, anh vẫn luôn tỏ vẻ không hề liên quan gì đến mình cả, tự tách mình ra khỏi xã hội này, cho dù là trời long đất lở, cho dù là tận thế.
Chỉ có khi nào gặp phải chuyện liên quan đến Đường Thi, thì anh mới bỗng nhiên có phản ứng, giống như là một người đang sống thực vật bị mất đi ý thức lại đột nhiên tỉnh táo lại, lúc đó ông mới nhìn thấy đứa con của mình có sức sống.
Bạc Dạ đi vào ăn một bữa cơm, quả nhiên lại không tránh được việc bị bà nội của mình chỉ thẳng mặt mång cho cho một chặp.
Dạo này bởi vì chuyện của Bạc Dạ cho nên bà bị chọc tức rất nhiều lần, Bạc Lương ngồi bên bàn ăn cũng bị vạ lây, bị bà chửi chung. Trên bàn cơm, bà cụ Bạc cầm đũa chỉ trỏ, Bạc Dạ cau mày lại, rõ ràng là anh đang bất mãn, An Mật ngồi bên cạnh anh ra vẻ an ủi.
“Anh Dạ, đừng tức giận, dù sao thì bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, suy nghĩ tương đối cực đoan một chút. Thật ra thì bà không có ý xấu, anh đừng so đo với bà.”
Nghe kĩ một chút, thì lời nói này của cô ta rất có ý tứ. Bạc Dạ cười lạnh một tiếng, khiến cho cả người An Mật toát mồ hôi lạnh. Ăn được nửa bữa cơm, Bạc Dạ đã buông đũa xuống
Bà cụ Bạc vừa mới để đũa xuống, kết thúc bài diễn văn dài như sớ của mình xong, Bạc Dạ cũng buông đũa xuống theo. Bà cụ nhìn thấy thì nhăn mặt lại, lại cất cao giọng không vui: “Sao hả, bà nội nói cậu mấy câu mà cậu đã không vui rồi à?”
“Con đâu có không vui ạ.” Bạc Dạ thu dọn bát đũa mà mình đã ăn xong lại, sau đó đứng lên: “Bà nội, bà lớn tuổi rồi, nếu không thích ăn cơm với cháu thì bà cứ nói thẳng một tiếng, cùng lầm thì cháu không ngồi chung một bàn với bà nữa là được.”
Bà cụ Bạc khựng lại, cháu của bà lại dùng lý do này để chặn lời bà nói!
Bạc Dạ cầm quần áo đi ra ngoài, vẻ mặt những người còn lại ở trong nhà cũng rất phức tạp, muốn mở miệng nói một câu giữ anh lại nhưng sợ bà cụ Bạc không cho phép.
Hôm nay là ngày lễ ông Táo, mà cuối cùng cái nhà lại náo loạn tành ra như thế này, đúng là có hơi buồn cười. Vốn là người cùng một nhà với nhau, sao cuối cùng lại thành ra như vậy chứ.
Bạc Dạ đi ra ngoài, gió lạnh tạt vào mặt, đột nhiên anh lại cảm thấy hơi nhớ Đường Thi.
Không, là nhớ Đường Thi đến điên cuồng.
Anh cảm thấy bây giờ mình chẳng còn chỗ nào để đi nữa cả, cho nên dứt khoát khởi động xe lên chạy thẳng ra đường cao tốc. Anh đạp chân ga, chiếc xe lao đi như cuồng phong bão táp, hướng về phía Bạch
Thành. Nếu nói anh không ghen tị với Tô Kỳ có thể ở bên cạnh Đường Thi, cùng cô ấy ăn bữa cơm ngày ông Công ông Táo, vậy thì là nói dối.
Thế nhưng mà, ngoại trừ ghen tị ra thì anh có thể làm gì được chứ, anh chẳng thể làm được gì cả. Đến ngay cả việc tặng quà cho cô, anh cũng phải mượn tay Tô Kỳ, vì sợ cô không thèm nhận,
Bạc Dạ cảm thấy cuộc sống của mình như một trò đùa vậy. Lúc Đường Thi yêu anh, thì anh giả vờ như không yêu cô, lúc cô không còn yêu anh nữa, thì anh lại thời thời khắc khắc nhớ thương cô.
Anh đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ xe ầm vang trong không gian yên tĩnh. Lúc này, chuông điện thoại của anh reo lên, người gọi tới là ba anh.
“Con thật sự muốn gây sự với bà nội như thế sao?” Bạc Lương vừa thấy anh nghe máy đã ngay lập tức hỏi một câu: “Đi đầu, mau về nhà đi.”
“Ba, con không về đâu.” Bạc Dạ nhìn chằm chằm đường đi trước mặt, đáp: “Ba nói với bà nội giúp con một tiếng, Tết này con không về nhà nữa. Bà không cần phải bận tâm về con, bà cứ thích mắng thế nào
cũng được, sẽ không có ai làm trái lời bà nữa.”
Không phải như vậy cũng vừa ý bà nội sao? Ngày nào bà cũng có vẻ khó chịu với mình như vậy, vậy thì cứ dứt khoát không xuất hiện trước mặt bà nữa là được.
Bạc Dạ muốn đi tìm Đường Thi, cho dù không thể quang minh chính đại gặp cô, nhưng mà ở trong bóng tối lén dõi theo cô cũng được rồi.
/1848
|